Lãnh đạo Thế Minh Hội không có gì là miễn phí, chàng trai trẻ này đã làm việc trong Đạo giáo nhiều năm, trí óc tuy không xuất sắc nhưng kinh nghiệm thực tế không ít, một bóng đen vụt qua trước mặt. Anh biết mình không ổn nên vội vàng dừng lại, tránh nguy hiểm, có một luồng gió mạnh thổi qua từ mũi giày khiến cổ tay anh bỏng rát.
Chàng trai cúi đầu nhìn thấy một mảnh da cổ tay đã bị sượt rách, máu từ khe hở từ từ rò rỉ ra. Tuy vết thương không quá lớn nhưng cũng đủ khiến anh đỏ mặt, thanh niên gầm lên giận dữ, cúi đầu chuẩn bị giao đấu với đám cảnh sát. Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng hét: "Dừng lại!"
Chàng trai kìm nén cơn tức giận, đôi mắt đỏ hoe, khi quay lại nhìn thấy người đang nói, anh lập tức dừng lại. Hơn mười người từ phía sau đi ra, hai người ở giữa đều có vóc dáng thấp bé, một người là Trung Vương, một người là Đông Thắng, hai bên trái phải đều có hơn mười nam tử cao lớn mặc đồ đen. Hai người trong số họ thấp hơn những người xung quanh nửa cái đầu, nhìn như là một đồng bằng có núi bao quanh, nhưng không ai có thể đánh giá thấp khí chất mà họ sở hữu.
Trung Vương đứng từ xa cười, chào đón Hoàng một cách nhiệt tình và nói lớn: "Tôi đang không biết là ai? Hóa ra là bác Hoàng. Bọn đàn em đầu óc không hiểu chuyện, mong tha thứ cho."
Hoàng dặn lòng buộc phải tìm bằng được Trần Thục Lâm, ông không chút kiêng kỵ nào với Thế Minh, mỉm cười nhẹ nhàng, cố ý nhìn xung quanh và hỏi một cách mỉa mai: "Vậy thì nhiều người tập trung ở đây, có chuyện gì xảy ra à??”
"Có chuyện gì ấy nhỉ? Có chuyện gì?" Trung Vương cười nói: "Cuối năm rồi, mọi người đều vất vả cả, đi ra ngoài ăn uống vui vẻ là chuyện bình thường. Bác Hoàng, bác cũng biết chúng cháu kinh doanh cũng chẳng rảnh hơn các anh lính là bao. Nhân tiện, cháu tự hỏi liệu tụ tập ăn uống của chúng cháu có phải là bất hợp pháp không?!"
"Không biết có tính là tụ tập bất hợp pháp hay không, khéo phải đi hỏi cảnh sát mới biết." Hoàng thầm mắng Trung Vương xảo trá.
Trung Vương mỉm cười nói: "Có khách đến nhà thì ta mời. Mời bác Hoàng vào trong."
Hoàng chỉ vào chiếc xe quân sự vừa mới tới bên ngoài nói: “Lần này tôi không đến đây một mình, không biết họ có được coi là khách không.”
Đông Thắng nhanh miệng trả lời: “Anh Minh có nhắc trước, chỉ cần có người đến là khách, chúng ta phải đối đãi thật tốt!"
"Cái gì?" Hoàng giật mình, lập tức hỏi: "Ý của mày là, thằng Minh... không có ở đây?"
Đông Thắng ngây thơ chớp mắt hỏi: "Ai bảo bác anh Minh ở đây?"
Hoàng âm thầm lắc đầu, tim đập thình thịch, một lúc sau mới xấu hổ cười nói: “Cách đây không lâu tôi nhận được tin báo, giám đốc Lâm bị Thế Minh đưa ra khỏi bệnh viện giấu ở đây. Không biết chuyện này có thật không?”
"Haha!" Trung Vương ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Sao có thể như vậy được? Chưa kể anh Minh và Thu Ninh là bạn rất tốt. Nếu kể cả không có quan hệ bạn bè thì giám đốc Lâm và chúng tôi luôn giữ thái độ tôn trọng lẫn nhau. Giấu bác Lâm làm con tin? Haha, thật là chuyện vớ vẩn."
Rồi lắc đầu lẩm bẩm: "Tin đồn thật là hoang đường!" Nhìn thấy biểu cảm vô cùng bất công trên khuôn mặt anh ta, mũi của Hoàng đỏ bừng tức giận. Không ngờ, Thế Minh đủ xảo quyệt, cấp dưới còn giỏi diễn xuất hơn.
Lúc ở bệnh viện bỗng xảy ra chuyện, Hoàng không có chuẩn bị trước, không nghĩ tới, lúc ra khỏi bệnh viện, hắn lại nghĩ đi nghĩ lại, ở thành phố J còn ai có dũng khí bắt cóc Trần Thục Lâm ngoại trừ Thế Minh? Cho dù không phải, cũng vẫn có dính líu gì đó cậu.
Hoàng vẫn cố nén cơn tức giận nói: "Có thể đây là tin đồn, nhưng không có lửa thì sao có khói. Tôi đã nhận được thông tin như vậy nên không có lý do gì mà không đi tìm hiểu căn nguyên. Hơn nữa,…” Hoàng hạ giọng giả vờ thần bí: “Tôi cũng là đang giúp các anh tìm cái trong sạch, anh thấy thế nào?”
Cáo già! Trung Vương thầm chửi rủa, nhún vai nói: "Nếu đã nói như vậy, nếu tôi vẫn không hợp tác há chẳng phải đáng nghi sao?! Bác Hoàng đừng lo, tôi nhất định sẽ ủng hộ bác."
"Vậy thì tốt!" Hoàng hài lòng gật đầu: "Có thể tốn hơn mười phút thời gian của các anh." Nói xong, quay người nhẹ nhàng gật đầu với phó phòng đứng phía sau. Người phó phòng hiểu ý, lập tức chạy ra khỏi khách sạn, gọi binh lính tập hợp.
Chưa đầy hai phút, binh lính từ xe quân sự bước xuống tập hợp, theo lệnh của Hoàng, hơn hai trăm binh sĩ tiến hành lục soát toàn diện khu du lịch, giải trí, đặc biệt là khách sạn nơi Thế Minh Hội tụ tập. Những người lính tuân theo lệnh, lùng sục đi lại trong đại sảnh, cầm trên tay bức chân dung in của Trần Thục Lâm để so sánh.
Nhiều người ở Thế Minh Hội uống quá nhiều và say đến mức chui tọt xuống gầm bàn, bọn lính không cho đi, túm cổ áo, nhấc từng người lên xác nhận. Chẳng bao lâu, người bên trái và bên phải đều bất bình trước sự tàn bạo của quân lính, cãi vã nổ ra, thậm chí có người còn nhặt chai bia để đối đầu tay đôi với quân lính. Nếu không có Hoàng và Trung Vương chấn áp thì hai bên đã đánh nhau.
Cuộc tìm kiếm mất hơn nửa giờ, binh lính gần như lật tung khách sạn, ngay cả bóng dáng của Trần Thục Lâm cũng không thấy đâu. Binh lính liên tục quay lại bẩm báo, kết quả chẳng có gì.
Hoàng dần mất bình tĩnh, bực bội đi tới đi lui. Hơi nghi ngờ thông tin do cục an ninh đưa ra, cho dù không tìm thấy Trần Thục Lâm thì Thế Minh cũng không có ở đó, bọn họ nói chính mắt họ nhìn thấy Thế Minh đi vào đây? Người đâu? Chẳng lẽ biết bay? Chẳng lẽ mọc cánh?
Thế Minh không có cánh, huống chi là bay, cậu hiện tại đang ngồi ở một quán bar vô danh, thong thả nhấm nháp rượu vang đỏ. Độ cồn không cao, có chút ngọt, có chút chua, khi uống vào sẽ có dư vị kéo dài trong lưỡi. Cậu đang đợi một người, là người phụ trách đai đen đóng quân ở Thành phố J, người chuyên liên lạc với Thế Minh Hội.
Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông này Thế Minh, anh ta được đai đen cử đến thành phố J để thuận tiện liên lạc sau khi tiếp quản Bắc Đạo Môn. Suốt thời gian từ trước đến nay, Long luôn là người gặp gỡ và ngồi trò chuyện đàm phán. Đôi khi Thế Minh không khỏi thở dài rằng Long phải chịu trách nhiệm nhiều việc như vậy mà vẫn có thể quản lý băng đảng một cách có trật tự, điều này thực sự khó ai làm được.
Cậu nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian, chán nản nhìn xung quanh, quán bar không có nhiều người, lại là ban ngày, chỉ có vài khách, đương nhiên, Thế Minh không còn xa lạ với những vị khách này, và trong số đó có Long, và các thành viên của Thế Minh Hội, những người chịu trách nhiệm bảo vệ cậu.
"Keng keng!" Một chuỗi chuông gió trong trẻo vang lên, cửa vừa mở ra, liền có năm người đi vào, bốn nam một nữ. Người nam mặc bộ âu phục màu đen, người nữ dáng người cao lớn, mặc bộ đồ màu be. Áo cổ lông, bên dưới áo khoác đi đôi bốt cao, giữa đôi ủng và gấu áo khoác lộ ra bắp chân trắng nõn. Sau khi vào phòng, cô gái cởi mũ và kính râm, mái tóc dài vàng óng xõa xuống, làn da trắng nõn không tì vết, cô giống như một con búp bê Barbie cỡ lớn, đôi mắt to màu xanh lam đi tuần tra trong quán bar suốt một vòng. Nhìn thấy Long, cô ngọt ngào mỉm cười gật đầu chào hỏi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt Thế Minh, ánh mắt sáng lên, thẳng đi tới.
Cô đi tới trước mặt Thế Minh, đưa tay ra, cười ngọt ngào nói: "Anh nhất định là anh Minh, tôi từng thấy anh trong ảnh."
Giọng nói của cô ấy rất tinh tế và lại cực kỳ thông thạo tiếng nước S khiến Thế Minh nghe không hề gượng gạo chút nào. Thế Minh đứng lên bắt lấy bàn tay trắng nõn trước mặt, mềm mại không xương, ấn tượng đầu tiên của cậu là bàn tay này chưa từng cầm súng hay dùng dao. Cậu nhún vai, cười nói: “Tôi là Lê Thế Minh.”
Cô gái ngồi đối diện nói: "Chào anh Minh, tôi xin tự giới thiệu, tên tôi là Lillia!"
Thế Minh gật đầu và mỉm cười: "Tôi biết. Tiếng Nga Lillia có nghĩa là hoa huệ."
Cô gái hai mắt sáng lên, kinh ngạc nói: "Anh Minh sao biết được?"
Thế Minh ngẩng đầu mỉm cười, không đáp lại lời, nói thẳng: “Anh cảm thấy cái tên này rất hợp với em.”
Đây là sự thật, cậu cảm thấy độ trắng của cô gái này còn hơn hoa huệ. Lillia nghe xong mặt đỏ bừng, trong tưởng tượng của cô, Thế Minh hẳn là một người u ám đáng sợ, nhưng hôm nay khi gặp nhau, cô phát hiện ra rằng anh ta chỉ là một thanh niên bình thường, còn rất trẻ, thỉnh thoảng khuôn mặt lại lộ ra vẻ lạnh lùng và trong trẻo đến độ không hiểu thế giới. Không thể tưởng tượng rằng một người như vậy có thể thành lập một Thế Minh Hội mà ngay cả những quan chức cấp cao nhất đai đen cũng không dám ngó tới, thậm chí đánh bại Bang Hổ Trắng chỉ với một đòn.
Cô mỉm cười và lịch sự nói: “Cảm ơn anh!”
Thế Minh cười nhìn cô: “Tôi còn có một điểm rất tò mò.”
“Hả?” Lilia sửng sốt. “Thời tiết lạnh như này cô mặc váy, người Nga thật sự không sợ lạnh sao?”
Thế Minh nghiêm túc hỏi. Điều này khiến Lillia cười nói: "Trên đời làm sao có người không sợ lạnh? Chỉ là chúng tôi đã quen rồi."
“Đã quen?" Thế Minh cười nói: "Là thói quen tốt." Nói xong liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Lần này tôi tới gặp cô là bởi vì có chuyện muốn thương lượng."
Lillia thu hồi nụ cười, vẻ mặt thận trọng, mặc dù cô không biết đó là gì, nhưng nếu Thế Minh đích thân tìm đến cửa thì sẽ không đơn giản.
Cô nghiêm túc nói: “Anh Minh, xin anh cứ thoải mái nói, chỉ cần tôi có thể giúp được thì tôi sẽ cố gắng hết sức để làm. Hơn nữa, ở thành phố J, cấp dưới của anh Minh cũng giúp đỡ tôi rất nhiều.” Lời nói của cô ấy rất lịch sự nhưng chỉ đề cập giúp đỡ bản thân chứ không phải là đai đen.
Thế Minh thầm cười trong lòng, xem ra Lillia không phải người đơn giản. “Tôi có một người chú lớn tuổi đang muốn ra nước ngoài, nhưng lấy hộ chiếu trong thời gian ngắn rất phiền phức. Tôi hy vọng thông qua mối quan hệ đai đen để tránh được rào cản hộ chiếu.”
Lillia là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ý của cậu, việc nhờ đai đen giúp buôn lậu một người là chuyện nhỏ, vẻ mặt cô đột nhiên dịu lại, sau đó, cô cố ý hỏi: "Anh Minh, tình hình hiện nay ở Nga kiểm tra nhập cư trái phép rất nghiêm ngặt, đặc biệt là đối với người nước S, nên vấn đề này có thể sẽ khó xử lý.”
Đôi mắt của Thế Minh giống như một con dao găm, nuốt chửng mọi biểu cảm của cô, khoảnh khắc khi vẻ mặt Lillia thư giãn vừa rồi không thoát khỏi tầm mắt cậu, lập tức nhận ra rằng điều này không khó đối với tổ chức đai đen, mỉm cười và hỏi: "Vậy ý của quý cô Lillia nghĩa là không thể giúp gì được à?"
"Cũng không thể nói như thế, chỉ là rất rắc rối..." Trước khi Lillia kịp nói xong, đôi mắt nheo lại của Thế Minh từ từ mở ra, hai tia sáng đột nhiên chiếu vào mặt Lillia. Vào lúc đó, cô có thể thề rằng cô ấy thực sự nhìn thấy, hai mắt Thế Minh sáng ngời, một cỗ máy áp lực nhẹ nhàng vô hình đè nén tràn ngập cô, khó khăn nuốt xuống những lời tiếp theo.
Thế Minh nhẹ giọng nói: “Trước đây ta hỗ trợ đai đen chiến đấu với Hổ Trắng rất phiền toái, nhưng tôi chưa bao giờ than phiền, bây giờ ngươi lại nói với ta rất phiền phức.” Cậu cười lạnh, đứng dậy, nghiêng người, chống cả hai tay lên bàn, nửa thân trên dựa sát vào Lillia, đôi mắt sáng như lửa, nghiêm nghị nói: “Bây giờ, em chỉ cần nói cho anh biết em có thể giúp được hay không, những thứ khác anh không muốn biết."
Lillia trải nghiệm cảm giác một người lật mặt có thể nhanh đến mức đấy, như thể anh ta đã biến thành một người khác ngay lập tức. Dù sao cô cũng là người phụ trách điều động đai đen, cô từng gặp nhiều hạng người, dưới áp lực của Thế Minh, áo trên lưng ướt đẫm mồ hôi, nhưng trên mặt lại không có dấu vết gì, cô cười ngọt ngào bình tĩnh: "Anh Minh, xin anh cứ yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, dù là công hay tư."
Thế Minh nói: “Đừng nói sẽ cố gắng hết sức, thời gian của anh có hạn, sau khi đến Nga sẽ chuyển sang Mỹ. Hơn nữa, anh chỉ có ba ngày.”
“Chúng ta còn phải đến Mỹ mà chỉ có ba ngày…” Lillia trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau mới nói: “Thời gian có chút gấp rút.”
“Cho nên mới tìm đai đen.” Thế Minh bình tĩnh nói: “Hy vọng đai đen sẽ không tôi thất vọng.”
Nói xong, cậu khẽ mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống. Các thành viên của Thế Minh Hội ban đầu đứng lên cùng bấy giờ đều ngồi xuống. Long thở dài, cũng sợ Thế Minh cùng đai đen xảy ra tranh chấp, đối với Thế Minh hội sẽ là tổn thất chí mạng.
Long luôn coi trọng việc kinh doanh ma túy và tin rằng đó là cách kiếm tiền thực sự, mặc dù ủng hộ đề nghị thay đổi nghề nghiệp dưới ý kiến của Thế Minh nhưng trong lòng anh cũng chẳng mấy đồng ý.