Buổi trưa, Trọng Tuấn đi tìm Thế Minh, cẩn thận nói:
"Đại ca Đỗ biết chuyện hôm qua thì vô cùng tức giận. Nhưng cô ta sẽ không tìm anh rồi đánh nhau ngay đâu, còn phải quan sát anh thêm một khoảng thời gian nữa. Anh Minh, anh phải cẩn thận vào!"
Lê Thế Minh gật đầu, hỏi: "Thằng Hổ bị tao đánh hôm qua sao rồi? Có bao nhiêu người bị thương?"
Tuấn nhìn về phía hành lang, rồi hạ thấp giọng nói:
”Nghe nói thằng Hổ bị thương rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn sẽ không khỏe lại được. Đây cũng là lí do khiến đại ca Đỗ tức giận, bọn họ cho rằng anh quá đáng, ra tay quá mạnh. Ngoài ra còn có hơn mười thằng bị thương!"
Thế Minh cười: "Nếu đã là kẻ địch, đánh nhau tuyệt đối đừng có nương tay. Sao mày biết được những tin này?"
Tuấn nói: "Tuy bây giờ em đã theo anh Minh, nhưng em vẫn còn đứa bạn làm đàn em cho đại ca Đỗ. Là nó nói với em ạ!"
Lê Thế Minh gật đầu, khẽ hỏi: "Tin tức mà nó nói có đáng tin không?"
Trọng Tuấn gật đầu nói: "Chuyện này anh Minh cứ yên tâm đi, bọn em chơi với nhau từ thời cởi chuồng tắm mưa, chuyện gì nó cũng nghe theo em. Em nói với nó chuyện em đi theo anh, vốn nó cũng muốn đi qua bên này với em, nhưng em không cho nó làm vậy, em thấy tạm thời cứ để nó ở bên chỗ đại ca Đỗ sẽ có lợi cho chúng ta!"
Thế Minh vỗ vai cậu ta, nói: "Chuyện này mày làm đúng lắm, có bạn mày ở đó làm nội gián, lúc nào chúng ta cũng biết được tình hình bên đại ca Đỗ sớm nhất.”
Ngừng một lát, Lê Thế Minh chợt hỏi: "Đại ca Đỗ của chúng mày trông như thế nào?"
Tuấn ngơ ra, đáp: "Cô ta rất xinh đẹp, có mái tóc dài, đôi mắt to tròn, cao khoảng gần mét bảy, rất mảnh mai..."
Thế Minh ngắt lời cậu ta: "Có phải thường xuyên mặc đồ jeans, lái một chiếc mô tô không?"
Tuấn ngạc nhiên nhìn Lê Thế Minh, nói: "Anh Minh, sao anh biết? Hai người từng gặp nhau sao?"
Lê Thế Minh thở dài, thầm nói: Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, không ngờ cô gái kia lại đúng là đại ca Đỗ. Nhưng vẻ bề ngoài cô ta trông thanh thuần như vậy, không giống người làm tình nhân của người khác. Lê Thế Minh cảm thấy bực dọc vô cớ, tay không ngừng gõ xuống mặt bàn.
Thấy sắc mặt Thế Minh không tốt, Trọng Tuấn biết điều rời đi. Thầm nghĩ có lẽ anh Minh và đại ca Đỗ có mối quan hệ không bình thường.
Ba ngày sau, trong giờ nghỉ trưa, Lê Thế Minh gọi một bát mì trong một quán cơm nhỏ ở cổng trường. Mấy ngày nay cậu vẫn chưa gặp lại cô gái kia, trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn. Thế Minh mới bắt đầu ăn được một lúc thì có một tên học sinh chạy vào.
Cậu ta nhìn bên trong một lượt, thấy Lê Thế Minh đang ăn mì thì bước nhanh tới, lớn tiếng nói: "Anh Minh, không hay rồi, anh Thắng, Phạm Cường và một số anh em khác bị người ta đánh rồi!"
"Cái gì?" Lê Thế Minh đứng dậy nhìn, hóa ra là anh em của mình, trên mặt vẫn còn vết máu.
Cậu thầm nghĩ: Đại ca Đỗ này nhanh thật đấy! "Đi, đưa tao đi xem xem." Ném tiền xuống bàn, cậu chạy vào trường học cùng tên kia.
Tên kia đưa Thế Minh vào phòng học, bên trong vô cùng lộn xộn, mảnh bàn ghế vỡ ở khắp nơi, còn có các anh em đang nằm dưới đất kêu than.
Thấy Thế Minh trở về, một tên loạng choạng chạy tới, khóc lóc nói: "Anh Minh! Đông Thắng và Phạm Cường đều bị người của đại ca Đỗ bắt đi rồi. Bọn nó kêu một mình anh đi lên phòng học vẽ tầng ba để nhận người về! Bọn nó nói nếu anh không đi thì thì chúng ta chuẩn bị đi mà nhận xác."
Lê Thế Minh sắc mặt vô cảm gật đầu, không nói gì, đi ra ngoài. Nhưng lại bị một tên kéo áo lại:
"Anh Minh, anh không thể đi một mình được, nguy hiểm lắm! Em đi tìm anh Long để thương lượng đã!"
Lê Thế Minh vỗ vỗ bàn tay đang kéo áo mình:
"Không kịp nữa rồi. Mày yên tâm đi, tao tự có tính toán, không sao đâu! Không cần tìm Long vội, đến đây chỉ càng loạn hơn thôi."
Tên kia thấy Thế Minh tự tin như vậy thì cũng buông lỏng tay ra. Lúc này lại có hơn hai mươi tên nữa xông vào, Trọng Tuấn cũng nằm trong số đó, cậu ta lớn tiếng nói:
”Anh Minh, anh không thể đi, em nghe nói lần này đại ca Đỗ rất quyết tâm, anh mà đi thì cô ta không để anh trở về lành lặn đâu. Hơn nữa tin tức cũng được ém rất kín, đám đàn em cũng không biết rõ tình hình. Em cũng chỉ vừa mới biết được tin này mới đây thôi."
Lê Thế Minh lắc đầu, đút hai tay vào túi quần:
"Đông Thắng và Phạm Cường đều bị bọn nó bắt rồi, nếu tao không đi thì hai thằng nó phải làm sao? Cái gì nên tới thì cũng phải tới thôi, trốn cũng vô dụng, vừa hay lúc này tao cũng đang muốn gặp đại ca Đỗ đây!"
"Nhưng chỉ một mình anh thì sao đấu lại chúng nó? Không được, nguy hiểm lắm!" Trọng Tuấn vẫn kiên trì.
"Đừng nói nữa, tao mà đi muộn một phút thì hai đứa nó càng nguy hiểm. Tao tự có tính toán!"
Lê Thế Minh nói xong thì đi ra ngoài. Thấy các anh em đi theo, cậu dang tay ra: "Bọn mày đợi ở trong phòng cho tao, ai mà còn đi theo nữa... đừng trách tao không khách sáo!"
Thấy Thế Minh nói như vậy, mọi người không dám đi theo nữa, tuy lo lắng nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng. Trọng Tuấn gọi mọi người lại, nhỏ giọng nói gì đó, mọi người đều gật đầu.
Lê Thế Minh nóng lòng như lửa đốt, đi mà như chạy, một mình đi lên phòng học vẽ ở tầng ba. Đông Thắng và Phạm Cường là những người anh em đầu tiên đi theo cậu, tình cảm giữa bọn họ cũng sâu đậm nhất. Khi nghe thấy hai người họ bị bắt đi, trái tim Thế Minh như bị dao cứa. Biết đại ca Đỗ sẽ không để cho hai bọn họ được yên, cậu thề trong lòng, nếu Đông Thắng và Phạm Cường có nguy hiểm gì thì đừng trách cậu không nể mặt cô ta.
Lên tầng ba, có bốn năm tên học sinh đang đứng cuối hành lang, tay cầm gậy, Lê Thế Minh biết đó chắc chắn là phòng vẽ. Cậu bước nhanh qua đó, dần bình tĩnh lấy lại tinh thần.
"Này! Nhóc, mày làm gì đấy?" Một tên để tóc húi cua, nghiêng đầu nhìn Thế Minh.
Lê Thế Minh bình tĩnh: "Đi nói với đại ca bọn mày là tao đến rồi!"
Tên tóc húi cua quan sát Thế Minh, nhỏ giọng nói vài câu với tên bên cạnh, tên bên cạnh gật đầu, mở cửa đằng sau đi vào.
Tên tóc húi cua quay người lại nói với Thế Minh: "Mày đợi lát!"
Lê Thế Minh đút hai tay vào túi quần, nghiêng người dựa vào tường, cúi đầu không nói gì. Nhưng có hàng ngàn suy nghĩ đang hiện lên trong đầu cậu, cậu đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể an toàn cứu Đông Thắng và Phạm Cường ra, còn nữa, nếu đại ca Đỗ thật sự là chị gái khóa trên kia thì không biết cậu có thể ra tay với cô ta không nữa. Nghĩ một lúc, Lê Thế Minh cũng tự thấy phiền não. Thầm nói: Có những chuyện tôi thật sự không muốn làm, tốt nhất là chị đừng ép tôi, đối phó với con trai và con gái là hoàn toàn khác nhau.
Năm phút trôi qua, cuối cùng thì cánh cửa kia cũng mở ra, tên học sinh ban nãy nói với Lê Thế Minh:
"Đại ca bảo mày vào đi!"
Thế Minh không chút do dự, đi vào phòng vẽ, bên trong tối đen như mực, rèm cửa cũng đã kéo hết lại, chỉ có hai ngọn đèn chiếu sáng. Cảm giác đầu tiên khi cậu bước vào phòng đó chính là to, căn phòng này to gấp ba lần những phòng học bình thường, có kê hàng chục bộ bàn ghế nhưng vẫn rất rộng rãi. Có vài chục người đang đứng trong phòng, ở chính giữa có một chiếc ghế, một cô gái đang ngồi ở đó, chỉ tiếc là đang quay lưng về phía Thế Minh, không thể nào thấy rõ gương mặt của cô ta.
"Mày chính là Lê Thế Minh à?" Giọng nói lạnh lùng của cô gái đã ngắt mạch suy nghĩ của Thế Minh.
Cậu điều chỉnh lại tâm trạng, đáp: "Đúng! Chị là đại ca Đỗ sao?"
Cô gái vẫn quay lưng với Thế Minh, nói: "Mày rất thông minh, nhưng cũng rất huênh hoang nhỉ. Vừa tới Tân Dân đã khiến tao mất đi một người anh em tốt rồi."
Lê Thế Minh thờ ơ nói: "Tôi không muốn dính đến chuyện này, nhưng nó cứ tìm đến thì tôi cũng không trốn tránh."
Đại ca Đỗ cười khẩy: "Nhóc, mấy tuổi rồi?" Lê Thế Minh không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi tuổi của mình, do dự một lúc:
"Mười sáu!"
"Ừm, nhỏ hơn tao hai tuổi! Thật đáng tiếc..." Đại ca Đỗ thở dài.
Thế Minh hỏi: "Mà gái hơn hai, trai hơn một. Hợp mà chị?"
Đại ca Đỗ đứng dậy, nhưng vẫn không quay người lại:
"Mày đừng có nói bừa. Tao không định để mày sống sót ra khỏi đây! Mày chỉ mới mười sáu tuổi thôi, mày nói xem có tiếc hay không chứ!"
Lê Thế Minh nghe vậy thì cười lớn, như là đang nghe một câu chuyện cười, cũng như không thèm để mấy chục người đang có mặt ở đây vào mắt:
"Tôi có thể sống sót ra ngoài hay không, chị không quyết được, tôi chỉ muốn biết bạn của tôi thế nào rồi?"
" Quá ngông! Mày hơi phạm đến nước chị rồi đấy. Bọn nó à... Hứ...còn sao nữa, mấy thằng đàn em của tao đang "tiếp đón" chúng nó rất nhiệt tình đấy!"
Thế Minh hiểu rõ ý của cô ta, nói: "Tôi đã đến đây vì tôi tin đại ca Đỗ là một người giữ chữ tín. Nếu đến cả chuyện nhỏ như vậy mà chị cũng không làm được, thì tôi không còn gì để nói nữa!"
Đại ca Đỗ "hừ" một tiếng:
“Bản thân mày còn lo chưa xong mà còn lo cho người khác nữa. Nhưng mày đúng là giữ chữ tín đấy, tao cũng không phải người không nói lí."
Nói xong, cô ta nói với người đứng bên cạnh: "Thả hai thằng kia ra!"
Tên kia nghe vậy, đáp lại một tiếng rồi rời đi. Cuối cùng đại ca Đỗ cũng quay người lại nhìn Lê Thế Minh, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Một đôi mắt thật đặc biệt!
Lê Thế Minh cũng đã nhìn rõ gương mặt của đại ca Đỗ, trong lòng thầm thở phào một hơi, vì cô ta không phải Tuệ Phương, tuy trông rất giống, nhưng Lê Thế Minh dám chắc bọn họ không phải cùng một người. Cô gái này cũng là mỹ nhân hiếm có khó tìm, hàng lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lại lóe sáng lên, chỉ tiếc là quá lạnh lùng. Dưới chiếc mũi cao là một đôi môi đỏ mọng, cả người toát ra một khí chất mạnh mẽ đàn áp người khác, nhưng khí chất này ở trên người cô lại khiến người ta cảm thấy vô cùng mềm mại, dễ chịu. Đến đây, Lê Thế Minh cũng không khỏi cảm thán, không phải tự dưng mà đại ca Đỗ có được ngày hôm nay, có bao nhiêu đàn em dưới phe như vậy, bản thân cô ta đã là một sức hấp dẫn khiến người khác không thể chối từ rồi.
"Mày ngắm đủ rồi chứ?" Dưới cái nhìn như lửa đốt của Lê Thế Minh, đại ca Đỗ cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng Thế Minh lại không thấy ngại, ngắm con gái nhà người ta thì có phải chuyện gì to tác đâu cơ chứ. Thấy Thế Minh không nói gì, đại ca Đỗ đến trước mặt anh nói:
"Mày không giống với những gì tao tưởng tượng!"
Lê Thế Minh "ừm" một tiếng, nhìn vào mắt của đại ca Đỗ, đợi cô ta nói tiếp. Đại ca Đỗ giơ tay lên, ngón tay khẽ di chuyển trên gương mặt Lê Thế Minh, chậm rãi nói:
“Tao không ngờ mày lại dám đến đây một mình thật đấy..."
Hương thơm mà đại ca Đỗ thở ra khi nói phả vào mặt Lê Thế Minh, một luồng khí vừa ấm vừa thơm ngào ngạt phả vào mũi cậu, khiến cậu không khỏi có chút rung động. Nhưng cậu lập tức bình tĩnh lại. Thật ra Thế Minh không phải một người quá cổ hủ, nhưng bình thường ở trên trường cậu rất ít khi chủ động nói chuyện với các bạn gái, không phải vì cậu thấy xấu hổ, chỉ là thấy không cần thiết nên cậu không làm.
Nhưng đây quả thực là lần đầu tiên trong đời cậu tiếp xúc gần như vậy với một cô gái, đương nhiên là ngoài mẹ cậu ra. Bụng dưới cậu chợt nóng lên, không nghe theo sự khống chế của cậu, Lê Thế Minh chỉ có thể không ngừng nói với chính bản thân mình: "Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Đại ca Đỗ nhìn thanh niên có thể đánh gục biết bao nhiêu anh em của mình, thậm chí còn khiến thằng Hổ cũng không có sức mà đánh trả này. Giờ cậu ta không nói gì, có lẽ là vì vấn đề tuổi tác mà nhìn dáng vẻ của cậu, cô ta lại muốn trêu chọc. Gương mặt trắng hồng của đại ca Đỗ càng lúc càng tiến đến gần mặt của Thế Minh, đôi môi chỉ còn thiếu chút nữa là dính lên mặt cậu, hơi nóng mạnh mẽ khiến Lê Thế Minh gần như sắp không khống chế nổi bản thân mình, bàn tay đút trong túi quần của cậu đã đổ đầy mồ hôi. Đúng lúc này, Thế Minh đột nhiên bình tĩnh lại, vì cậu sờ thấy con dao trong túi, con dao đã thay đổi vận mệnh của cậu.
Hít sâu một hơi, ánh mắt Thế Minh hiện lên sự lạnh lùng, cậu không lùi lại mà còn tiến lên một bước, hành động này khiến đại ca Đỗ giật mình.
Cậu híp mắt lại, nói: "Này, chị đang đùa với lửa đấy. Ở gần tôi như vậy, mà tôi còn không phải người phe chị, vậy thì đúng thật là nguy hiểm lắm đó, chị có gánh nổi hậu quả không?”
Đại ca Đỗ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt đỏ ửng, giận dữ nói: "Ngông thật đấy, mày không nhìn lại tình cảnh lúc này của bản thân xem."
Sau đó cô ta nói với một tên đàn em: "Thằng điên, mày thử chơi với nó xem. Xem xem nó có ngông thật không!"