Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 287 - Thần Giúp Người?!

Thế Minh cười khà khà, vỗ vỗ Đông Thắng vai: "Chú thật chu đáo!"

Đông Thắng ngượng ngùng vỗ trán nói: “Em làm sao nghĩ ra được, đây là chủ ý của anh Long.”

“Ừ!” Thế Minh gật đầu, nói nhỏ: “Thế còn giải thích được.”

Những người khác nghe vậy đều bật cười, nhưng Đông Thắng vẫn không hiểu, cao giọng hỏi: "Anh Minh, giải thích cái gì?"

Thế Minh không trả lời, phớt lờ đi về phía căn nhà. Long đi ngang qua, nhìn anh ta, đá vào mông và nói: "Đồ béo, im đi!"

Căn nhà thoáng đãng, có 2 cửa sổ lớn trước sau. Ở giữa có một hương án, trên bàn có tượng Quan Vũ và bày rất nhiều hoa quả và bánh kẹo, trong phòng tràn ngập khói hương ngào ngạt. Thế Minh cau mày và hỏi: "Sao phải thờ làm gì?"

Đông Thắng trả lời trước: “Hiện nay người trong giang hồ đều thờ phụng Quan Vũ, họ bảo có thể cầu bình an.”

Thế Minh cười, đi đến bên bàn, vươn tay nhấc bức tượng đất lên, nhìn qua và nói một cách vô cảm: "Một bức tượng đất có thể mang lại bình an không?"

Nói xong, Thế Minh nheo mắt lại, khua tay vung bức tượng đất sét ... Giống như vứt đi. Với một tiếng “xoàng”, bức tượng đất sét đập vào tường và vỡ tan thành từng mảnh.

Cậu lạnh lùng nói: “Anh nghĩ chúng mày đã sống quá bình yên rồi, bây giờ còn quên cả giống cả nòi của mình là gì rồi!”

"Không..." Đông Thắng vội vàng giải thích, đầu đầy mồ hôi.

Thế Minh xua tay ngắt lời, nói với mọi người: “Hãy nhớ rằng, trên đời không có thần linh, huống chi là ở Thế Mình hội. Nếu có thì chính là chúng ta. Vận mệnh của chúng ta nằm trong tay chúng ta và chỉ có chúng ta mới là người có thể kiểm soát. Không có sự tự tin và dũng khí, thì không thích hợp để sống trong thế giới ngầm."

Thế Minh sau khi nói xong, cậu im lặng nhắm mắt lại, trong lòng dấy hận thù: "Nếu có thần, tại sao không cứu cô ấy."

Khi Thuỳ Linh bị bắn, người vô đạo vô tín ngưỡng chưa bao giờ tin vào quỷ thần như Thế Minh, đã quỳ gối trước nhiều vị thần và cầu nguyện ngày đêm, nhưng kết quả vẫn không thể cầu nguyện cho cô tỉnh lại. Khi biết Thuỳ Linh được đưa sang Mỹ trở thành người thực vật rất ít phần trăm tỉnh lại, Thế Minh đã không ngần ngại ngay tại chỗ đập nát những bức tượng mà cậu đã từng thờ cúng.

Lời nói của Thế Minh như một mũi kim đâm vào tim mọi người, mọi người cúi đầu, xem ra chuyện này khiến anh Minh rất không vui.

Long thấy bầu không khí có phần nặng nề, vội vàng cười nói: “Lúc đầu mọi người cũng là thấy nhàm chán, thấy anh Minh lại ở ngoại tỉnh, mọi người đều không có chỗ dựa tinh thần, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào. Bây giờ ổn rồi, anh Minh đã trở lại, chúng ta có thể cùng nhau bắt đầu lập nghiệp lại.”

“Hừm!” Một giọng nói giễu cợt từ bên cạnh truyền đến, giọng nói khẽ: “Mày... cho rằng Thế Minh là thần sao?”

Thế Minh quay lại thì thấy có người bị trói trong góc, đầy máu, một mắt sưng to như quả trứng cút, mặt mày tím bầm. Nhìn hồi lâu, cậu mới nhận ra đây chính là Quan Bội. Cậu chưa kịp nói gì thì Đông Thắng đã hét lên và đá vào ngực đối phương. Đông Thắng đang không còn nơi nào để trút giận!

"Mẹ mày!" Đông Thăng mở ti hí đôi mắt, trong tay rút ra một con dao găm, hét lớn: "Mày cho rằng tao không dám giết mày à?"

Thế Minh cau mày, tiến lên giật lấy con dao găm trong tay Đông Thắng, trầm giọng: "Thắng, mày vẫn xốc nổi như thế."

Sau đó cậu quay sang nhìn Quan Bội nói: "Tao không phải thần, nhưng những gì tao có thể làm, thần cũng chưa chắc làm được."

Cậu dùng dao găm trong tay nhẹ nhàng cắt móng tay, nhẹ giọng nói: “Ví dụ như tao có thể giết cha mày, nhưng hiện tại mày bị nhốt ở đây. Nếu tao muốn, tao bảo mày chết mày phải chết, tao bảo mày sống dù mày muốn chết cũng không được.”

Lúc này, trên mặt Quan Bội dần tắt nụ cười, toàn bộ máu dồn lên não. Hắn ta gầm lên như một con thú hoang và vùng vẫy dữ dội. Nếu không bị trói, hắn ta muốn lao tới chỗ Thế Minh và cắn thịt, xé nát xương nhồm nhoàm.

"Thế Minh, mày không phải là người, nhà tao có thù oán gì với mày?!"

Thế Minh liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Không thù! Cũng chẳng oán! Nhưng bất kể là ai, chỉ cần cản đường tao, đều sẽ chết. Nói cho tao biết người đứng sau hậu trường là ai, ta có thể cân nhắc cho mày một cái ra đi vui vẻ."

Quan Bội cười, hàm răng đỏ đẫm máu, hắn phát ra một tiếng cười khàn khàn đến đau đớn: "Tao đã nói, mày sẽ không bao giờ có thể moi bất cứ thứ gì từ miệng tao."

Thế Minh ánh mắt lạnh lùng, cậu vừa định nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên. Là tiếng điện thoại của Trung Vương. Khi nhấc máy nghe đầu dây bên kia nói xong, anh ấy có vẻ vui vẻ thì thầm vào tai Thế Minh vài lời.

Thế Minh gật đầu mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ quay về phía Quan Bội. Quan Bội không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không hề nghi ngờ, nụ cười này có mang ác ý, tiếp tục hét lớn: "Có gan thì giết tao đi!"

Ánh mắt lạnh lùng của Thế Minh không hề có chút thương xót: "Bây giờ có lẽ không chỉ là mạng sống của mày. Hình như mày có một người yêu phải không?"

Nói xong, tiếng mắng của Quan Bội đột nhiên dừng lại, Thế Minh nhìn thấy vậy liền nói: "Hình như cô ấy có một đứa con, không biết có phải là của mày không?"

"Lê Thế Minh!" Quan Bội hai mắt đỏ ngầu, bặm chặt bờ môi tím tái, hét lên ba chữ này, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất như quả bóng cao su bị xì hơi.

Hắn ta nói một cách khó khăn, giọng điệu không còn cuồng nộ như trước: "Nếu mày vẫn còn tình người, đừng làm khổ họ."

"Có làm khổ bọn họ hay không thì còn xem biểu hiện của mày!" Thế Minh bình tĩnh đáp lại.

“Mày không nên lôi kéo người khác vào mối hận giữa chúng ta.” Giọng Quan Bội có chút yếu ớt.

"Đây là thế giới ngầm, nếu mày đã chọn con đường này thì mày phải chịu." Thế Minh biết thủ đoạn uy hiếp này tuy hèn hạ, nhưng cũng rất hữu dụng.

Quan Bội thở dài, nhẹ giọng: "Ta chỉ mong mày thả bọn họ đi..."

Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng phát ra thanh âm giống như tiếng muỗi kêu. Thế Minh giật mình, thầm nghĩ có chuyện chẳng lành, vội vàng bước tới lật người Quan Bội lại, hai mắt mở to, hơi thở dần yếu, như sắp chết. Cậu vội vàng quay lại và hét lên: "Gọi bác sĩ tới sơ cứu!"

Thế Minh có bác sĩ riêng, khi Long chạy gọi bác sĩ, Quan Bội đã chết cứng từ lâu. Đông Thắng vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác, anh không biết tại sao người vẫn còn bình thường khỏe mạnh thế chỉ nói được vài câu đã chết. Bác sĩ tiến tới kiểm tra, lắc đầu nói: "Không có cách nào để cứu anh ấy."

Thế Minh sắc mặt tối sầm, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Bác sĩ chỉ vào ngực Quan Bội và nói: "Anh ấy bị gãy năm chiếc xương sườn, một trong số đó dường như đã đâm vào một bên phổi. Hiện tại có giời cũng không thể cứu được!"

Thế Minh sắc mặt âm trầm, lặng thinh hồi lâu. Một lúc lâu sau, Thế Minh đứng dậy, không nhìn Quan Bội nữa, sau đó vỗ vỗ vai Long nói: "Em đi tìm Trần Thục Lâm, ở đây anh tìm người xử lý qua đi.”

Long nói: “Anh cũng đi.”

Thế Minh lắc đầu: “Mọi người nên ở nhà bình ổn chiến trường, em sợ các anh em sẽ gây thêm chuyện.”

Long hiểu ý, gật đầu: "Được rồi, Minh, đi cẩn thận."

"Đừng lo lắng, không sao đâu."

Vì Trần Thục Lâm được trung ương đặc biệt cử về, nên đãi ngộ của ông cao hơn cán bộ cấp sở, nơi ông ở đương nhiên không thể so sánh với người bình thường được. Thế Minh chọn đi đường thẳng đến nhà Trần Thục Lâm, đó là một biệt thự nhỏ nằm trong khu dân cư ở quận X, chỉ có ông và một bảo mẫu trung niên sống trong biệt thự.

Thế Minh đến đã hơn mười một giờ, trong biệt thự vẫn còn sáng đèn. Xem ra Trần Thục Lâm còn chưa ngủ, Thế Minh ngồi trong xe thầm nghĩ. Cùng đi với cậu có Trung Vương, Phạm Cường và Nguyễn Hoàng An. Bốn người xuống xe, gió lạnh thổi ngang qua mang tai, băng giá đập lướt vào mặt. Thế Minh vuốt nhẹ mặt, đi đến cửa biệt thự, nhấn chuông.

“Ting ting!” Chuông vừa vang lên, bên trong truyền đến một giọng người phụ nữ: “Anh tìm ai?”

Thế Minh nhẹ giọng nói: “Bác Lâm có nhà không ạ?”

"Anh là …?"

"Tôi tên là Lê Thế Minh, bác Lâm hẳn là biết cháu." Giọng nói bên trong dừng lại, một lúc sau mới nói: "Chờ tôi một tí."

Năm phút sau, cửa mở, một người phụ nữ trung niên gần năm mươi đứng cạnh cửa, dung mạo bình thường, trên thái dương có vài vết đồi mồi. Thế Minh gật đầu, cười nói: “Bác Lâm có ở nhà phải không?”

Người phụ nữ trung niên nhìn cậu từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, một lúc lâu sau mới trả lời: “Anh Minh mời anh đi với tôi."

Người phụ nữ trung niên dẫn đường, bà thực sự xấu hổ không biết nên xưng hô với Thế Minh là gì, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà quyết định gọi cậu là anh, mặc dù danh hiệu này không phù hợp với vẻ ngoài của cậu. Bà dừng lại trước một căn phòng, gõ nhẹ rồi quay lại nói: "Mời vào!"

Thế Minh rất tự nhiên đẩy cửa vào. Căn phòng không nhỏ, dường như được chuẩn bị đặc biệt để tiếp khách, nhìn thoáng qua sẽ thấy bên trong có không dưới mười người đang ngồi hoặc đứng. Trung Vương vốn rất “quen thuộc” với một người trong số họ, không ngờ rằng người này lại xuất hiện ở đây.

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú đầy vết bầm tím, trán dán băng gạc trắng, ngồi trên xe lăn, hai chân bó bột. Là vì trong cuộc thanh lọc thế lực của Quan Bội trước đó, Trung Vương coi hắn ta như kẻ thù và chăm sóc bằng những cú đấm và đá. Hắn tên là Đỗ Đình Vệ.

Ngồi bên cạnh có một người đàn ông trung niên, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng tóc vẫn đen dày, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt to sáng, khoé mắt như khắc rõ những đường nét thời gian. Thế Minh thầm nghĩ người đàn ông trung niên này khi còn trẻ chắc hẳn có thể quyến rũ biết bao cô gái chỉ bằng ánh mắt nồng đượm kia. Người đàn ông trung niên này có lẽ là Trần Thục Lâm.

Xung quanh có mấy người đàn ông lực lưỡng đang đứng bảo hộ, mặc dù đều có sát ý nhìn Thế Minh nhưng cậu lại không để tâm chút nào. Cậu thậm chí không nhìn Đỗ Đình Vệ đang nghiến răng nghiến lợi với mình, nhưng cậu cảm thấy có chút kỳ lạ. Trung Vương thấy vậy có hơi bất an, chậm rãi đi tới Thế Minh giải thích ngắn gọn tình tình.

Bình Luận (0)
Comment