Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 4 - Ai “Hổ” Hơn Ai?

Thằng "mắt ti hí" nghe vậy trợn tròn hai mắt, lớn tiếng: "Oắt ranh, mày muốn ăn đòn à? Biến ra chỗ khác, tao đéo có thời giờ tranh cãi với mày."

"Mày trợn mắt cái con mẹ mày à, mẹ cái thằng ti hí mắt lươn, tao nói mày nghe mày có trợn nữa trợn mãi cũng chẳng to bằng cái lỗ mũi thằng đứng cạnh mày đâu.. haha !"

Thằng "mắt ti hí" nghe xong điên tiết, bình thường cậu ta khó chịu nhất là bị người ta nói mắt nhỏ, hôm nay một thằng học sinh mới đặt chân đến trường lại dám nghênh ngang khoác lác trước mặt. Cậu ta ba máu sáu cơn xắn tay áo, Thế Minh đưa tay ra gàn:

"Người anh em đừng chấp vặt, thằng này mới đến không hiểu chuyện, để bọn tôi dựng xe chỗ khác."

“Mắt ti hí” coi như điếc, đẩy tay Thế Minh ra: "Sao? Mày tưởng nói xong là xong à? Không phải việc nhà mày phắn sang một bên, mẹ thằng béo, nay tao giã chết mẹ mày!"

Đông Thắng nghe xong phát điên lên, nó ghét nhất thằng nào không phải bạn bè mà gọi nó là béo, thằng “Mắt ti hí” lại vừa hay phạm phải hai điều mà Đông Thắng ghét nhất, vừa không phải là bạn, lai còn dám kêu nó béo. Đông Thắng chẳng nói chẳng rằng đi thẳng trước mặt nó, thuận tay tát bốp vào mặt thằng “Mắt ti hí”, thằng “Mắt ti hí”bị đánh liền lui lại hai bước, hoa mày chóng mặt.

"Con mẹ mày, mày dám đánh cả tao?!"

"Về nhà mà mách mẹ, oắt con."

Dứt lời, Đông Thắng đá thẳng bụng thằng “Mắt ti hí”. “Mắt ti hí” bị đá, đứng không vững, ngồi bệt xuống đất. Đông Thắng tiến lên một bước, cứ thế đạp liên tiếp vào đầu và cơ thể nó.

Thằng gầy đứng cạnh thấy “Mắt ti hí” bị đánh, định xông lên thì bị Phạm Cường ngăn lại. Cường quay đầu nhìn Thế Minh, Minh cười đồng ý Cường mới dám ra tay. Quay lại ra hiệu cho mấy thằng mới đến:

"Anh em đâu, làm nóng cơ thể tí nào."

Mấy thằng này cũng chẳng phải dạng vừa, lúc nãy chưa nghe thấy đàn anh ra hiệu nên không dám xông lên, giờ chúng nghe Cường hô một tiếng, là chúng nó cười nham hiểm vây lấy thằng Gầy.

Một trong số mấy thằng lên tiếng: "Đại ca để em lên "xé nháp". Thằng gầy ăn đạp bay người sang một bên.

"Nào, gắng chịu nào, để tao thêm chút "đỉnh" nữa!"

Lại một thằng khác đi tới, túm lấy tóc của thằng gầy kéo thật lực xuống đất. Thằng gầy đau quá, kêu oai oái. Những thằng khác lần lượt lao tới, thằng gầy liên tục ăn những phát đạp.

Thế Minh thấy hai thằng bò lăn bò lê trên mặt đất, huýt sáo gọi bọn đàn em:

"Thôi, phắn nào!"

Cả lũ đi theo Thế Minh, đi được quãng dài sau, mới thấy một nhà để xe to gấp mấy lần với cái nhà để xe trước. Khóa cổ xe xong cả lũ đi ra sân trường. Lúc này sân trường đã đứng chật kín, Đông Thắng nhỏ giọng:

"Học sinh mới cũng đông phết anh nhờ!"

Trong sân, các học sinh tụ tập thành nhóm ba, nhóm bảy, mỗi người mặc một bộ quần áo, rất hiếm có ai mặc đồng phục (ngoại trừ các bạn gái), thằng con trai nào cũng cầm điếu thuốc trên tay. Thế Minh nghĩ có lẽ tất cả những đứa hư hỏng đều tập trung ở đây. Thế Minh và anh em lần lượt xếp hàng đứng thành một dãy. Một lúc sau, tụ tập hơn bốn mươi người.

Thế Minh nói với Đông Thắng: "Đông Thắng, đi xem còn anh em nào chưa đến không?"

Đông Thắng gật đầu, đứng im tại chỗ, hét to: “Đàn em của anh Minh tập hợp"

Giọng Thắng to đến mức cả sân trường đều nghe thấy tiếng. Cường đứng cạnh Đông Thắng, chỉ cảm thấy một bên tai ù đi, đá vào mông Đông Thắng:

"Mẹ kiếp, anh Minh bảo mày đi tìm, ai bảo mày đứng đây gào cái mồm lên? Mày làm tao sắp điếc đến nơi rồi".

Xung quanh truyền đến tai cậu một tràng chửi:

"Thằng nào đấy? Hét con mẹ mày à!"

"Vừa nãy thằng nào gào gồm lên đấy? Nghe như tiếng chó kêu!"

Đông Thắng thẹn quá hóa giận: "Thằng nào có giỏi đứng ra đây tao xem!"

Có vài thằng nóng tính nghe xong liền vây quanh Đông Thắng. Một cậu học sinh mặc áo xanh da trời tấn công trước:"Mẹ mày, mày là thằng vừa gào lên đúng không?"

Đông Thắng quan sát cậu ta từ trên xuống dưới, nhếch mép: "Mày chưa đủ trình, xéo qua một bên!"

Cậu bạn mặc áo da trời tức điên, nghĩ bụng: thằng béo mập như con lợn mà còn vênh mặt bảo không đánh với mình, cậu ta không nói nhiều, giơ ngay cú đấm nhằm thẳng Đông Thắng.

Đông Thắng tính khí nóng nảy, cậu cũng có kinh nghiệm nhiều năm đánh đấm trong nghề. Thấy đối thủ giơ nắm đấm sắp tiến lại gần, cậu chộp lấy tay nó. Tay kia cậu tát thẳng vào mặt nó. Cái tát mạnh như trời giáng đến nỗi cậu bạn áo xanh kia phải lùi lại vài bước, ngồi bệt xuống đất, không đứng dậy nổi.

Đông Thắng nhìn xung quanh và hét to: "Rồi còn thằng nào nữa không? Thằng nào tiếp theo? Tiếp đê!"

Lời nói của Đông Thắng đã khơi lên sự tức giận của bọn đứng xung quanh, bảy tám thằng cùng lúc tiến lên, bao vây Đông Thắng.

"Ờ được, chúng mày muốn đánh tập thể à? Được thôi. Thằng này chiều tới bến."

Bảy tám thằng thấy Đông Thắng có một mình, chúng định ỷ mạnh hếp yếu vây xung quanh cậu định đánh tập thể. Thế là bảy tám thằng cùng lúc xông lên, đứng thành vòng tròn xúm vào đánh Đông Thắng. Thế Minh gật đầu ra hiệu Phạm Cường, Phạm Cường nhảy lên túm lấy cổ áo một thằng rồi nhấc bổng nó lên, đồng thời dùng tay kia đấm mạnh vào bụng.

Chỉ nghe thấy tiếng "Ựa", toàn bộ cơ thể thằng kia co lại thành một quả bóng. Văn Cường lấy lực ném mạnh một thằng sang một bên, rồi tóm tiếp thằng thứ hai...

Đông Thắng và Phạm Cường đã đánh từng thằng cho đến khi chúng nó khóc lóc van xin, mấy thằng định chạy ra ngoài bị bọn đàn em của Thế Minh chặn lại, không nghe giải thích gì nhiều, cứ dùng chân mà đạp thật lực. Thấy bảy tám thằng ngã soài xuống đất, Thế Minh mới bảo mọi người dừng tay. Đông Thắng lau vết máu trên khóe miệng, cười toe toét:

"Lâu lắm rồi không vận động, đã đấy! Còn thằng nào thích nếm mùi ăn tẩn. Lên đây. Haha"

Mấy thằng học sinh mới đứng cạnh cúi rạp đầu xuống, liếc nhìn bảy tám người mặt mũi đầy máu me nằm trên mặt đất, run lên bần bật. Đông Thắng bỗng nhớ tới lời anh Minh dặn không nên gây chuyện, cậu thầm nghĩ: Chết mẹ rồi. Quay đầu nhìn Thế Minh, thấy cậu hài lòng gật đầu, Đông Thắng mới yên tâm.

Đông Thắng thẳng lưng, cao giọng: "Tao biết có thằng không phục, nhưng chúng mày có biết bọn tao là ai không? Đúng sau lưng tao là Lê Thế Minh – Đại ca trường P. Nếu chúng mày muốn đối đầu với chúng tao thì liệu đấy!"

Bọn học sinh mới được đà thảo luận, chúng nghe nói rằng gần đây có thằng trùm mới nổi ở trường P đã lập băng đảng trong trường và khu xung quanh, tên là Thế Minh.

Lúc này, tiếng chuông vang lên:

"Các bạn học sinh mới nhanh chóng tập hợp. Tất cả nhanh chóng đứng tập hợp ở giữa sân. Giờ chúng ta sẽ phân lớp..."

Các bạn học sinh ngừng thảo luận, đứng vào hàng, mấy đứa vừa bị đánh nằm dưới đất được mấy thằng bạn đỡ nhanh dậy. 

Một lúc sau, mấy giáo viên bước từ trong khu giảng dạy ra, người đàn ông đi đầu trung niên đầu hơi hói, trạc năm mươi tuổi, tay cầm loa, đứng trên một bục nhỏ cao hơn một mét.

"Alo... Alo…"

Thấy loa không có vấn đề, ông ho khan một tiếng: "Kính thưa các thầy cô giáo và các em học sinh. Thầy xin chào tất cả các em học sinh. Đây là ngôi trường có một lịch sử lâu dài..." (Lược bớt)

Sau khi phân loại xong, Thế Minh, Đông Thắng và một số anh em được phân vào lớp A8. Phạm Cường được xếp vào lớp A2, anh có chút không vui vì không cùng lớp với Thế Minh và nhiều anh em.

Thế Minh cảm thấy không biết vì sao cậu gần đây rất ham ngủ, trước đó đúng sáu giờ cậu đã tỉnh, nhưng bây giờ ngủ đến hơn sáu giờ cậu vẫn không muốn dậy. Nếu ai đánh thức hay gián đoạn giấc ngủ của cậu, cậu sẽ rất cáu kỉnh.

Sau mục phân lớp, điểm danh là chọn ban cán sự lớp. Mặc dù điểm số của Thế Minh rất tốt, nhưng bởi vì khi thầy vừa bước vào lớp thấy cậu nằm dài ra bàn ngủ, thầy không bầu cậu làm chức vụ gì, và tất nhiên đây là điều Thế Minh mong muốn. Cuối cùng, ban cán sự mới của lớp có nhiệm vụ "vui vẻ" là vác sách cho các bạn.

Thế Minh và Đông Thắng bước ra khỏi lớp học, theo sau là đàn em cùng lớp. Ra hành lang thấy một vài thằng mặc đồng phục chỉ trỏ về chỗ Thế Minh và Đông Thắng, trong số đó, có thằng mặt sưng tấy vừa chỉ vừa nói với người bên cạnh:

"Anh Hổ, chính mấy thằng kia, ay"

Chỉ trỏ mạnh quá, toàn thân nó truyền đến một trận đau nhức.

Thế Minh nhìn kỹ hơn, hóa ra là thằng "ti hí" sáng bị Đông Thắng đánh, cậu thầm nghĩ, cũng khá đấy, bị Đông Thắng đánh mà vẫn đi lại được, cậu thấy được sức "bền" của nó. Đông Thắng nhận ra là thằng "ti hí" lúc sáng, hất hàm: "Mày lại làm sao, vẫn ngứa đòn à."

Thằng được gọi là Hổ đi tới, nhìn Đông Thắng nói: "Mày là học sinh mới à, vừa đến đã không coi ai ra gì, mày đánh mấy thằng em tao, tao không để yên được."

Thằng được bọn đàn em gọi là Hổ, cao hơn mét tám, tay vâm múi, cơ bắp nổi đầy mình, lúc nó ngước mắt lên, trên trán có ba đường vân, trông y như một con hổ.

"Thế ý mày sao?"

Đông Thắng không dám khinh thường tên Hổ, sợ không phải đối thủ của hắn.

Hổ gật đầu:

"Lát nữa gặp sau trường."

Nói xong, hắn xoay người rời đi. Thằng "ti hí" khập khiễng theo sau, trước lúc rời đi còn quay đầu lại nhìn Đông Thắng:

"Mày tới số rồi!"

"Tới số con mẹ mày ý, mày cứ đợi đấy."

Lúc này Phạm Cường vừa hay đi tới, hỏi Thế Minh:

"Anh Minh, sao đấy?"

Thế Minh chưa kịp trả lời, Đông Thắng nhanh nhảu:

"Hai thằng lúc sáng mình tẩn chúng nó lôi bè phái đến hẹn mình tan học ra phía sau trường giải quyết.”

Cường nghe xong cười sảng, xoa hai tay nói:

"Anh Minh, lâu rồi chưa khởi động tay chân, giờ làm trận cho đỡ ngứa nghề anh."

Thế Minh gật đầu, xem ra muốn đặt chân ở "đất khách quê người", chỉ có đánh nhau mới có chỗ đứng. Xét cho cùng, đây là trường Tân Dân, là cái “trại tập trung” của bọn phạm pháp:

"Cường, đi gọi anh em, tao có bài rồi!" Văn Cường nghe xong liền chạy đi gọi đàn em.

Thế Minh, Đông Thắng và hơn chục anh em đi vào ngách sau trường. Đằng sau Trường Tân Dân là vùng đất hoang, cỏ mọc um tùm, rác rưởi khắp nơi. Thầy cô không để ý đến chỗ này, từ lâu đây đã trở thành nơi tụ tập của bọn tạp nham trong trường, chúng chọn chỗ này để trú chân, tụ tập, đấu đá, đánh tập thể, đến giờ vẫn còn nhìn thấy vết máu khô trên mặt đất.

Từ xa, đã thấy bọn Hổ dẫn đầu một nhóm người đang đứng đợi, mỗi thằng đều thủ sẵn cây gậy. Hai bên đến giữa rừng cây và nhìn nhau. Thế Minh nhìn Hổ nói:

"Mày là thằng cừ nhất trường P?"

Hổ cười: "Còn mày thì sao?"

Đông Thắng châm một điếu thuốc cho Thế Minh:

"Đây là anh Minh, đại ca bọn tao!"

Hổ nhìn Thế Minh:

"Minh à? Tao chưa nghe thằng nào tên là Minh, tao cũng chẳng quan tâm mày chui từ đâu ra, đây là Tân Dân, là địa bàn của Đại ca họ Đỗ, đây là đất rồng cuộn hổ ngồi. Mày đến đây thì phải theo "sách" của tụi tao. Còn giờ, tao gọi mày ra là để dạy dỗ tụi mày chuyện sáng nay đánh đệ tử tao."

Đông Thắng: "Mẹ mày, mày là cái đéo gì? Đệ tử cái nhãi nhép. Trên đầu mọc mấy sợi rơm mà nghĩ mình là hổ thật à?"

"Hừ!" Hổ cười lạnh nói: "Thằng béo, mày đừng ra ra vẻ ta đây, lúc nữa bố mày đánh gãy răng lại khóc!"

Đông Thắng cởi nút áo đồng thực, xắn tay áo: "Qua đây! Để tao cho mày đi tìm răng!?"

Thế Minh khoanh tay, cậu biết mình buộc phải đánh một trận "ra trò", nhìn chằm chằm Hổ:

"Giờ kiểu gì cũng phải ra tay, tao cũng chẳng muốn động tay động chân đâu, nhưng đã đến nước này thì phải theo chiều gió thôi."

Nói xong, cậu nhân lúc Hổ không chuẩn bị gì, nhanh như cắt lao về phía Hổ, giơ chân và dùng đầu gối đập mạnh vào bụng đối phương. Hổ không ngờ đối phương tấn công nhanh như vậy, bất ngờ bị một đòn mạnh vào bụng khiến Hổ đau đớn khuỵu xuống. Thế Minh thuận lợi giữ đầu Hổ, cứ thế lên gối liên tục vào mặt.

Hổ cũng là một tay lão làng, vì vậy nó nhanh chóng nhận ra, nó dùng cánh tay chặn đầu gối giơ lên ​​của Thế Minh. Thấy đầu gối không có tác dụng, Thế Minh đã dùng cùi chỏ đánh mạnh vào phần lưng, Hổ không thể chịu đựng được nữa, nó cảm thấy lưng mình như bị xé ra làm đôi, rồi kêu đau đớn, ngã vật xuống đất. Hổ đã quá đánh giá thấp kẻ thù của mình, cậu đã bị đánh gục xuống đất trước khi có cơ hội phản lại. Thế Minh biết rõ không nên nhân nhượng với kẻ thù, vì cậu phải đánh cho đến khi đối thủ không đứng dậy được nữa. Đôi mắt cậu sáng lên như một con thú, mặc dù đối phương đã nằm vật dưới đất nhưng cậu vẫn đánh liên hồi vào đầu đối phương, cậu nắm lấy tóc đập xuống đất. Hổ bê bết máu và đầu óc nó đã trở nên mơ hồ.

Khi Thế Minh lao về phía Hổ, Đông Thắng không do dự, cậu ta gào lên và lao về phía đàn em của bọn Hổ, những người anh em đằng sau đều rút gậy ra và đuổi theo. Đang xông tới, Đông Thắng liếc mắt khịa đểu thằng mắt ti hí:

"Thằng ẻo, mày thích chơi đúng không, nào đến đây, anh mày chiều."

Đứng phía sau đám đông, thằng ti hí thấy Đông Thắng đang lao về phía mình với ánh mắt phát lửa, nó sợ tới mức khập khiễng chân thấp chân cao vừa đi vừa chửi thề:

"Mẹ mày"

Rồi chạy ra khỏi đám đông. Đông Thắng không cho nó có cơ hội thoát mạng. Cậu ta đuổi kịp đập thẳng xuống đất. Buổi sáng còn giữ tay giữ chân cho nó có cơ hội sống, đến lần này thì chẳng nề hà bố con thằng nào, cứ đầu mà tương thằng "ti hí".

Đàn em mỗi thằng cũng tìm đối thủ của mình. Đúng lúc này, khoảng ba mươi người từ đâu đến, trên tay cầm gậy gỗ, gia nhập chỗ anh em Thế Minh, người cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, tóc hoa râm, quần áo rộng thùng thình, chính là Phạm Cường.

Trong khi đằng sau trường om sòm tiếng ẩu đả, thì bên này trong sân trường các học sinh đã cảm thấy quá đỗi quen thuộc, người nói chuyện, đánh bóng bàn, chơi cầu lông, mọi thứ vẫn diễn ra như cái cách mà người ta muốn.

Ngược lại với cái đẹp đẽ yên bình, bên kia sân trường là phía là địa ngục trần gian, vài đứa học sinh bị gãy xương ngã xuống đất kêu gào, có những học sinh người bê bết máu, trong mắt chúng giờ chỉ có hai chữ kẻ thù. Đây chính là sự khởi đầu của cuộc chiến giữa trường P và Tân Dân!

Thế Minh đứng dậy, hai tay nhuốm đầy máu đỏ, mặt còn có vài vết máu, Hổ đã bất tỉnh, nằm soài trên đất. Lau vết máu trên mặt, cậu cúi xuống và túm tóc Hổ, dùng sức kéo cậu ta dậy.

"Cứu người.. cứu người"

Hai thằng đàn em Hổ nhìn thấy cảnh này hét lên và chạy ra ngoài, nhưng bị khoảng hơn chục anh em của Thế Minh phục sẵn bên ngoài chặn lại, và thế là chúng lại bị ăn những cái nện.

Sau đó, chúng được kéo trở lại và nằm giàn trên mặt đất, gần như đã bất tỉnh.

Thế Minh nhếch nhẹ khóe miệng: “Đừng chuồn vội!"

Nghe Thế Minh nói, có thằng đã ngồi bệt xuống khóc thút thít, có thằng đã rụt lại ý chí chiến đấu. Thế Minh nhếch mép, cậu rất hài lòng với kết quả hiện giờ. Thế Minh dọa:

"Giờ bọn mày chọn đi, muốn như chúng nó hay là theo tao?"

Chúng nó nhìn Hổ, không biết đã sống hay đã chết, nhìn Thế Minh như một con ác quỷ, rồi nhìn bè phái hàng chục thằng của Thế Minh đang nhìn chằm chằm vào mình.  Có thằng biết điều đã vứt luôn vũ khí trong tay xuống, lớn tiếng:

"Anh Minh... em theo anh!"

Còn hơn mười mấy thằng đồ đệ trung thành với Hổ vẫn đứng im, tay chân loạng xoạng không biết đặt đâu, mắt ngó ngang ngó dọc.

Thế Minh nhìn họ và mỉm cười, gật đầu với chúng nó:

"Được rồi, tao sẽ không làm khó bọn mày, mày lôi đồng bọn của mày về đi, à mà còn."

Cậu đẩy cơ thể của Hổ về phía trước, rồi nói:

“Bọn mày về nói với đại ca họ Đỗ nhà chúng mày, người là tao đánh, có việc gì cứ báo tên tao, tao tên là ~ Lê Thế Minh!"

Cậu thấy mấy thằng như đã nghe rõ: "Giờ bọn mày phắn đươc rồi đấy, lần này tao tha, nếu còn lần sau đừng trách tao không nhắc trước."

Bọn này dè dặt nhìn Thế Minh, biết cậu không đùa, vội vâng dạ rồi khiêng bọn bị thương về. Thấy bọn chúng đã đi xa, Thế Minh quay ra nói với anh em:

"Bọn mày mau lôi chúng nó đi bệnh viện!"

Cường gât đầu, ra lệnh thằng nào khỏe còn sức thì cõng bọn bị thương trên lưng rồi đi ra khỏi khu sau trường. Thế Minh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói với Cường:

"Qua gặp anh Long, chỗ anh Long có tiền!"

Cường chạy được một đoạn đường dài, quay đầu nói vọng:

"Anh Minh, em biết rồi!" rồi cậu ta chạy nhanh ra cổng trường.

Đông Thắng đi tới, cười với Thế Minh:

“Anh Minh, lần này đánh đã tay thật sự! Em hạ được hẳn ba thằng. Nhưng vẫn không cừ bằng anh! Thằng Hổ quả này đứt rồi haha!"

Thế Minh quay ra nhìn mấy thằng vừa đồng ý theo cậu:

"Tao biết mấy thằng mày vừa nãy bị ép mới theo tao, nhưng giờ nếu theo tao, tao coi chúng mày là anh em. Bây giờ tao cho chúng mày thêm một cơ hội nữa, thằng nào muốn theo tao thì ở lại, không thích thì phắn, tao không cản!"

Có vài thằng khâm phục vì máu liều của Thế Minh nên đã chọn ở lại. Còn vài thằng vừa nãy bị ép ở lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng chúng biết đi cũng không yên ổn gì, nên đành chọn ở lại.

Thế Minh lớn tiếng trấn an: "Từ nay về sau, bọn mày theo tao, nếu có ai dám động đến bọn mày, tao sẽ không tha cho nó. Bất kể nó là thằng nào! Hôm nay, tao – Thế Minh nói được làm được!"

Nghe hết những lời này, mấy thằng cũng bớt lo nghĩ phần nào, cúi đầu: "Chúng em từ nay theo anh Minh!"

Thế Minh cười nói với những người anh em cũ:

"Mọi người nhìn cho rõ, đây là anh em của chúng ta, từ giờ trở đi chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau!"

Bọn con trai vốn vẫn kì lạ như thế, vừa nãy còn thấy chúng nó đánh nhau mà giờ lại cười nói kết giao anh em được ngay...Một trong số đó, có thằng nói:

"Anh Minh, em biết anh rất mạnh, nhưng đại ca Đỗ cũng không phải dạng vừa. Anh đánh bại bọn em...à không, anh đánh tụi nó, bên kia không để yên đâu!"

Thế Minh nhìn người này và hỏi: "Mày tên gì?"

"Dạ, em tên là Trọng Tuấn, em học lớp A2."

Thế Minh gật đầu, hỏi: "Mày thử nói anh nghe tình hình trường dạo gần đây?"

Tuấn suy nghĩ một hồi, nói: "Trước khi bọn anh đến, trường chia làm hai phe: Một phe họ Đỗ, một phe là hội Quốc bảo ... "

Thế Minh ngắt lời hỏi: "Quốc bảo là thằng nào?"

Trọng Tuấn kể: "Quốc Bảo là đàn anh cuối cấp, là ông trùm của trường Tân Dân. Bọn cuối cấp đều là đàn em của nó, nhưng cách đây không lâu, anh em họ Đỗ dẫn theo cả lũ đàn em rồi gây dựng lên băng đảng. Hai bên đánh nhau không biết bao nhiêu trận, đánh nhau ghê nhất là vụ cách đây mấy tháng, chia làm hai phe, tổng cộng gần 200 người tham gia. Lần ấy là trận to nhất."

Nói đến đây Trọng Tuấn còn đôi chút sợ sệt.

Bình Luận (0)
Comment