Thế Minh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thu Ninh chỉ là bạn của anh thôi, anh luôn nghĩ cách cứu Thuỳ Linh. Dù khó khăn đến đâu, anh tin rằng mình sẽ tìm ra cách đánh thức cô ấy dậy."
Nguyễn Hoàng An hiển nhiên đã sai, vốn dĩ anh lo lắng Thế Minh và Thu Ninh sẽ ở cùng nhau, hiện tại xem ra vấn đề càng lớn, Thế Minh không có suy nghĩ nào khác với Thu Ninh, rất có thể Thế Minh sẽ không để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào, nếu Thuỳ Linh không bao giờ tỉnh lại, Thế Minh sẽ tiếp tục độc thân như thế này mãi sao?
Nghĩ tới đây, Nguyễn Hoàng An mở miệng muốn giải thích, lại bị Trung Vương kéo lại, khẽ lắc đầu. Long, Đông Thắng và Phạm Cường trước đây cũng đã từng khuyên Thế Minh về mối quan hệ nam nữ, nhưng cậu hoàn toàn không nghe, huống chi là Nguyễn Hoàng An bây giờ khuyên.
Nguyễn Hoàng An cảm thấy bắp đùi ngứa ngáy, cúi đầu nhìn thì thấy Trung Vương đang vẽ chân mình, nhìn kỹ thì hóa ra đang viết một chữ “Sát!”. Nguyễn Hoàng An sợ hãi, nghi ngờ mình nhìn lầm, ngơ ngác nhìn Trung Vương. Trung Vương gật đầu, ý là nhìn đúng. Thấy anh định hỏi câu gì, Trung Vương vội vàng lắc đầu, vỗ vai bảo im lặng. Thế Minh đang suy nghĩ điều gì đó, không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, nghịch chiếc bật lửa màu bạc, xoay xoay giữa các ngón tay.
Khi họ vội vã đến bệnh viện, xe quân sự vẫn chưa đến, Thế Minh bước vào, vừa gọi điện cho Phạm Cường và hỏi thăm Trần Thục Lâm thế nào. Phạm Cường đã đưa Trần Thục Lâm ra khỏi bệnh viện rồi hộ tống ông vào một bệnh viện rất nhỏ. Bệnh viện này tuy diện tích không lớn nhưng bác sĩ và trang thiết bị y tế bên trong tốt hơn nhiều so với bất kỳ bệnh viện lớn ở thành phố J. Nó được Thế Minh Hội đầu tư và thành lập, đồng thời được chuẩn bị đặc biệt cho những anh em bị thương trong bang hội, vốn là định trốn tránh cảnh sát, không ngờ lần này lại bị một chức quan tỉnh trưởng để mắt tới.
Trung Vương và Nguyễn Hoàng An từ xa đi theo Thế Minh, Nguyễn Hoàng An là người nóng nảy, giờ không thể nhẫn nại chờ đợi, vừa thấy Trung Vương, háo hức nói nhỏ: "Trung Vương, sao vậy? Ông viết chữ “Sát” là có ý gì?"
Trung Vương liếc nhìn Thế Minh, nhỏ giọng nói: “Chuyện này trước đây tôi đã bàn bạc với Long và Phạm Cường rồi. Khi đó anh Minh còn yêu Tuệ Phương, bọn tôi chỉ muốn gán ghép anh Minh và Thuỳ Linh cùng nhau. Nói đùa chứ chúng ta là dân xã hội đen. Khi đó, chúng tôi cũng thấy rằng Thuỳ Linh có tình cảm đặc biệt với anh Minh, đằng sau Thuỳ Linh là toàn bộ Bắc Đảo Môn. Nếu anh Minh và Thuỳ Linh kết đôi, sự phát triển của Thế Minh Hội của chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều, đó là những gì chúng tôi nghĩ vào thời điểm đó.”
"Haha, ừm...!" Nguyễn Hoàng An suýt chút nữa bật cười, Trung Vương vội vàng lấy tay che miệng nói tiếp: “Ông cũng biết sau đó xảy ra chuyện gì. Anh Minh quả thật đã mở lòng và thổ lộ tình cảm chân thật với Thuỳ Linh, rồi trở thành ông chủ của Bắc Đạo Môn như chúng tôi mong đợi. Thế Minh Hội cũng đã phát triển rất nhanh, tuy nhiên, bọn chúng tôi thảo luận liên quan đến đời sống tình cảm của anh Minh, anh ấy đã cáu giận, lại còn…”
“Lại còn làm sao?” Đầu óc Nguyễn Hoàng An bị Trung Vương kích động dây thần kinh tò mò mãnh liệt, vội vàng hỏi.
"Anh theo dõi anh Minh chưa lâu, nhưng chúng tôi lại theo anh ấy suốt một chặng đường. Sau tai nạn của Thuỳ Linh, chúng tôi phát hiện phong cách làm việc của anh Minh trở nên tàn nhẫn hơn, độc ác và nóng vội, giống như... " Trung Vương dừng lại và liếc nhìn Thế Minh.
"Mau nói, giống như cái gì?" Nguyễn Hoàng An càng ngày càng sốt ruột hỏi.
Trung Vương nuốt nước miếng, trầm giọng nói: “Tôi cảm thấy anh Minh có một mục tiêu chưa ai nói ra. Tôi không biết mục đích cuối cùng của anh Minh là gì, nhưng ta chắc chắn rằng để đạt được mục tiêu này, anh Minh có thể làm bất cứ điều gì."
Nguyễn Hoàng An hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai, có chút hâm mộ nói: "Ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Thế Minh Hội chỉ mới có mấy năm mà đạt được thành công như vậy."
"Tại sao?"
“Không chỉ vì cá nhân anh Minh, còn vì nhóm anh em này chân thành không nịnh bợ!”
“Nịnh bợ?” Trung Vương cười hề hề, thở dài: “Có lẽ trước đây không có, nhưng bây giờ người càng ngày càng đông, càng hỗn tạp, đủ loại người.”
Nguyễn Hoàng An gật đầu nói: “Đông người lắm thể loại, đây cũng là chuyện thường.”
Thế Minh cúp điện thoại, thấy Trung Vương và Nguyễn Hoàng An ở phía sau lẩm bẩm, nói đùa: "Hai ông giời sao lại âm mưu gì đằng sau đấy?"
Trung Vương mỉm cười rạng rỡ, nhẹ thở dài: "Dù sao, chỉ cần anh Minh ở đây, Thế Minh Hội sẽ không suy, đáng để chúng ta chiến đấu!"
Nguyễn Hoàng An cảm khái gật đầu, cái lần trò chuyện đưa anh đến gần Trung Vương hơn, Trung Vương nói cho anh biết chuyện tối mật như vậy, chứng tỏ thực sự coi mình như người nhà, điều này khiến Nguyễn Hoàng An ấm áp hơn.
Hai người cười đuổi theo Thế Minh, Trung Vương hỏi: "Anh Minh, Cường đưa ông Lâm đi rồi ấy nhỉ!"
"Đúng vậy!" Thế Minh gật đầu nói: "Ở bệnh viện của chúng ta, ở chỗ của chúng ta, thì an toàn hơn."
Xa xa truyền đến những tiếng ầm ầm vang lên.
Trung Vương mỉm cười nói: "Vừa nghe là biết xe của quân khu." Quả nhiên, một chiếc JEEP quân sự lái vào khuôn viên bệnh viện, theo sau là một số con xe đậu bên ngoài. Người bước ra khỏi xe là những người lính mặc quân phục.
Ngay khi cửa JEEP mở ra, Hoàng, mặc quân phục, bước xuống xe. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thế Minh đang đứng ở cổng bệnh viện, nheo mắt mỉm cười. Anh hơi giật mình lập tức mỉm cười tiến tới: “Không ngờ lại gặp được anh Minh sớm vậy. Có duyên quá!"
Thế Minh trong lòng cười lạnh, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi: “Haha, không ngờ chú Hoàng lại tin vào duyên số, tôi chưa bao giờ tin vào mấy trò duyên nợ, tôi cho rằng trên đời này tốt nhất là duyên phận do mình tạo ra.”
Hoàng không hiểu ý của cậu nên cười và nói: "Anh Minh ở đây có việc gì không?"
"Chú Hoàng đúng là cao nhân hay quên. Chú Lâm là chú của Thu Ninh, tôi sao lại không đến thăm được?" Thế Minh cười nói.
Hoàng gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy là tốt quá, chúng ta cùng nhau đi vào."
Thế Minh có điều gì đó khác muốn nói và hỏi: "Chú Hoàng và chú Lâm là bạn đúng không?"
Hoàng tỏ ra bối rối và lẩm bẩm: "Tôi và ông Lâm đã bạn cũ hơn 20 năm."
Thế Minh lắc đầu, sau đó chỉ vào xe quân sự bên ngoài bệnh viện cùng binh lính đang đi xuống, nói: “Đây hình như không phải là cách đối xử với bạn cũ.”
Hoàng quay đầu lại, biết Thế Minh đã hiểu lầm, đáp: "Những người này đến để bảo vệ Lâm, anh phải biết, nghi phạm thực sự vẫn chưa bắt được, để Lâm ở bệnh viện bình thường là quá nguy hiểm. Đây cũng là ý bên trên trung ương.”
"Ồ?" Thế Minh nhướng mày hỏi: "Hả? Đỗ Đình Vệ không bị coi là nghi phạm?"
"Cái này..." Hoàng cười khổ, có một số việc lực bất tòng tâm, không có cách nào phản bác mệnh lệnh trung ương, chỉ có thể tuân theo, rồi nói: “Đỗ Đình Vệ chỉ được coi là một trong những kẻ tình nghi, rất có thể bị người khác mê hoặc, thủ phạm đã trốn chạy thì sao?"
"Haha!" Thế Minh ngửa lưng cười lớn, khiến Hoàng choáng váng, một lúc sau mới ngừng cười, trêu chọc: "Sói Biếc được coi là thủ phạm, không biết là trung ương ngớ ngẩn hay ngu ngốc."
Nói xong, bỏ lại Hoàng đang choáng váng, quay người bước vào sảnh bệnh viện. Hoàng liên tục lắc đầu, theo ý kiến của ông ta, Thế Minh tuy thông minh và xảo quyệt đến đáng sợ, nhưng vẫn là một thanh niên ăn nói thiếu kiềm chế và quá bốc đồng, nếu những lời này truyền đến chính quyền trung ương, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Hai người sóng vai nhau đi lên lầu, khi đến phòng chăm sóc đặc biệt nơi Trần Thục Lâm nằm, tòa nhà đã trống rỗng, ga trải giường màu trắng được gấp ngay ngắn ở đầu giường. Thế Minh đã đoán trước được điều này, cậu cố tình giả vờ ngạc nhiên, chặn một y tá trẻ đi ngang qua, hỏi vồ vập: “Giám đốc Lâm không có ở trong phòng hay sao?”
Cô y tá ngơ ngác gật đầu.
"Thế người ở đâu rồi?" Hoàng hỏi trước khi Thế Minh kịp hỏi. Ông ấy lo lắng hơn Thế Minh nhiều, vì cả công lẫn tư ông ta đều có lý do để lo lắng. Không hoàn thành nhiệm vụ Trung ương giao cho không phải chuyện đùa. Hơn nữa, ông quả thật rất lo lắng cho sự an toàn của Trần Thục Lâm.
Ngay khi Trần Thục Lâm biến mất, những người lính phía sau đều tụ tập xung quanh, đôi mắt họ mở to, như thể là kẻ ăn thịt người. Cô y tá chưa từng nhìn thấy bộ dạng hung hãn này bao giờ, giọng nói có chút run rẩy: "Tôi... tôi không biết!"
“Có người đến đón ông Lâm à?” Cô y tá vẫn lắc đầu.
“Vậy cô có thấy người lạ nào xuất hiện gần đó không?” Cô y tá vẫn lắc đầu.
Hoàng tức giận không biết nên hỏi cái gì, trầm giọng nói: "Tìm bác sĩ ngay!"
Cô y tá thở phào nhẹ nhõm, bỏ chạy và biến mất ở cuối hành lang trong nháy mắt. Một lúc sau, cô cùng một người đàn ông trung niên mặc áo khoác blouse trắng bước ra, người đàn ông này bình tĩnh bước đi chậm rãi, trước tiên liếc nhìn Thế Minh, sau đó quay sang Hoàng nói: "Có chuyện gì à?"
"Còn hỏi có chuyện gì!" Hoàng tiến lên một bước, đối mặt trước bác sĩ: "Giám đốc công an tỉnh Trần Thục Lâm vô cớ biến mất ở bệnh viện của các anh, anh cảm thấy mọi việc đều ổn à?"
Vị bác sĩ trung niên tỏ ra ngạc nhiên, liếc nhìn phòng chăm sóc đặc biệt, trống rỗng, nhún vai bất lực nói: “Thật xin lỗi, bác sĩ chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm về thân thể của bệnh nhân, còn việc quản lí người thì đó là vấn đề của cảnh sát."
Hoàng nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Cảnh sát ở đây đâu?"
Bác sĩ bình tĩnh nói: “Chắc mọi người đi ăn cả rồi.”
“Đốp!" Hoàng đấm vào bức tường bên cạnh, vội dẫn đám binh lính xuống lầu, từ ngoài hành lang hét lớn: "Bọn này không làm tròn trách nhiệm..."
"Này!" Thế Minh trong lòng cười lạnh, lẩm bẩm: "Quân nhân nóng nảy quá!"
Cậu mỉm cười nhìn bác sĩ, vỗ vỗ vai, xoay người đi xuống lầu. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hoàng đã dẫn mọi người lên xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nói: "Anh Minh, tôi có việc gấp, tôi phải đi trước đây."
Hoàng không ngừng nhìn chằm chằm vào Thế Minh, suy nghĩ xem cậu ta có âm mưu gì không, hắn ta không thể đọc được biểu cảm trên khuôn mặt của Thế Minh mặc dù đã từng đọc vô số người khác, cuối cùng, chỉ có thể bất lực nói: "Cho dù phải đào xuyên qua thành phố J, còn phải đào đến hang cùng ngoc hẻm tôi phải đào bằng được ông ấy, người bắt ông Lâm đi tốt nhất đừng để tôi phát hiện, nếu không, ừm..."