Kim bước tới kiểm tra thì thấy sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, môi tái nhợt, đồng tử dần giãn ra, cúi đầu nhìn thì thấy một vết thương sâu tận xương sườn. Da thịt trầy xước, bong tróc, máu chảy không ngừng, Kim giàu kinh nghiệm, chỉ nhìn thoáng qua, lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Người này không sống nổi rồi.”
Trung Vương cảm thấy cổ mình lạnh buốt ươn ướt. Anh quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Hải đang nhỏ giọt trên cổ, anh hít một hơi thật sâu, trấn an: "Sao ông lại khóc? Đàn ông rơi máu chứ không rơi nước mắt."
Thế Minh hiểu được tâm lý của Hải, khi nhìn người anh em thân cận bên mình chết dần chết mòn. Trong thâm tâm sẽ dấy lên loại cảm giác bất lực, nó không hề dễ chịu, cậu quay mắt nhìn về phía những kẻ truy đuổi phía sau. Có thể mơ hồ thấy trong bóng tối mịt mù đang lấp ló bóng người, vỗ vỗ vai Hải, nhỏ giọng nói: "Hãy nén hận thù trong lòng. Hãy nhớ rằng, thù nhất định sẽ trả, tôi sẽ cùng ông trả bằng sạch."
“Chỉ sợ không dễ như vậy!” Một tiếng hét từ trong bụi cỏ truyền đến, sau đó dao lóe lên, xuyên qua Thế Minh. Không ai ngờ rằng có kẻ địch ẩn nấp trong bụi cỏ gần mình như vậy, bọn họ giấu thân cực kỳ tốt, mọi người đều tập trung vào Hải và người anh trai đã chết của anh ta thì chúng phát động tấn công.
Con dao nhanh như sao băng, không có bất kì tiếng động nào, Thế Minh là người, không phải thần, cậu không ngờ có một kẻ địch ẩn giấu trong bụi cỏ, khi cậu nhìn thấy lưỡi dao, rõ ràng xuất hiện trước mặt, giờ muốn trốn, đến một cơ hội cũng không thể. Mũi dao thẳng tắp không hề lệch, đâm thẳng vào tim. Thế Minh cảm nhận mình như bị tàu đâm, ngã văng ra xa vài mét, ngực căng cứng, miệng phun một ngụm máu.
Người tấn công chính là gã đầu trọc lúc đầu bị Kim đánh cho bỏ chạy. Hắn dùng dao bất ngờ đâm Thế Minh, hoàn toàn bất ngờ, bởi hắn không cảm nhận được khoái cảm và sức tấn công kịch liệt của con dao thép đâm vào da thịt. Ngược lại, nó giống như một mũi kim đâm vào một cục bông, mềm mại và không thể tác dụng được lực nào. Áo chống đạn! Người đàn ông đầu trọc phản ứng rất nhanh, lập tức nhận ra Thế Minh đang mặc áo bảo hộ, thầm chửi rủa, hắn vứt dao bỏ chạy. Thế Minh khóe miệng chảy máu, nhìn thấy gã đầu trọc sắp rời đi, vội vàng hét lên: "Không để nó chạy trốn!"
Lời nói của Thế Minh cuối cùng cũng đánh thức những người khác bàng hoàng trở lại, sự việc xảy ra nhanh đến mức mọi người chưa kịp phản ứng thì Thế Minh đã bị ai đó đâm.
Trung Vương, Nguyễn Hoàng An và Kim đồng loạt lao về phía gã đầu trọc đang chuẩn bị chạy trốn, bọn họ không nhìn thấy động tác rút dao, mũi dao của Nguyễn Hoàng An chỉ vào gã đầu trọc. Trung Vương cởi áo khoác, hét lớn rồi ném về phía chiếc đầu hói. Chiếc áo giống như một tấm lưới lớn, che kín đầu và mặt tên đầu trọc, nhưng hắn ta cũng không hề đơn giản, không thèm quay đầu, hắn dùng tay trái chém một dao, xẻ chiếc áo bay tới thành hai phần. Hắn rút dao ra, tốc độ cơ thể chậm lại một nhịp, nhưng đối với Nguyễn Hoàng An thì vậy là đủ. Con dao nước S như con rắn độc cắn vào lưng tên đầu trọc, nhờ phản ứng của hắn, con dao mạnh đâm vào da thịt, thân hình hắn lập tức ngã bổ nhào, sau đó hắn loạng choạng bò lê về phía trước vài bước rồi dúi đầu vào đám cỏ mọc nửa người. Không suy nghĩ nhiều, Nguyễn Hoàng An nhảy lên, định chạy theo, nhưng lại bị Trung Vương giữ lại, trầm giọng nói: “Anh Minh quan trọng hơn, sau lưng còn có người truy đuổi!”
“Tiếc thật!” Nguyễn Hoàng An bặm môi, trợn mày nói: “Không xiên một dao để giết chết thằng chó này.”
“Sau sẽ có cơ hội!” Trung Vương vẻ mặt âm trầm đáng sợ. Bọn họ xoay người đi về, Thế Minh được Hải đỡ, cúi người thở dốc, miệng hơi sùi bọt mép. Trung Vương vội vàng tiến lên hỏi: "Anh Minh, anh thế nào rồi?"
Thế Minh ngẩng đầu, răng bặm xuống, nghiến ken két, lắc đầu nói: "Không sao, không chết được! Anh chỉ sợ một dao này khiến gã đầu trọc cảnh giác, chỉ sợ sẽ không dễ dàng giải quyết nếu tấn công lần nữa."
Sau khi nghe, Trung Vương và những người khác đã tự trách bản thân. Bên cạnh, ai trong số họ cũng là cao thủ ngạo nghễ, chẳng ngờ để kẻ thù thích đến thì đến thích chạy thì chạy. Nếu Thế Minh không có áo bảo hộ, e rằng đã chết từ lâu. Nguyễn Hoàng An hung hăng vung đao nói: “Anh Minh yên tâm, về sau sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như thế nữa, chỉ cần em còn ở đây, em sẽ không cho thằng đầu trọc có cơ hội thứ hai."
Thế Minh gật đầu, cười nói: "Đi nhanh đi, Nam Đạo Môn sắp tới rồi."
Mọi người hếch tai nghe ngóng, phát hiện tiếng bước chân càng lúc càng rõ, nếu cứ với tốc độ chậm này có rất nhiều kẻ địch sẽ đuổi kịp.
Kim bước tới, cúi người xuống: "Đi nào, anh Minh, em cõng anh!"
Thế Minh lắc đầu nói: “Chỉ là vết thương nhẹ, không cần!” Nói rồi chạy ra ngoài. Cậu là một người rất mạnh mẽ và cố gắng hết sức để không làm gánh nặng cho anh em, dù cảm thấy đau đớn như bị núi đè, nhưng cậu vẫn gắng gượng từ chối lòng tốt của Kim.
Lời cậu nói rất ít khi thay đổi, Kim hiểu con người của Thế Minh, Kim cũng không nói thêm gì, theo sát chân cậu, cẩn thận đề phòng sợ có người lại ra tay tấn công.
Mọi người đều bỏ chạy không biết bao lâu, còn các đệ tử Nam Đạo phái phía sau vẫn bám đuôi từ lâu, tính toán qua thì đã cách bảy tám dặm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy nơi ẩn náu của Ma Sói. Trung Vương vắt hai chân to ngắn lên chạy, quay sang hỏi Hải đang cõng trên lưng: “Anh nhớ sai phương hướng à?”
Hải bất đắc dĩ ngẩng đầu, mắt lờ đờ nhìn chung quanh, yếu ớt: "Chạy về trước, sắp đến nơi rồi."
“Sắp đến à, còn bao xa nữa?” Đây là lần thứ ba Hải nói “Sắp đến rồi”, sự kiên nhẫn của Trung Vương đã đến giới hạn.
“Chỉ cần đi qua con đường núi phía trước thôi.” Hải thều thào nói.
Trung Vương nghe xong suýt nữa bất lực ngã gục xuống đất, không còn gì để nói, giờ phải bỏ chạy!
Khi đến nơi ở của Ma Sói thì đã là nửa đêm. Đây có thể coi là khu vực ngoại thành, có vài căn nhà gỗ biệt lập nằm dưới chân núi, và mối liên kết duy nhất với thế giới bên ngoài là một con đường đất hẹp và gồ ghề. Hẻo lảnh với những ngôi nhà thưa thớt, không đủ để gọi đây là một ngôi làng. Nhưng bây giờ nhìn thấy những ngôi nhà đơn sơ này, mọi người còn vui hơn cả việc nhìn thấy cung điện.
Chưa chạy tới gần, đã có mấy tên to lớn từ hai bên đường lao ra, mặt vô cảm, tay cầm súng, lạnh lùng hỏi: "Các người định làm gì?"
Thế Minh nhìn mấy người họ, cậu vén quần ngồi xổm trên mặt đất, cậu thật sự không còn sức để nói. Chạy đường dài này khiến nội tạng của cậu rung lắc dữ dội như trôi dạt dưới biển gặp những đợt sóng mạnh. Trung Vương tiến lên vài bước và nói: "Chúng tôi tìm Ma Sói."
Người đàn ông không trả lời mà lạnh lùng hỏi: “Các anh làm nghề gì?” Vừa nói vừa chậm rãi giơ khẩu súng trong tay lên.
Trung Vương chưa kịp nói chuyện, Hải trên lưng đã thấp giọng nói: "Năm Mớ, là tao, bọn họ là người của phe ta."
Người đàn ông vừa thấy tiếng, vội vàng hạ súng xuống hỏi: "Anh Hải ạ?"
Trung Vương tức giận mắng: "Đúng vậy, anh Hải của ngươi bị thương nặng, nếu chờ thêm một lát, có khả năng ngươi sẽ không còn sống."
Người đàn ông sửng sốt, tiến lên nhìn kỹ hơn, mặc dù trên mặt Hải đầy máu, nhưng vẫn nhận ra, xua tay, vội vàng nói: “Là anh Hải thật chúng mày ơi! Lại đây giúp các anh em đi.”
Những người đàn ông phía sau nhấc Hải ra khỏi lưng Trung Vương rồi chạy thẳng về phòng. Người đàn ông vừa lạnh tanh nói chuyện hiển nhiên bây giờ đã khách khí hơn, thấp giọng hỏi: "Mấy người anh em, mọi người rốt cuộc là ai?"
Thế Minh hít một hơi dài, cảm giác lồng ngực thả lỏng, chậm rãi đứng dậy, liếc hắn một cái, nói: "Tôi là Thế Minh!"
"Hả?" Người đàn ông mở ngoác miệng, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, một lúc sau mới cúi đầu chào, ngữ khí khách khí nói: "Hoá ra là đại ca Lê Thế Minh. Đại ca, bọn em thật sự rất xin lỗi vừa rồi có vô lễ.”
Thế Minh xua tay nói: "Không có việc gì, tôi tới tìm Ma Sói.”
Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy phía trước có tiếng gầm lớn: “Tôi đây, chú em sao thế?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Ma Sói mặc đồ đen, thân hình cao lớn mập mạp, da đã tối đen hơn hẳn, hắn trông giống như một con gấu đen đang lò dò xuống núi, loạng choạng tiến tới chỗ Thế Minh và vỗ vào vai cậu, một lực thân thiện mà khiến Thế Minh cảm thấy khó chịu, suýt nữa ngồi ngã xuống sàn.
Ma Sói thở hổn hển hỏi: "Sao? Anh mày vừa nhận được điện thoại của Hải, báo chú em bị tấn công?"
Thế Minh nheo mắt nhìn Ma Sói, không nói. Ma Sói nổi da gà, gãi gãi tóc, bối rối hỏi: "Sao... sao vậy?"
Thế Minh lạnh lùng nói: "Anh biết chúng tôi bị công kích, sao không ra ứng phó?"
Ma Sói nhăn mặt, ấm ức nói: "Sao không ứng phó?! Tôi phái ba đợt các anh em, nhưng không có ai gặp được các chú. Tôi còn đang muốn hỏi mấy chú từ đâu chui ra?!"
Thế Minh chỉ vào chỗ hở của quần áo trước ngực nói: “Có thể sống sót về đây, cũng là do số tôi cao. Vốn tưởng rằng cái danh Tam giác vàng này đã đủ dọa mấy người họ rồi, nhưng bây giờ xem ra tôi đã đánh giá quá cao mấy người các anh rồi.”
Câu nói này giống như một nhát dao đâm vào tim Ma Sói, sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Người anh em, chú nói gì nữa tôi không quan tâm, nhưng nếu chú nặng lời về Tam giác vàng thì đừng trách tôi."
Thế Minh hừ lạnh nói: "Ha ha, anh uy thật đấy! Hy vọng cái uy nghiêm của anh có thể tồn tại mãi mãi. Tuy nhiên, nếu tôi đoán không nhầm, ông em của anh hiện tại chưa chắc sống sót nổi."
Ma Sói sửng sốt, hỏi: "Hải?"
"Đúng vậy!" Thế Minh gật đầu.
Ma Sói phớt lờ Thế Minh và chạy trở lại ngôi nhà gỗ như một cơn gió. Thế Minh và những người khác từ từ theo sau.
Như cậu đã nói, Hải thực sự sắp chết. Trên người anh có nhiều vết đâm khá nặng, may không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có một vết đâm khá sâu ở gan, gây tử vong. Khi Ma Sói chạy lại, Hải đã hô hấp khó khăn, cơ thể run rẩy và co giật. Nhiều người xung quanh đã sơ cứu, có người tiêm cho anh một loại bột màu trắng với hy vọng giảm đau, nhưng vẫn vô tác dụng. Ma Sói bước tới nắm lấy tay Hải, hồi lâu không nói gì. Anh và Hải đều thuộc bộ phận đối ngoại của Tam giác vàng, đã làm việc cùng nhau nhiều năm, trải qua bao sóng gió, bao lần vào sinh ra tử, lúc này đang nằm trên giường nhìn người anh em hấp hối… Làm sao Ma Sói có thể không thấy đau lòng.
Khi Hải nhìn thấy Ma Sói, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy đột nhiên đỏ bừng, đôi môi màu tím cong lên, mắt Ma Sói khóc rơm rớm. Hải gồng mình, thốt ra ba từ từ cổ họng: "Nam…Đạo…Môn…”
Nói xong, anh ta thẳng người và sững lại.
Ma Sói ngốc nghếch, tê dại, lay người Hải, không ngừng gọi: “Mày ơi, Hải ơi, không được ngủ…”
Những người xung quanh lần lượt đứng dậy, cúi đầu và im lặng. Một người đàn ông bước tới dùng tay vuốt nhẹ qua đôi mắt đang mở to của Hải, cởi quần áo che mặt anh, quay về phía Ma Sói và nói: "Anh, anh Hải đã mất rồi."
Ma Sói sửng sốt, sững sờ chốc nhát, sau đó đột nhiên hét lên: "Ôi! Hải ơi! Mày ơi!" Hắn đập đầu vào ván giường, khóc lóc thảm thiết. Thế Minh ở ngoài cửa không muốn lại gần, nhưng nhìn thấy Ma Sói như vậy cậu lại cảm thấy không thoải mái, đi tới sau lưng, vỗ vai nói: "Người mất thì để họ an nghỉ, khóc lóc có ích lợi gì?!"
Ma Sói thất thanh nói: “Đây là anh em tao, anh em cùng tao vào sinh ra tử!”
Thế Minh thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng: "Người còn sống cũng phải làm điều gì đó cho người chết."
Ma Sói đấm vào ngực, dậm chân, đột nhiên đứng dậy, trợn mắt nhìn Thế Minh rồi hét lên: "Là ai? Ai đã làm thế với Hải?" Những lời Hải vừa nói trước khi chết chỉ là giọng nói trầm thấp, và thều thào. Ma Sói đang rất đau đớn, nên không nghe rõ. Thế Minh không nói gì, cũng không nói được nhiều, chỉ nháy mắt với Trung Vương một cái.
Trung Vương thông minh, ở cùng Thế Minh nhiều năm, làm sao anh có thể không hiểu được suy nghĩ của cậu. Lặng lẽ ra khỏi phòng và tìm người sống sót duy nhất trong số anh em thân cận của Hải. Vết thương của người đàn ông này không hề nhỏ, bị đâm hai nhát sau lưng, chỉ cần cử động, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp xương trắng dưới da, có hai người đàn ông đang băng bó cho anh ta một cách thuần thục. Trung Vương nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Chú không được chết.”
Người đàn ông bối rối trước những gì anh ta nói, và ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Trung Vương nói tiếp: “Mặc dù chú không chết, nhưng Hải đã chết.”
Lời này như sét đánh ngang tai, người đàn ông đứng dậy, mở to mắt hỏi: “Anh nói cái gì?”
Trung Vương lặp lại: “Hải đã chết.”
"Anh Hải!" Người đàn ông gầm lên và lao vào phòng. Thay vì yêu cầu anh ta đi gặp Ma Sói, sẽ tốt hơn nếu để anh ta tự đi gặp Ma Sói. Đi theo Thế Minh lâu, Trung Vương càng để tâm và hiểu chuyện hơn.
Người đàn ông mở cửa “rầm” một tiếng rồi lao vào. Khi nhìn thấy Hải nằm trên giường, toàn thân đầy máu, tim anh ta chợt thắt lại, mũi đỏ bừng nhưng nhức và bật khóc. Sự chú ý lập tức chuyển hướng sang người đàn ông, nghe tiếng khóc gào làm Ma Sói khó chịu, hắn nhướng mày, giơ chân đá người đàn ông đang bước tới, hắn ta túm lấy cổ áo, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai đã khiến Hải trở nên như thế này? Nói cho tao biết, rốt cuộc là ai?"
Người đàn ông bị vẻ mặt của Ma Sói sợ phát khóc, run lẩy bẩy,ngơ ngác nói: "Nam Đạo! Là... là Nam Đạo làm."