Thế Minh không quan tâm người khác gọi mình là gì, và thậm chí còn hy vọng có một vài người nghĩ cậu ngu. Ba ngày này có thể nói là ba ngày thoải mái thư giãn nhất đối với cậu trong mấy năm qua, không có âm mưu phe phái, không có lừa lọc dối trá, không có mưa đạn pháo súng, không có những trận sinh tử bằng đao kiếm mà thay vào đó là những ngày tháng bình dị, là cơm áo gạo tiền, là đời sống thường nhật vô lo vô nghĩ. Mà cậu ở đây, giống như một cuộc nghỉ dưỡng ngắn hạn tối thượng.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cậu không liên lạc với Thế Minh Hội, dù sao cậu cũng chỉ là một thanh niên, khi mệt mỏi cũng cần không gian, thời gian để nghỉ ngơi giống như bao người bình thường khác. Trong khoảng thời gian này, cậu cũng suy tư lại một số chuyện, nếu như cậu rơi xuống nước thất lạc, không biết tung tích, bên ngoài sẽ náo loạn ra sao! Cậu đoán trước có thể sẽ xảy ra hỗn loạn trong Thế Minh Hội, nhưng kẻ đứng sau tấn công cậu là ai?
Cậu nhớ lại tất cả những người đã vướng vào cuộc đấu tranh với mình, tính toán một hồi vẫn không có kết quả. Người này là ai mà có thể tìm được hàng trăm người thân thủ giỏi ở thành phố J. Hắn ta phải là một người có địa vị và sức mạnh lớn ở thành phố J. Tuy nhiên, dưới sự kiểm soát của Thế Minh Hội, những người có quyền lực như vậy chỉ là một số ít, đếm trên đầu ngón tay cũng hết, nhưng họ chắc chắn không có cái gan ấy. Có thể là ai? Thế Minh vẫn chậm rãi đi vào phòng.
"Hôm nay anh thấy khỏe hơn chưa?" Trúc Anh từ lúc nào đó đã đứng ở cửa, kèm đôi mắt đầy những câu hỏi và tò mò nhìn cậu.
Thế Minh quay lại nhìn cô gái, mỗi lần nhìn thấy cô, cậu đều có thể cảm nhận được ánh nắng tuổi trẻ từ cô, một màu sống động và tươi sáng, cậu mỉm cười nhẹ, gật đầu rồi tiếp tục cúi đầu bước đi, suy nghĩ về những câu hỏi khó giải thích trong đầu. Trúc Anh mím môi nhảy lên ghế, chỗm trệ ngồi lên với hai bắp chân mảnh khảnh và đung đưa, ánh mắt nhìn theo Thế Minh và hỏi: "Trong đầu anh có nhiều chuyện thế à?"
Không đợi cậu phản ứng, lại hỏi thêm: "Sao anh lúc nào cũng cau mày vậy? Ít tuổi mà lại giống như một ông già!"
Ông già? Thế Minh cười nhẹ, cậu tựa hồ khác biệt hoàn toàn với hai chữ này. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Thế Minh nhặt chiếc áo khoác trên giường lên. Lý Trí Sinh tuy keo kiệt nhưng quả thực là người có trách nhiệm, sau khi cõng Thế Minh về nhà, giúp cậu thay quần áo. Trong áo đó có rất nhiều thứ, kể cả tiền mặt, nhưng anh ta cũng không động tới mà đặt ngay ngắn bên cạnh giường. Trong đó còn có ma khí cứu mạng của Thế Minh - con dao găm vàng. Thế Minh lấy từ trong túi ra một tấm thẻ kim loại và đưa cho Trúc Anh.
Trúc Anh kỳ lạ nhìn anh, trên mặt có chút bối rối: "Anh cho em à?"
Thế Minh gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn!"
"Ồ!" Trúc Anh nhận lấy tấm thẻ, mặt trước có khắc một bức tranh phong cảnh sống động như thật và vô cùng tinh xảo, mặt sau có ba chữ lớn: Lê Thế Minh, phía dưới là một dãy số điện thoại. Cô chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như thế này, cô nhìn kỹ rất lâu và như người mất hồn không muốn đặt nó xuống. Thế Minh nhẹ giọng nói: “Nếu cần giúp đỡ thì hãy gọi cho anh.”
"Hả?" Lúc này, Trúc Anh nhận ra rằng chàng trai trẻ mà cô luôn cho là bị câm đột nhiên lên tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Hoá ra anh không bị câm à?"
Thế Minh cười khẽ: “Anh có bao giờ nói anh câm à?”
"Vậy sao anh không nói?" Trúc Anh có chút bối rối. Sắc mặt Thế Minh chợt tối sầm, cậu ngước mắt lên, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trúc Anh giật mình, cúi đầu và thận trọng hỏi: "Em có nói gì sai à?"
Vẻ mặt cô giống như một con thỏ bé nhỏ đang sợ hãi, Thế Minh lắc đầu, vén mái tóc đen của cô lên, nhỏ giọng: "Chúng ta đến từ hai thế giới, bây giờ, anh phải rời đi!"
Nghe thấy Thế Minh chuẩn bị rời đi, Trúc Anh vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh đi đâu thế?"
Thế Minh mặc áo khoác, lấy ra một xấp tiền giấy nhăn nheo đã bị nước sông ngâm khô. Cậu đặt lên giường, vén rèm, bước ra cửa, rồi quay lại nói: “Đi đến nơi anh nên đi và tìm người anh cần tìm!"
"Nhưng..." Trúc Anh không muốn để anh ta đi, lại không tìm được lý do giữ cậu ở lại hợp lý, dù sao cũng chỉ là một cuộc tình cờ gặp gỡ, mặc dù anh trai cô vô tình cứu mạng, cũng không thể vì chuyện này mà ép người ta ở lại.
“Nhưng anh trai em vẫn chưa về!” Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô cũng tìm được một lý do khập khiễng.
Thế Minh nói một cách khách sáo: "Thay anh gửi lời xin lỗi và tạm biệt cho anh Sinh. Nếu hai anh em gặp khó khăn gì thì nhớ đến tìm anh. Dù có chân trời góc bể anh cũng sẽ giúp hai anh em." Bóng cậu biến mất ngoài cửa. Khi cô gái đuổi theo cậu ra ngoài, bên ngoài cửa không còn ai cả.
Nói chính xác là không có bóng dáng của Thế Minh. Cách đó không xa, ba người đàn ông mặc áo khoác kaki đi về phía nhà, ánh mắt đảo quanh, khi nhìn thấy Trúc Anh, ánh mắt họ đồng thời sáng lên. Một trong những người đàn ông to lớn với chiếc mũi củ hành nhìn Trúc Anh trong sân có hàng rào và thì thầm với những người bạn đồng hành: "Tao không ngờ rằng lại có một cô gái xinh đẹp như vậy ở cái đất chim không thèm ỉa này. Khà khà!"
Người đàn ông mắt lồi kia tuy cũng ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô nhưng hắn cũng rất tỉnh táo mắng: “Đừng có làm chuyện tầm bậy, chúng ta đến đây để làm việc.”
“Tao biết!” Tên mũi củ tỏi với vẻ mặt thờ ơ, hắn kéo chặt cổ áo khoác, rồi nói: “Nếu rơi vào hố vào một ngày lạnh giá như thế, tao nghĩ đến cả thần cũng không thể sống sót, huống chi là nó!"
Tên mắt lồi nghe vậy, hai con mắt vốn đã tròn xoe trừng trừng như hai bóng đèn chiếu, nếu dùng thêm lực, lo lắng nhãn cầu ấy có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào, hắn tức giận nói: “Câm miệng cái mồm thối của mày vào được rồi đấy.”
Tên mũi củ tỏi cũng cảm thấy mình làm sai, nuốt xuống mấy chữ tiếp theo, một người đàn ông gầy gò khác có thân hình hơi thấp lùn vội vàng vuốt lại nói: “Mày cũng thế, nói mà không nghĩ.”
Ba người đang nói chuyện thì đã đi bộ đến nhà Trúc Anh, họ ngăn cách bởi một hàng rào cao bằng nửa người được đan bằng những thanh tre. Người đàn ông mắt lồi mỉm cười lịch sự và cố gắng hết sức để đối mặt với Trúc Anh đang nhìn. Ba người thấy cô, một trong ba tên nhẹ giọng hỏi: "Cô bé, đứng ngoài trời lạnh thế này làm gì? Nếu nhỡ mà lạnh cóng thì phải làm sao?"
Trúc Anh không biết ba người này đã làm gì, nhưng bằng trực giác, cô cảm nhận thấy họ dường như không phải là người tốt, đặc biệt là người đàn ông có chiếc mũi củ tỏi to và đỏ, đôi mắt luôn nhìn cô như sắp ăn tươi nuốt sống, vẻ mặt không vui, bĩu môi, bất cần nói: "Cần nhà các anh hỏi à?!"
“Ơ cái con bé này...!" Tên mũi củ tỏi nhìn thấy Trúc Anh dung mạo xinh đẹp, xung quanh hoang vu không người, đang không tìm được lý cãi, thấy giọng điệu của cô khá bốc đồng, liền giả vờ tức giận, tay kéo hàng rào cửa. Người đàn ông mắt lồi tức giận, đá mạnh vào bắp chân hắn. Lực đạp của người đàn ông nặng, cú đá khiến hắn ta kêu lên một tiếng và anh ta nhảy lò cò chân thấp chân cao.
"Mất lịch sự!"
Người đàn ông mắt lồi giận dữ khiển trách, vẻ mặt thay đổi, sau đó thân thiện nói với Trúc Anh: "Cô bé, em có nghe nói thấy gần đây có gia đình nào cứu được một chàng trai rơi xuống sông không?"
Trúc Anh ngây người, tự hỏi liệu anh ta có đang nói về chàng trai trẻ được anh trai mình cứu hay không. Hầu hết những người lớn lên trong làng đều giản dị và lương thiện, cô gái tuy thông minh nhưng kém xa những kẻ lanh lọc trong thành phố. Cô phản ứng rất nhanh, vội vàng cầm tấm thẻ vàng mà Thế Minh đưa cho cô, giấu sau lưng, cảnh giác nói: “Anh là ai?”
Cử chỉ nhỏ này của cô làm sao có thể che giấu khỏi tầm mắt của ba người họ? Đôi mắt họ đều sáng lên, dễ dàng biểu lộ niềm vui sướng. Người đàn ông có đôi mắt lồi kìm nén sự phấn khích, dùng tay nắm lấy hàng rào, cả hai tay vì quá hưng phấn nên run rẩy, cố gắng hết sức, bình tĩnh nói: “Chúng tôi là bạn của anh ấy, ba ngày trước chúng tôi cùng nhau ra bờ sông chơi, không ngờ bạn tôi lại vô tình rơi xuống nước. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể giải cứu được anh ấy. Người nhà lo lắng sắp chết khi biết tin anh ấy mất tích!”
Có thể kỹ năng diễn xuất của hắn ta quá kém, có thể Trúc Anh quá thông minh. Không hiểu sao cô cảm thấy ba người này không giống với Thế Minh. Khí chất thiên bẩm giữa họ và cậu khác nhau một trời một vực, cô cảnh giác: “Tôi không biết anh đang nói đến ai, xung quanh đây cũng không có ai cứu được một người thanh niên rơi xuống sông cả.”
Nói xong, cô quay người bước vào nhà. Tên mũi củ tỏi không thể chịu đựng được nữa, hắn nhìn xung quanh và thấy không người. Hầu hết ở làng này đàn ông đều đi đào hố băng bắt cá, còn phụ nữ thì đi bán cá cho các cửa tiệm đông lạnh trên thị trấn. Cả làng chẳng còn mấy người ở nhà. Hắn không quan tâm đến tình hình hiện tại, tấm hàng rào cao nửa người không thể ngăn cản nổi một người đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt. Hắn xoay người và nhảy vào một cách dễ dàng. Hắn ta chạy nhanh đến phía sau Trúc Anh như chớp, trước khi cô kịp phản ứng, đã bị ấn một lực nặng đè người cô, bịt miệng cô, cô không thể cưỡng lại, hắn đẩy cô vào phòng. Người đàn ông mắt lồi và người đàn ông lùn nhìn nhau, không còn cố gắng che giấu nữa, di chuyển rất nhanh vào trong sân. Khi họ vào trong nhà, hai tay của Trúc Anh bị tên mũi củ tỏi một tay còng khống chế, còn tay kia bịt chặt miệng cô.
Người đàn ông mắt lồi cẩn thận thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, thấy không có động tĩnh gì, hắn ta rậm rịch đóng chặt cửa lại, rút con dao găm sáng loáng ra vẫy trước mặt Trúc Anh, người đàn ông lùn nhanh chóng kiểm tra quanh phòng, khi bước ra, lắc đầu với người đàn ông mắt lồi và nói: “Đại ca, không có!"
Người đàn ông mắt lồi mặt tối sầm lại, hắn ta nhìn Trúc Anh, giả vờ bất lực nói: “Cô bé, anh không muốn bạo lực, nhưng không hợp tác anh cũng không còn cách nào khác! Ngoan! Bây giờ hãy nói anh biết, nó ở đâu?”
Thấy miệng cô bị bịt lại, hắn cúi đầu, tiến lại gần, nói: “Nếu em dám hét, đừng trách anh vô tình!”
Vừa nói, hắn vừa dùng dao găm nhẹ lướt qua mặt cô, rồi ngẩng đầu lên, ra hiệu cho tên mũi củ tỏi buông tay ra.
Tên mũi củ tỏi từ từ gỡ bàn tay đang bịt miệng Trúc Anh ra. Rồi đưa lên mũi, ngửi ngửi mùi vị với vẻ mặt thích thú.
Trúc Anh nhìn chằm chằm vào họ mà không la hét hay nói nửa lời. Người đàn ông mắt lồi kìm nén cơn tức giận, lại lịch sự hỏi: “Nó ở đâu?”
“Nó nào?"Trúc Anh giả vờ.
"Thằng thanh niên rơi xuống nước!" Tên mắt lồi kiên nhẫn nói.
Trúc Anh lắc đầu nhỏ và nói: "Tôi không biết anh nói ai."
Người đàn ông mắt lồi cười nhạt, không có lời giải thích nào, hắn ta nắm lấy cổ tay cô, giơ cánh tay lên cao và dùng năm ngón tay nắm thật mạnh một lực vào cổ tay cô. Trúc Anh hét lên đau đớn, chiếc thẻ vàng tuột khỏi tay cô, và trên cổ tay in rõ ràng năm dấu tay.
"Đây là cái gì?!" Người đàn ông mắt lồi cúi xuống nhặt nó lên, và mỉm cười. Ba chữ "Lê Thế Minh" trên đó đặc biệt bắt mắt. Hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve má Trúc Anh và nói với giọng nham hiểm: "Cô bé hư quá, không chịu thành thật, đừng bắt anh dùng thủ đoạn vô nhân đạo tra tấn em. Ngoan, nói đi!" Hắn vừa nói đôi mắt nóng rực phát ra tia lửa dã thú nhìn bộ ngực của cô.
Trúc Anh lắc đầu chửi rủa: "Mày là thằng vô liêm sỉ!"
“Con oắt đĩ bợm!” Người đàn ông mũi củ tỏi không có kiên nhẫn như người đàn ông mắt lồi, hắn liền giơ tay lên, chuẩn bị cho cô một phát tát. Hắn giơ tay nhưng không thể hạ xuống. Một sợi chỉ bạc rất mảnh không biết lúc nào quấn quanh cổ tay hắn, rồi kéo thật chặt, những hạt máu dọc theo vết sợi chỉ, từ từ chậm rãi nhỏ thành giọt máu.
"Mày không nên thô bạo như thế với một cô bé đáng yêu như vậy!"
Một giọng nói âm u, lạnh lùng vang lên. Mọi người trong phòng đều ngây ra, như thể họ đang cùng lúc nhìn về một hướng. Họ nhìn thấy một người đang ngồi xổm trên bậu cửa sổ, còn khá trẻ, tóc mái hơi dài tùy ý xõa trước trán, dáng vẻ bình thường và có chút anh tuấn, nhưng nếu lẫn trong đám đông thì hết sức tầm thường, duy chỉ có một đôi mắt đen nhánh, ánh lên tia sáng, nó giống như hai con dao sắc bén có thể xuyên qua phần sâu nhất trong trái tim con người, nó cũng giống như một hố đen vô tận, khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua đã bị nó thu hút và không thể rời mắt.
Chàng trai trẻ từ bệ cửa sổ nhảy xuống, nhìn sợi bạc trong tay, bình tĩnh nói: "Người chúng mày tìm là tao, thả cô ấy ra!"
Khi ba người đàn ông không nhìn thấy Thế Minh, họ vẫn tràn đầy tự tin, thể hiện sức mạnh của mình và hy vọng có thể bắt được cậu, nhưng khi Thế Minh bất ngờ xuất hiện, ba người đàn ông cùng lúc tim đập loạn nhịp, tinh thần chiến đấu ngay khi cậu xuất hiện đã biến mất một nửa, khi còn cách cô chưa đầy năm bước, khí chất của một người hơn thế mang theo một áp lực mơ hồ như dã thú với sức mạnh áp đảo đột nhiên bao trùm lấy họ.
Một cảm giác áp bức mãnh liệt tra tấn thần kinh cả ba người, người đàn ông mắt lồi chậm rãi đưa tay đến thắt lưng, lời nói có chút lúng túng: "Mày... mày là Lê Thế Minh?!"
Không sai, người thanh niên này chính là Lê Thế Minh. Lúc cậu bước ra khỏi căn nhà và ngay lập tức nhận thấy từ xa có ba người đàn ông to lớn tiến đến, tuy họ ở rất xa nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ quần áo của họ, đúng là một số người dân nông thôn mặc áo khoác, nhưng rất ít ai mặc áo có cổ lông. Cậu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức phát hiện ra ba người này đều là người thành phố. Nếu là người bình thường thì cũng không quan tâm lắm, bộ dạng của một người đàn ông thành phố ở nông thôn thì có sao, ngoại trừ Thế Minh vốn đã quen cẩn thận nên theo phản xạ cơ bản là nhảy vào phòng bếp cạnh góc sân. Nếu không, với tốc độ Trúc Anh chạy ngoài, dù có chạy nhanh đến đâu, cũng chẳng thể mất bóng không nhìn thấy người được.