Thế Minh nhìn Trung Văn không nói gì, ngón tay cậu gõ nhẹ xuống bàn trà.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay gõ xuống bàn.
Năm phút sau, Thế Minh nói thẳng:
"Tôi muốn giới xã hội đen của đất J!"
"Hửm?"
Trung Văn không hiểu rõ ý của Thế Minh, nhìn cậu không nói gì.
Thế Minh cúi đầu nhìn Trung Văn, chậm rãi nói: "Tôi muốn có được quyền lợi giống như ông Tứ khi trước, nhưng không muốn có kết cục như ông ta! Mong là bí thư có thể giúp tôi!"
Tên này thật tham vọng, lại còn muốn làm bá chủ giới xã hội đen của đất J. Trung Văn cảm thấy có chút không vui, ông ta không thích người tham lam, càng không thích những người đã tham lam còn thông minh, khẽ cười nói:
"Suy nghĩ của cậu ngây thơ quá, đất J này từng chỉ có một ông Tứ, và mãi mãi chỉ có một người như thế, sẽ không có người thứ hai xuất hiện đâu!"
"Ồ? Haha!" Thế Minh chỉ cười không nói.
"Tôi nói thật, lực bất tòng tâm thôi!"
"Được! Chỉ cần ông giúp là được. Đương nhiên, tôi đây cũng sẽ không bao giờ quên tình nghĩa, tôi không phải là dạng qua cầu rút ván, chỉ cần giúp tôi bất kể là người tốt hay xấu, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm. Chỉ đợi đến ngày "báo đáp" mà thôi!"
Thế Minh vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trung Văn, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, đến cả Trung Vương đứng ngoài cửa cũng không khỏi rùng mình.
Sắc mặt Trung Văn thay đổi nhanh chóng, ông ta lớn tiếng nói: "Ý của cậu là tôi..."
"Ý của tôi là, nếu bí thư giúp tôi, tôi cũng sẽ không để ông thiệt, mỗi một tháng đều báo đáp chính phủ con số này!"
Thế Minh ngắt lời Trung Văn, giơ ba ngón tay ra.
Trung Văn nghe vậy thì sáng lên, hiểu rõ ý của cậu, mỗi tháng đều sẽ cho ông ta ba mươi triệu.
Ông ta mỉm cười nói: "Đây không phải vấn đề tiền nong..."
"Bốn mươi!" Thế Minh tựa người vào sofa, ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, ngắt lời gã.
Trung Văn chưa phản ứng lại, vội nói: "Ý tôi là..."
"Năm mươi!"
"Tôi..."
"Sáu mươi!"
"Tôi... cậu..."
"Bảy mươi!" Thế Minh không cho Trung Văn cơ hội mở lời, liên tục ngắt lời gã.
"Cậu..."
"Tám mươi!" Thế Minh chống một tay lên cằm nói:
"Được rồi, đây là cái giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra, nếu Bí thư đồng ý, mỗi tháng tôi sẽ đưa cho ông tám mươi triệu!"
Đầu Trung Văn đổ đầy mồ hôi, mỗi tháng tám mươi triệu? Con số thật khủng!
Trung Văn không dám tin vào tai mình, càng khó tin lời này lại được thốt ra từ một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi. Ông ta run rẩy lấy một điếu thuốc ra, nhưng lại không tìm được bật lửa, lục tìm khắp từ túi áo đến túi quần. Thế Minh ngồi bên cạnh lạnh lùng quan sát, biết bây giờ Trung Văn đang suy nghĩ, hoặc có thể nói là đang đấu tranh tư tưởng.
Đa số sự ra đời các tham quan đều không thoát khỏi cái chữ "tham" này, nhưng ít nhiều cũng liên quan trực tiếp đến người hối lộ. Giống như Thế Minh bây giờ vậy, rất ít ai có thể chống đỡ lại tiền tài và sự uy hiếp của cậu.
Trung Vương tiến tới châm thuốc cho Trung Văn. Thế Minh ngồi đợi rất kiên nhẫn, đợi Trung Văn đưa ra đáp án khiến cậu hài lòng.
Một lúc lâu sau Trung Văn mới nói: "Điều kiện của cậu rất hấp dẫn, nhưng... tôi nghĩ là cậu không quá hiểu về tình hình trên tỉnh."
"Hửm?" Thế Minh nghi hoặc nhìn Trung Văn.
"Tuy tôi có tí chức vụ ở tỉnh, nhưng còn có một người mà đến cả tôi cũng không dám dây vào. Cậu biết đấy, từ sau khi ông Tứ chết, có một khoảng thời gian đất J này hỗn loạn không ra làm sao cả, lúc đó, Trung ương đã cố ý phái một đặc viên tới để làm phó giám đốc sở, ông ta sẽ quản lí an ninh của thành phố J. Người này hành động rất quyết đoán, mới nhậm chức chưa bao lâu đã khiến tình hình của thành phố J ổn định hơn. Nếu cậu mà cứ gây chuyện ầm ĩ, tôi nghĩ tôi cũng không lo nổi cho cậu. Người mà có quyền dẹp loạn xã hội đen, quản lí an ninh của thành phố J chính là ông ta. Một bí thư tỉnh như tôi cũng có có thể bàng quan đưa ra vài ý kiến thôi."
Thế Minh gật đầu, trầm tư không nói gì. Tuy Trung Văn rất hứng thú với điều kiện Thế Minh đưa ra, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Thế Minh biết cái người mà Trung Văn nói này, cậu từng nghe Trung Viễn nhắc đến, nếu nhớ không nhầm chắc người này tên là Lâm, rất căm ghét xã hội đen, hơn nữa còn là người từ trung ương sai xuống, đúng là khiến Thế Minh thấy khó khăn mà. Không động chạm đến ông ta, cậu khó mà phát triển, nhưng dây vào ông ta rồi thì cũng có nghĩa là cậu chống đối lại với Trung ương, thế mà được sao!? Bây giờ cậu cũng không có lá gan lớn đến vậy.
Trung Văn thấy Thế Minh cúi đầu trầm tư, thầm nghĩ đến cái giá mà Thế Minh đưa ra mà tiếc nuối! Bèn nói:
"Thế Minh, tuy tôi không thể giúp cậu việc gì lớn, nhưng việc nhỏ thì vẫn có thể giúp được. Chỉ cần cậu đừng gây chuyện quá lớn ở đất J này, đừng như đất H là được, thì tôi có thể giúp cậu che chắn. Dù sao người trong sở toàn là người của tôi!"
Thế Minh nghe vậy thì thả lỏng hơn, cười nói: "Bí thư, tôi nghĩ sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác, cần ông giúp đỡ rất nhiều đấy!"
"Haha! Nói mấy lời khách sáo gì vậy không biết, có thể kết bạn với cậu là tốt rồi, không quan tâm đến những điều này!"
"Đúng đúng! Là tôi không biết cách nói chuyện, mong bí thư lượng thứ!"
"Ài, sau này đừng có gọi bí thư mãi thế, nghe xa cách lắm. Tôi lớn hơn cậu vài chục tuổi, gọi tôi một tiếng chú cũng được!"
Thế Minh cười nói: "Vậy sau này cháu sẽ gọi chú là chú Văn, có chuyện gì cần giúp chú cứ nói với cháu, cháu sẽ dốc hết sức mình "giải quyết" giúp chú!"
Lời này khiến Trung Văn rất hưởng thụ, ông ta vỗ vai Thế Minh nói: "Thanh niên có chí lắm, thế giới sau này một phần là của thế hệ mấy đứa rồi!"
"Chú Văn khách sáo quá, chú cũng chưa lớn tuổi mà!"
"Tôi già rồi..."
Hai người lại hàn huyên một lúc, nhìn vào trông vô cùng thân thiết, nhưng trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, đều mong rằng có thể lấy được nhiều lợi ích hơn từ phía đối phương.
Một lúc sau, Trung Văn đứng dậy chuẩn bị rời đi, dù sao thì còn có cuộc họp đang đợi ông ta. Thế Minh cũng không níu giữ, hàn huyên vài câu rồi tiễn Trung Văn ra ngoài.
Sau khi ông ta rời đi, Thế Minh mệt mỏi tựa vào sofa như mới đánh một trận chiến lớn, lưng áo của cậu đã ướt sũng rồi. Ngọc Thư rót cho cậu một cốc nước, cẩn thận đặt lên bàn không gây ra tiếng động.
Trung Vương bước đến bên cạnh Thế Minh, nhỏ giọng nói: "Anh Minh, anh thấy lão Trung Văn này..."
Thế Minh ngắt lời cậu ta, thản nhiên nói: "Không phải nói nữa, tao biết! Tao muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát."
Thế Minh gật đầu, ra hiệu với hai tên đàn em còn lại, ba người rời khỏi phòng. Ngọc Thư không rời đi, đứng phía sau Thế Minh, bóp vai cho cậu.
Thế Minh hơi ngơ ra, không nói gì, thoải mái hưởng thụ Ngọc Thư mát xa cho.
Dần dần, cảm giác mệt mỏi đã bao trùm lên người cậu, cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng trong đầu cậu lại hiện lên muôn vàn suy nghĩ, không thể từ bỏ lão Trung Văn này được, dù sao cũng là một bí thư tỉnh, nắm giữ thực quyền, lại còn có thể giúp cậu không ít việc.
Mà lão Lâm này thực sự không dễ giải quyết, mềm mỏng hay cứng rắn với ông ta đều không được. Quan trọng nhất là cậu còn không biết ông ta có nhược điểm gì để lợi dụng, xem ra vẫn phải bảo Trung Vương điều tra người này, giải quyết được ông ta thì cậu mới có đường phát triển.
Ài! Thế Minh thở dài một hơi. Cơn buồn ngủ ập tới, cậu đứng dậy nói với Ngọc Thư: "Không còn sớm nữa, tôi phải về trường ngủ."
Ngọc Thư nói: "Anh Minh, hay là anh ngủ lại đây đi, em thấy anh cũng mệt rồi, ngủ lại một đêm rồi sáng sớm mai hãy về trường!"
"Thôi, bảo Trung Vương ở đây đi! Đừng có để lãng phí phòng!"
Nói xong, Thế Minh đi ra ngoài. Đám người Trung Vương vẫn đang đợi ở cửa, thấy Thế Minh đi ra thì hỏi:
"Anh Minh, có phải anh có quyết định rồi hay không?"
"Ừm!" Điều tra giúp tao lão Lâm này, quan trọng nhất là nhược điểm của lão. Tao không mong có người cản đường mình, nếu không cho dù có là ông trời thì tao cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ông ta thật sự không có nhược điểm, mà roi vọt hay ngọt bùi gì cũng không chịu thì nghĩ cách giải quyết lão luôn!"
Ánh mắt Thế Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Trung Vương hơi ngạc nhiên với quyết định của Thế Minh, nhưng tâm trạng lại rất hưng phấn, ở bên cạnh Thế Minh sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn cả, lúc nào cũng tràn đầy kích thích, cậu ta gật đầu nói:
"Anh Minh yên tâm đi, em sẽ điều tra rõ ràng. Một sợi tóc cũng không bỏ qua!"
Thế Minh nói: "Vậy thì được, tao về trường đây. Chúng mày không cần tiễn tao nữa, ở lại đây đi!"
Trung Vương gật đầu. Ngọc Thư muốn đi theo nhưng lại bị Thế Minh cản lại, một là đại học J không có chỗ cho Ngọc Thư ở, hai là cậu muốn đi dạo một mình.
Trước khi về trường, Thế Minh đi tắm, thấy thoải mái hơn rất nhiều. Lúc về đến trường thì đã gần mười rưỡi rồi, vì kí túc của Thế Minh ở phía đông trường học, nên cậu đi cổng phụ phía đông. Mười rưỡi là đại học J tắt đèn, nên lúc này rất ít người qua lại, chỉ có mấy chiếc xe chạy qua dưới ánh đèn đường.
Thế Minh cúi đầu suy nghĩ đi trên vỉa hè cạnh đường, không chú ý đến có hai chiếc xe van đang dừng bên cạnh cổng cách đó không xa. Lúc Thế Minh đi tới đó, cửa xe đột nhiên được mở ra, có hơn mười tên lao xuống, tên cầm đao, tên cầm gậy xông về phía Thế Minh.
Khi cửa xe được mở tạo ra tiếng động, Thế Minh cảm thấy không ổn, vội quay đầu lại thì thấy có gần ba mươi tên lao ra từ trong hai chiếc xe, trong tay tên nào cũng có vũ khí, biết chúng đến không phải để "hỏi thăm" mình, cậu hơi ngơ ra, rồi đưa ra một sự lựa chọn sáng suốt nhất – chạy là thượng sách.
Hơn hai mươi tên kia đã đợi Thế Minh nhiều giờ, khó khăn lắm con mồi mới xuất hiện, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, chúng đuổi theo sát phía sau.
Việc rèn luyện chạy bộ từ khi còn học cấp ba của Thế Minh cuối cùng cũng có chỗ dùng đến, cậu chạy nhanh về phía trước. Sắp đến cổng phụ rồi, nhưng lại có một đống người lao ra từ sau hai bên tường của cổng, tay cầm đao chặn đường của Thế Minh.
Cổng phụ vốn rất nhỏ hẹp, miễn cưỡng thì hai người có thể kề vai nhau đi qua, nhưng lúc này có không dưới năm tên đứng ở đây, cho dù cậu có đánh bại vài tên thì đám đang đuổi theo phía sau cũng đến nơi rồi.
Thế Minh không dám dừng lại, lao qua cổng phụ tiếp tục chạy về phía trước. Cậu thầm nghĩ, mặc cho đối phương là ai, xem ra đều đã có âm mưu từ trước, chẳng lẽ có người trong phòng kí túc xá bán đứng hành tung của mình.
Nghĩ đến đây, Thế Minh thầm chửi một câu. Cậu không muốn ra tay với bất cứ ai trong kí túc, sáu người bọn họ đều không trong giới xã hội đen, nhưng kẻ bán đứng cậu thì không thể nào có kết cục tốt đẹp được, đương nhiên, tiền đề là cậu có thể sống sót thoát khỏi đây đã.
Thế Minh chạy nhanh như tên, mấy kẻ phía sau dần đuối sức, nhưng hai chiếc xe van lại theo sát phía sau.
Thế Minh càng chạy càng tức, nói gì thì nói cậu cũng là đại ca một phương, nào bị người ta đuổi bắt như thế này bao giờ. Hơn nữa có chạy cũng không thoát được, nếu chúng lên xe thì chỉ có cậu là người thấy mệt thôi.
Nghĩ vậy, Thế Minh đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đám người phía sau, lớn tiếng hỏi: "Chúng mày là ai, muốn gây chuyện với tao cũng phải có lí do chứ!"