Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 296 - Giúp Nam Đạo

Thế Minh vẫn còn bối rối và tiếp tục hỏi: "Video là gì?"

Vô Danh từ trong ba lô mang theo bên mình lấy ra một chiếc hộp dài màu bạc dài một thước rưỡi, vỗ vỗ nói: “Với thứ này, có thể nhìn thấy người bên kia cách xa vạn dặm trên màn hình.”

"Ồ?" Thế Minh chưa bao giờ nhìn thấy thứ này. Ở thời điểm những năm 2000, đừng nói gì đến cậu, ở nước S cũng không mấy người nhìn thấy. Cậu tò mò cầm lên nhìn, hồi lâu cũng không hiểu mô tê gì, Đông Thắng chỉ vào nó, có chút không tin: "Có cái vật bé tẹo như thế này mà có thể nhìn thấy người ở xa ngàn dặm?"

Vô Danh liên tục lắc đầu nói: "Đương nhiên không thể một cái này được, phụ kiện rất nhiều, cái máy này chỉ là thiết bị cốt lõi thôi."

Nguyễn Hoàng An im lặng nằm uể oải trên ghế sô pha, cánh tay vẫn còn đau nhức và tê liệt sau trận chiến ngày hôm qua với Long, anh không còn sức lực gì nữa.

Anh đột nhiên nói: "Video? Nói cách khác, ông chủ Xích Quân của anh cũng phải có mặt ở nước S vào ngày quay video phải không? Nếu không thì sẽ khó cài được video xuyên biên giới, ít nhất là rất khó trong khoảng thời gian ngắn."

Vô Danh nhìn Nguyễn Hoàng An với ánh mắt ngưỡng mộ, không ngờ nước S trong mắt Trung Quốc cực kỳ lạc hậu nhưng vẫn có người hiểu biết, gật đầu cười nói: “Vương Thiên Lâm quả thực sẽ đến nước S, nhưng sẽ ở thành phố nào ngay cả tôi cũng không biết. Đến lúc đó thì chỉ liên lạc qua điện thoại thôi.”

“Xuỳ!” Lỗ mũi Đông Thắng dày lên, hừ một tiếng: “Có cần thiết phải làm ra vẻ thần bí như vậy không?”

Vô Danh nghe vậy, nghiêm túc nói: "Đương nhiên! Xích Quân đã bị một số quốc gia, trong đó có quốc gia của các anh công khai coi là tổ chức khủng bố. Vì vậy, mỗi lần nhập cảnh, chúng tôi đều gặp phải rủi ro đáng kể. Vương Thiên Lâm phải cẩn thận hơn là đúng. Nếu một khi bị bắt, tất cả chúng ta đều kết thúc. Giống như Thế Minh bị bắt, Thế Minh Hội cũng kết thúc.”

Thế Minh ngẩng đầu cười nói: "Anh sai rồi, cho dù tôi bị bắt, Thế Minh Hội vẫn sẽ hoạt động, sẽ có người lấp chỗ trống mà tôi để lại."

Nhưng nếu ngày đó xảy ra, liệu có ai có thể thay thế và gánh vác được không? Đông Thắng và Phạm Cường bần thần giây lát nghĩ ngợi, và người đề cử sáng giá nhất là Long. Tuy nhiên, đối với Long, cả hai đều thừa nhận anh là có thực lực, bất kể trí tuệ hay tài năng, sẽ chỉ đứng sau Thế Minh, nhưng khi Long và Thế Minh đứng cạnh nhau, họ luôn cảm thấy Long có điều gì đó hụt hơn mà không thể giải thích rõ ràng. Vô Danh nói một lúc rồi đứng dậy rời đi.

Mỗi lần Vô Danh đến và đi vội vàng, không bao giờ trì hoãn quá một phút, Thế Minh vẫn đánh giá cao điều này: “Đây là khái niệm về hiệu quả thời gian của Trung Quốc”. Sau khi tiễn Vô Danh đi, cậu đã triệu tập tất cả các cán bộ cấp cao trong Hiệp hội Thế Minh để thảo luận với anh ta. Chúng ta hãy cùng nhau đi về phía nam để tấn công Nam Đạo.

Mọi người lần lượt bước vào sảnh biệt thự, chẳng bao lâu sau đã chật kín người và không còn đủ chỗ ngồi. Cuối cùng, một số người có địa vị thấp hơn chỉ có thể đứng sang một bên. Thế Minh biết hầu hết những cán bộ này, một số người nhìn mặt khá lạ, cậu nhân cơ hội gặp gỡ này để làm quen. Hầu hết những người này đều gia nhập Hiệp hội Thế Minh từ khi mở rộng ra đến Nam Đạo, họ không chỉ đến từ tỉnh J mà một số trong số họ còn là những người có thực lực kể ở hai tỉnh lân cận. Bộ não của Thế Minh giống như một chiếc máy tính, ghi nhớ tên, đặc điểm và những chuyển động nhỏ vô tình được bộc lộ khi nói chuyện của mỗi người. Giới thiệu xong, Thế Minh bước vào chủ đề, lớn tiếng nói: “Mấy ngày nữa anh sẽ điều động một số cán bộ cấp cao và cấp trung về DN. Mọi người có ý kiến ​​gì không?”

Long và những người khác đã biết chuyện này, nhưng những cán bộ phía dưới hầu hết đều chưa từng nghe nói đến. Vừa nghe xong họ lập tức bàn tán xôn xao với nhau. Thế Minh dùng ngón tay mảnh khảnh gõ xuống bàn, để cơ hội cho thuộc hạ phía dưới có thời gian thảo luận, cậu kiên nhẫn, nhưng có một số người không biết kiên nhẫn cho lắm, Đông Thắng phiền phức trước tiếng ồn ào của đám đông, đập bàn một cái, anh lớn tiếng: “Om sòm ầm ĩ cả đám nhà chúng mày, thằng nào có ý kiến đứng ra đây nói!"

Giọng nói của anh đã át đi âm thanh của cả căn nhà, ngay cả kính cửa sổ cũng rung chuyển. Những người kia không quen biết Thế Minh nên có phần sợ hãi, không dám nói ra những điều trong lòng sợ phật ý cậu. Thế Minh chú ý tới sự do dự của mọi người, cười nhẹ nói: "Có ý kiến gì cứ nói thoải mái, anh không phải người nóng tính và để bụng." Vừa nói vừa không quên trừng mắt nhìn Đông Thắng, người đang định hét lên lần nữa.

Một thanh niên dáng người trung bình, khoảng ba mươi tuổi, mắt xếch, mũi khoằm đứng lên hỏi: “Anh Minh, em chỉ muốn hỏi, vì sao chúng ta phải giúp Bắc Đạo Môn?”

Người đàn ông tên là Dĩnh, Thế Minh nhớ tên, sau đó mỉm cười nói: "Ông cụ lãnh đạo người Bắc Đạo rất tốt với anh và Thế Minh Hội. Anh khá có tình cảm với ông nên không có lý do gì mà mình không giúp."

"Ờm..." Dĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em không phản đối việc báo ơn, nhưng không cần phải tốn nhiều nhân lực như vậy. Anh Minh và một số thủ lĩnh băng đảng đã đi về phía nam, đó cũng là một đòn tác động giáng mạnh vào chính bang hội của chúng ta. Trừ khi..." Anh ngập ngừng khi nói những lời tiếp theo.

"Trừ khi cái gì?" Thế Minh hứng thú tiếp tục hỏi.

Dĩnh dũng cảm nói: “Trừ khi việc này có quan hệ lợi ích trực tiếp với Thế Minh Hội của chúng ta, nếu không thì thực sự không cần thiết. Tuy nhiên, cho đến nay em vẫn chưa thấy lợi ích gì cho chúng ta. Có lẽ anh Minh nỗ lực giúp đỡ người ta chiến đấu, nếu thắng họ chỉ bằng một lời nói đòi lại chức đại ca Bắc Đạo, vậy chẳng khác nào chúng ta là dã tràng xe cát biển đông anh ạ!”

Thế Minh thầm đánh giá cao năng lực của Dĩnh, tuy lời nói của anh ta nghe có phần bộc trực nhưng cũng rất có lý. Đương nhiên cậu biết ông cụ sẽ không làm như vậy, nhưng các huynh đệ phía dưới chưa từng tiếp xúc với Kim Bằng, cho nên có lo lắng như vậy cũng là lẽ thường. Cậu gật đầu mỉm cười, không trả lời thẳng, liếc nhìn mọi người rồi hỏi: "Có ý gì?"

Mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến, có người đồng ý, có người phản đối, có người chỉ đơn giản đề nghị rằng sau khi giúp Bắc Môn phá hủy Nam Môn, Thế Minh sẽ nuốt chửng nó. Có đủ loại ý kiến, nhưng Thế Minh không muốn công khai bày tỏ lập trường của mình, quay đầu nhìn Long nói: "Anh Long có ý kiến ​​gì?"

Long làm sao có thể không hiểu ý của Thế Minh. Anh cười hào sảng và nói: “Hiệp hội Thế Minh của chúng ta loại bỏ Bắc Đạo và Nam Đạo cũng sẽ có ích. Lãnh thổ chính của chúng ta là ở phía đông bắc. Chúng ta hoàn toàn không thể can thiệp vào công việc kinh doanh ở phía Nam. Sự tồn tại của Bắc Đạo khiến chúng ta cứ mãi không thể mở rộng lãnh thổ. Nhưng bây giờ Anh Minh là người đứng đầu Bắc Đạo, nếu loại bỏ Nam Đạo, chúng ta sẽ dễ dàng can thiệp vào miền Nam hơn. Nếu chúng ta tham gia và đóng góp sức lực và nhân lực cho Bắc Đạo, có anh Minh thành lập Thế Minh Hội. Các anh em còn lo lắng chúng ta bị lỗ sao? Giúp Bắc Đạo mọi người cho rằng không liên quan gì đến lợi ích của chúng ta sao?”

Trong Hiệp hội Thế Minh, tiếng nói của Long rất có trọng lượng, đặc biệt là trong thời gian gần đây. Sự mở rộng địa bàn quy mô lớn của Hiệp hội Thế Minh không thể tách rời khỏi nền tảng do Thế Minh đặt ra, và không thể không nhắc đến các cuộc chiến tranh nam bắc của Long. Thế Minh có rất ít cơ hội xuất hiện trong Hiệp hội Thế Minh, trong bang có hơn một nghìn người, nhưng chỉ có một số ít thực sự nhìn thấy mặt cậu, trong mắt các anh em trong bang, cậu là một nhân vật không thể chạm tới, như một ảo ảnh, không tồn tại. Một thần tượng chung chung, thanh tao. Còn Long thì ngược lại, nó là vị thần chiến tranh bất khả chiến bại trong lòng mọi người, có thể tấn công các thành phố và pháo đài, anh tồn tại bằng xương bằng thịt. Mọi người đều phải cân nhắc và chú ý những gì anh ấy nói.

Dù ở thời điểm nào cũng luôn có người mồm mép nịnh nọt, Trần Bách Thành chắc chắn là người giỏi nhất trong lĩnh vực này. Khi Thế Minh lần đầu tiên trở lại thành phố J, hắn đang ở DL, sau khi Long rời đi, mọi công việc đều được đẩy lên đầu hắn, nhưng sau khi nghe tin Thế Minh bị ám sát và rơi vào một hang băng và không rõ tung tích, hắn ta nhảy ngược lên. Nếu rơi vào hang băng, mười phần có chín phần sẽ chết, cho dù Thế Minh có giỏi đến đâu, cậu ta cũng không thể khống chế thế lực tự nhiên nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Phản ứng đầu tiên là Thế Minh đã chết, và sau đó hắn ta lập tức nghĩ đến một khi hắn chết, Thế Minh Hội sẽ không có người lãnh đạo, khó tránh khỏi rơi vào hỗn loạn. Trong lòng hắn rất ngứa ngáy, không muốn hao tâm tốn sức ở lại DL. Hắn không muốn lỡ làng một phút nên tìm cớ vội vã quay về phố J, hy vọng nhân cơ hội này có thể đẩy Long lên ngôi đại ca Thế Minh Hội. Khi đó, tương lai tiền đồ của hắn rộng mở vô biên, quan trọng hơn, trong thâm tâm hắn, vị thế Long không bằng Thế Minh, đánh bại Long đối với hắn rất dễ dàng, đến thời cơ thích hợp, đạp đổ không phải là không thể, có thể giành được vị trí lãnh đạo của Thế Minh hội một cách vẹn toàn.

Hắn có suy nghĩ rất ​​​​hay nhưng lại phản tác dụng, vừa quay lại thành phố J thì nhận được tin Thế Minh đã bình yên trở về, đột nhiên, nhiệt huyết của Trần Bách Thành lụi tắt trong tích tắc. Lúc này, hắn phải tiếp tục vai trò nịnh nọt của mình.

Hắn ta đứng lên, đầu tiên là gật đầu cung kính với Thế Minh và Long, sau đó quay người và lớn giọng đồng ý: “Em hoàn toàn đồng ý với kiến nghị của anh Minh. Hơn nữa, anh Long cũng nói rõ ưu nhược điểm giúp Bắc Đạo Môn thống nhất Đạo giáo. Hơn nữa, anh Minh đã nói và làm điều gì đã bao giờ bỏ lỡ chưa? Thế Minh Hội chúng ta dựa vào ai mà phát triển nhanh như vậy? Còn có gì mà nghi ngờ và thắc mắc?”

Hắn nói lời này thì tất cả mọi người đều im lặng, cho dù có người bất mãn thì lúc này cũng không thể lên tiếng, nếu còn nói nữa, sẽ là một lời thách thức với hai người là Thế Minh và Long. Thế Minh nhìn Trần Bách Thành hùng biện và mỉm cười, trong một số hoàn cảnh, kẻ nịnh nọt cũng thực sự cần thiết. Cậu nhìn qua mọi người rồi hỏi lại: “Mọi người có ý kiến ​​gì khác không?”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu, đồng thanh nói: "Không ạ!"

Thế Minh gật đầu nói: "Được rồi! Vậy cứ quyết thế đi. Mấy ngày nữa chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào. Các chủ đảng đi cùng anh nên sắp xếp công việc, để không phải lo lắng."

"Rõ!" Long, Đông Thắng đám người đồng thanh đáp. Tiếp theo, Thế Minh định cùng mọi người thảo luận vấn đề Xích Quân, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, trong đại sảnh vốn yên tĩnh, cuộc điện thoại đột ngột vang lên tiếng chói tai. Cậu cau mày và lắc đầu về phía Đông Thắng. Đông Thắng vội vàng đi đến bên bàn cà phê, nhấc điện thoại lên, nghe hồi, nhỏ giọng nói với Thế Minh: “Anh Minh, họ tìm anh.”

Là ai? Thế Minh lẩm bẩm trong lòng và nghi ngờ trả lời điện thoại. Anh không nói một lời trong nửa phút, chỉ lắng nghe rồi cúp điện thoại. Sắc mặt không có chút thay đổi nào, quay trở lại chỗ ngồi, bình tĩnh nói: “Cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây, mọi người có thể về.”

Mọi người nghe xong lập tức thả lỏng, đứng dậy duỗi cơ rồi bước ra khỏi phòng.

Chỉ có một số người thực sự nhận thấy có điều gì đó không ổn ở Thế Minh. Trung Vương là một trong số đó. Khi hầu hết mọi người đã rời đi, chỉ còn lại Long Đông Thắng và những người khác trong đại sảnh, anh hỏi: "Anh Minh, chuyện gì vậy?" Lúc này, sắc mặt của Thế Minh cũng tối sầm, lạnh lùng nói: "Có tin tức, ông Lâm bị bắt cóc."

Sau khi nghe điều này, mọi người đều tự hỏi liệu mình có nghe nhầm cái tên này không. Trần Thục Lâm bị bắt cóc? Ông ta là giám đốc sở cảnh sát. Ai có can đảm bắt cóc? E rằng ngay cả với sức mạnh của Thế Minh Hội, cũng phải suy nghĩ kỹ về việc tấn công ông ta. Ở thành phố J, trong vùng Đông Bắc, không có băng đảng xã hội đen nào mạnh hơn Thế Minh Hội.

Long sắc mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng nói: "Nếu Trần Thục Lâm có việc bất trắc, anh nghĩ trung ương sẽ nghi ngờ ai?"

"Hả?" Đông Thắng mở to mắt, nói: "Chắc không nghi ngờ chúng ta đâu, đúng không?"

Trung Vương trịnh trọng nói: “Không phải chúng ta thì nghi ngờ ai? Trần Thục Lâm là nhân vật lớn, toàn vùng Bắc không có nhiều người dám động vào. Hơn nữa, ông ta vừa kiểm tra một số câu lạc bộ khiêu vũ và sòng bạc của chúng ta và có dấu hiệu cho thấy việc này đang tiếp tục. Dù sao thì phương diện nào thì chúng ta cũng đủ động cơ và lý do."

"Ối!" Đông Thắng vỗ đầu, lo lắng nói: "Vậy dù sao chúng ta cũng không thể dọn dẹp được."

Trung Vương lắc đầu, nhìn Thế Minh, trong lòng lẩm bẩm: “Em chỉ hoài nghi tin tức này có phải là sự thật hay không.”

Thấy Thế Minh im lặng, Long bước tới hỏi: "Minh, đang suy nghĩ gì vậy?"

Thế Minh nhàn nhạt nói: “Thu Ninh.”

Bình Luận (0)
Comment