Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 298 - Sói Biếc

Trong xe có hai người, một người là tài xế, anh ta không đẹp trai nhưng có dáng người khá và nhìn rất cường tráng. Một người khác khiến Thu Ninh giật mình và gần như buột miệng: Ma. Không thể nhìn rõ hắn bao nhiêu tuổi, có lẽ ba mươi, có lẽ bốn mươi, hoặc lớn hơn, sắc mặt tái nhợt, giống như một chiếc mặt nạ trắng toát dán lên mặt, hai con mắt trắng dã như cá trê chết hơi nheo lại. Nói người đàn ông này xấu xí cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng khí chất u ám chết chóc trên người hắn thật đáng sợ. Tim Thu Ninh đập nhanh liên hồi.

Cô ngả cả người ra sau, theo bản năng tránh xa người đàn ông này. Cô đang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cô. Tuy nhiên, đôi mắt giống như một con dao băng, bất cứ nơi nào ánh mắt ấy lướt qua cơ thể Thu Ninh, cô đều nổi da gà. Đỗ Đình Vệ vốn không thèm để tâm tới ai, nhưng hắn vô cùng tôn trọng người này, cười nói: "Sói biếc, cô ấy là cháu gái của ông Lâm, từng là người phụ nữ của Thế Minh, nhưng bây giờ cô ấy là của tôi."

“Anh không xứng.” Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng rời khỏi Thu Ninh, liếc nhìn Đỗ Đình Vệ, chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Tôi và Thế Minh trong sạch, anh ấy cũng không hèn hạ như anh.” Thu Ninh vẻ mặt khinh thường, nhưng trong mắt loé qua một tia cô độc.

Nụ cười của Đỗ Đình Vệ cứng đờ, trong lòng hắn thấy bực bội, ngoại trừ ông già thân sinh của mình, hắn chưa bao giờ khách sáo như vậy với bất kỳ ai, luôn được người khác mỉm cười hoan nghênh đón tiếp. Nếu không phải muốn lợi dụng hắn đối phó Thế Minh, Đỗ Đình Vệ sớm đã biến Sói biếc này thành một xác chết thực thụ.

Đỗ Đình Vệ cười khan và không nói gì.

Xe cứ thế chạy dọc sông đến vùng ngoại ô, càng ngày càng rời xa thành phố, Thu Ninh càng trầm ngâm, thầm trách mình quá vội vàng. Nếu thật sự xảy ra tai nạn ở một nơi xa xôi thì gọi trời không ứng, đất không linh, liệu có ai giúp đỡ cô. Đáng lẽ cô nên thông báo cho Thế Minh mới phải! Cô không chắc lắm nên vô thức chạm vào khẩu súng bạc bên hông, can đảm hơn một chút. Xe chạy được gần một tiếng mới bắt đầu giảm tốc độ.

Khoảng ba giờ chiều, bầu trời u ám, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một khoảng sân rộng. Khi Thu Ninh xuống xe, cô nhận ra sân vườn không hề nhỏ, hình như là một ngôi nhà nông thôn, tường sân được bao bọc bởi hàng rào gỗ tối màu, nhìn vào bên trong có rất nhiều cá khô treo trên mái nhà thấp.

"Đây là...?" Thu Ninh nghi hoặc nhìn Đỗ Đình Vệ, không biết hắn đưa cô đến đây là có ý gì. Làm sao một người tự cao tự đại coi mình cao quý lại có thể sống trong một ngôi nhà nông thôn đơn sơ như vậy?

Đỗ Đình Vệ cười quái dị, chỉ vào trong sân, kiêu ngạo nói: “Đây là nơi thằng Minh từng được cứu, đáng tiếc hiện tại đã bị anh chiếm giữ.”

Thu Ninh há hốc miệng nhìn kỹ khoảng sân đổ nát, hóa ra là một nhóm người nông thôn trước mặt đến cứu Thế Minh. Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt cảm thấy có gì đó khó nói, vội vàng hỏi: “Người trong nhà đâu?”

“Hừ!” Đỗ Đình Vệ khạc đờm, thổi một hơi, lạnh lùng nói: “Người cứu thằng Minh là kẻ thù của anh, em nghĩ anh có thể làm gì với bọn họ?”

"Mày... mày giết bọn họ?" Thu Ninh kinh ngạc nói. Đỗ Đình Vệ cởi găng tay ra, chạm lấy đôi má vừa lo lắng vừa đỏ bừng vì lạnh của Thu Ninh, cười nói: “Anh thích vẻ mặt lo lắng của em, nhưng em nên nghĩ cho bản thân mình trước đã!”

Hắn không nhiều lời, vừa nói vừa ôm eo thon của Thu Ninh đi vào sân.

Vào nhà, không khí nóng bừng, trong phòng có người đứng ngồi, thấy hắn bước vào, một người trông có vẻ là lãnh đạo vội vàng bước tới chào, hấp tấp nói với vẻ mặt bất an: "Anh Vệ, anh về rồi đấy à. Lần này chúng ta có làm quá không . Lần trước chúng ta định giết Thế Minh, rất nhiều người đã thiệt mạng và bị thương. Lần này chúng ta bắt cóc giám đốc. Nếu bị cấp cao hơn phát hiện, hậu quả cả anh và em đều không thể gánh nổi."

"Sợ cái gì?" Đỗ Đình Vệ trợn mắt, nhìn những người khác cùng Thu Ninh phía sau, kéo người vào phòng đơn bên cạnh, đóng cửa lại, quay người tức giận nói: "Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng thường xuyên nói những câu như vậy ở nơi đông người.”

Dừng một chút, hắn nói: "Thằng này mà nhát nhỉ? Có chuyện gì lớn đâu? Chỉ là chết vài thằng. Bố tao có thể trấn áp chuyện này."

“Nhưng…” Người đàn ông cúi đầu, thận trọng nói: “Ông chỉ dặn tôi bảo vệ cậu, không hề biết việc chúng ta ám sát Thế Minh và bắt cóc giám đốc!”

“Khi về tao sẽ giải thích với ông ấy.” Đỗ Đình Vệ trấn an và làm nguôi lòng hắn ta. Bản thân cũng sợ tinh thần lung lay, nếu những người này sợ hãi mà chạy về Hà Nội thì sẽ không phải trò đùa nữa. Anh an ủi: "Hơn nữa, người cũng có miệng, do mày có nói hay không. Cứ nói là thằng Minh ám sát là được!"

"Ồ!" Người đàn ông hít một hơi thật sâu, gật đầu liên tục: "Đúng, đúng!" Đỗ Đình Vệ nhìn sâu xa và cười khẩy: "Việc bắt cóc ông Lâm cũng có thể đổ lỗi cho Thế Minh."

"Nhưng ông Lâm đã nhìn thấy anh rồi!” Người đàn ông vội vàng nhắc nhở. Đỗ Đình Vệ tức giận đến muốn dùng gậy đánh vào đầu hắn, giọng điệu không mấy hoà nhã nói: "Mày ngu thế? Làm như nào để không có chứng cứ?!"

"Hả?" Người đàn ông giật mình, kinh ngạc hỏi: "Anh Vệ, ý anh là muốn Trần Thục Lâm im lặng?"

"Vớ vẩn! Từ lúc ông Lâm giành được máy ảnh, một trong chúng ta phải chết."

"Còn Thu Ninh thì sao? Cô ấy cũng biết!" Khi Đỗ Đình Vệ nhắc đến Thu Ninh, trong đầu Đỗ Đình Vệ tràn ngập những suy nghĩ dâm dan. Hắn bị mê hoặc bởi khuôn mặt xinh đẹp như thiên thần và dáng người mảnh mai của cô.

Không muốn lãng phí thời gian với người trước mặt, hắn bước ra ngoài và nói: "Đừng lo, cô ấy sẽ không có cơ hội nói ra đâu. Tất nhiên, sau khi tôi đã tận hưởng đủ thì sẽ kết thúc. Haha..." Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng với nụ cười dâm đãng.

Nụ cười của anh khiến Thu Ninh đang đợi bên ngoài cảm thấy toàn thân khó chịu, cô cũng không quan tâm nữa, tiến tới hỏi: "Chú tôi đâu?"

"Được! Anh sẽ đưa em gặp chú ngay." Đỗ Đình Vệ mỉm cười dẫn đường. Anh bước ra khỏi ngôi nhà gỗ, đến sân, rồi bước vào một ngôi nhà bằng gỗ tồi tàn ở phía tây. Nơi này càng đổ nát và xập xệ, tường làm bằng bùn lỗ chỗ, kính cửa sổ cũng không còn nguyên vẹn, lỗ to lỗ nhỏ, dán giấy bừa bãi. Bên trong không có gì mọc lên, chỉ có đống củi. Hai người nằm trên mặt đất, một nam một nữ, đôi mắt được che bằng vải đen. Thu Ninh vừa nhìn đã nhận ra người đàn ông đó chính là chú Lâm của cô. Người phụ nữ này có vẻ còn trẻ, không thể nhìn rõ vì mặt đã được che bằng vải.

Cô không thể kiềm chế được cảm xúc nhiều như vậy, vừa mở miệng định hét lên thì đã bị một bàn tay to lớn chặn lại. Thu Ninh là cảnh sát, đương nhiên có kỹ năng tốt, cô nắm chặt nắm đấm, khuỷu tay mạnh mẽ đấm ngược về phía ngực người sau. Cú đánh này khá mạnh, nếu thực sự bị đánh, xương sườn của hắn sẽ đau vài ngày.

Người đàn ông phản ứng rất nhanh, mở lòng bàn tay ra đặt lên ngực mình, một đòn của Thu Ninh không có tác dụng gì với anh ta. Đồng thời, anh ngay lập tức nắm lấy cánh tay của cô, xoay nó ra ngoài và dễ dàng khống chế cô bằng vật lộn tiêu chuẩn của quân đội. Người đàn ông kéo cô ra khỏi căn nhà và lao vào căn phòng bên đối diện. Người này chính là người vừa nói chuyện với Đỗ Đình Vệ, hắn ta vốn xuất thân trong lực lượng đặc biệt nên không nương tay với Thu Ninh.

Đỗ Đình Vệ cười ngặt nghẽo, sau khi vào nhà nhéo má Thu Ninh, kiêu ngạo nói: "Tốt nhất em nên ngoan ngoãn hơn. Anh ấy là một tuyển thủ giỏi trong đội đặc nhiệm, nếu có người đánh anh ấy bị thương thì tôi sẽ rất đau lòng?!!"

Nếu không bị bịt miệng, Thu Ninh có lẽ đã lớn tiếng chửi bới. Không nói nên lời, cô chỉ có thể lo lắng nhìn Đỗ Đình Vệ. Đỗ Đình Vệ đi tới đi lui trước mặt Thu Ninh, trên mặt tươi cười, đôi mắt nheo nheo nhìn khắp người cô, có lẽ hắn cảm thấy chiếc áo khoác cotton nặng nề trên người cô chướng mắt nên đưa tay cởi cúc áo cho cô.

Thu Ninh cảm giác như bị sỉ nhục, không đau nhưng lại buồn nôn. Thấy vậy, cô đột nhiên giơ chân lên và dậm mạnh về phía sau. Cô đi một đôi bốt da màu đen, gót không nhọn nhưng lại cực dày, giẫm lên chân người đằng sau.

"Ối!" Người đàn ông hét lên đau đớn, không để ý đến Thu Ninh hắn buông tay ra, trên mặt mang theo nụ cười, ôm lấy chân, quỳ xuống đất. Thu Ninh sau khi được tự do làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, cô lắc lắc vai, lấy khẩu súng giấu trong thắt lưng ra, đưa tay ra thì thấy họng súng màu đen đang hướng về phía Đỗ Đình Vệ, người đang định lao tới. lao về phía trước khi thấy có điều gì đó không ổn. Đầu súng áp vào trán hắn, một luồng hơi ớn lạnh truyền từ đỉnh đầu xuống chân. Bị chĩa súng vào đầu, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được cảm giác áp bức này, dường như trong phút chốc, mạng sống của họ không còn thuộc về mình nữa mà bị điều khiển giữa những ngón tay của người khác. Điều khủng khiếp nhất chính là như vậy, chỉ cần đối phương ngón tay hơi run lên, chính là chính mình, vận mệnh kết cục.

Đỗ Đình Vệ được nuông chiều và lớn lên dưới sự che chở của người cha quyền lực, hắn khao khát sự sống này hơn bất kỳ ai khác trên thế giới. Đột nhiên, hắn đứng đó ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch hơn cả não. Thu Ninh cười lạnh, cố ý gay gắt nói: "Thả chú ta và những người vô tội khác đi, nếu không ta sẽ giết ngươi trước!"

Đỗ Đình Vệ chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng, tuy trong lòng yếu ớt nhưng vẫn không buông tay, cứng rắn nói lớn: “Em có dám bắn không? Nếu em giết tôi, cả chú em và em. Không một ai có thể nghĩ đến việc sống sót rời khỏi đây.”

"Hừ!" Thu Ninh không hề để ý đến những tiếng doạ nạt của hắn, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng bóp cò, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nói lại, nhưng nếu anh không tin thì có thể thử một lần!"

Sau lưng Đỗ Đình Vệ toát mồ hôi, hắn nghe thấy tiếng lò xo trong khẩu súng lục chậm rãi siết chặt, giống như một con dao sắc bén cứa qua trái tim. Cuối cùng, hắn rốt cục nhượng bộ, giống như quả bóng cao su xì hơi, vai rũ xuống, yếu ớt nói: "Được rồi, em thắng..."

Thu Ninh trong lòng mừng rỡ, không ngờ Đỗ Đình Vệ có thể dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng lúc này côvẫn không dám khinh thường, dù sao ở đây tất cả mọi người đều là kẻ thù, là địa bàn của người ta, cô cố giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Ra ngoài."

“Cái gì?” Đỗ Đình Vệ nhất thời không kịp phản ứng. Thu Ninh dùng súng chọc vào đầu hắn, lớn tiếng nói: “Từ từ đi ra ngoài!”

Đỗ Đình Vệ nghiến răng miễn cưỡng tuân theo mệnh lệnh, giơ tay lên và từ từ rời khỏi cánh cửa. Thu Ninh theo sát, không rời nửa bước chân. Người đàn ông ban đầu khống chế Thu Ninh lúc này đã bình phục, nhưng chân anh ta đã sưng tấy đến mức nếu không đeo móc quân sự thì xương chân có thể đã bị gãy. Anh ta khập khiễng tiến về phía trước vài bước, nhưng Thu Ninh đang khống chế Đỗ Đình Vệ, nếu có chuyện gì xảy ra, mạng sống của hắn ta sẽ không thể cứu được, nếu Đỗ Đình Vệ chết, hắn ta, đại đội trưởng chịu trách nhiệm về an toàn, cũng sẽ bị xử tử. Tuy nhiên, sai lầm của Thu Ninh là cô không nên bước ra khỏi phòng, cô quên mất bên ngoài còn có một người khác, một người không phải cô có thể đối phó.

Bình Luận (0)
Comment