Một câu này của Long khiến tất cả mọi người im bặt lại. Thực lực của đảng Long là mạnh nhất ở bang Thế Minh, tuy Long không phải người tàn bạo nhất, nhưng thủ đoạn cũng rất đen tối, giống Thế Minh, những lời cậu nói ra thì chắc như đinh đóng cột, không bao giờ thay đổi.
Thật ra mọi người cũng đều từng chứng kiến, cho dù là những người của đảng khác thì cũng có ba phần kính nể, bảy phần sợ hãi cậu.
Lúc Long đang nổi giận, Thế Minh bước vào, thấy vậy thì cười nói: "Haha, hôm nay là ngày gì mà mọi người tập trung đông đủ thế. Chẳng lẽ không có việc gì làm nữa rồi sao?"
Thế Minh tuy cười nói, nhưng mọi người vẫn sợ hãi khi nghe thấy lời này.
Long vội bước tới, nhìn Thế Minh một lượt từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi:
"Minh, chú ổn hơn chưa? Vết thương sao rồi? Người tìm chú là ai thế?"
Thế Minh nói một cách nhẹ bẫng: "Ổn hơn nhiều rồi! Người tìm em à..." Thế Minh nghĩ một lúc, nói: "Cái này sẽ nói với anh sau, em giới thiệu cho mọi người một người bạn mới trước đã!"
Nói xong, Thế Minh kéo Đặng Tâm Lỗi cao gần hai mét tới, nói với mọi người:
"Sau này, anh ấy chinh là anh em của chúng ta, tên Đặng Tâm Lỗi, là vệ sĩ của tao!"
Trung Vương nghe vậy thì đỏ ửng mặt, cậu ta thấy rất tội lỗi khi Thế Minh xảy ra chuyện Ngọc Thư lại không có mặt, đây cũng có thể xem là thất trách của cậu ta.
Tuy người khác không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ có vẻ như đang trách móc cậu. Anh Minh tìm một vệ sĩ mới thì càng chứng minh điều này. Trung Vương buồn bã, cúi đầu không nói gì.
Thế Minh thấy rõ biểu cảm này của Trung Vương, sao cậu có thể không hiểu cho được, bèn an ủi: "Trung Vương, chuyện này mày không cần để ý đến, đó không phải lỗi của mày, là do tao sơ ý quá thôi. Nói thật, tao còn phải xin lỗi mày nữa đấy! Còn về việc vệ sĩ mới, lát nữa tao sẽ giải thích với mày!"
Trung Vương cảm động, một lúc lâu không nói thành lời. Thế Minh là người biết cách ăn nói, đối nhân xử thế hợp lòng người. Cậu nói vậy cũng là để cho mọi người thấy, cậu không phải kẻ tiểu nhân tính toán chi li.
Đặng Tâm Lỗi thầm gật đầu, người ông lớn nhìn trúng quả nhiên không tầm thường. Thế Minh bảo anh em các đảng trở về nghỉ ngơi, hôm nay không có việc gì hết.
Sau đó kéo những người cốt cán lên tầng để họp.
Cửa sổ trong phòng họp đã được sửa lại, Thế Minh sờ sờ nó, cảnh tượng nguy hiểm hôm đó lại hiện lên trước mắt, cậu đùa với mọi người:
"Cái cửa sổ này đừng làm chắc quá, sau này có lẽ vẫn phải còn phá nó đấy!"
Trung Vương vội nói: "Anh Minh, anh yên tâm đi! Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"
Thế Minh cười với Trung Vương, bảo mọi người ngồi xuống, rồi nói với Long: "Cảnh sát không hỏi lại chuyện gì nữa à?"
Long lắc đầu nói: "Sao mà thế cho được, cho dù Lưu Thế Đức có khống chế nhưng cũng là chuyện lớn, sau đó cảnh sát lại tới hai bên để điều tra tình hình. Hình như Lưu Thế Đức nói là có tìm ra những tấm thẻ sắt có khắc chữ “Hồn”
trong người bọn họ, nếu đoán không nhầm thì chắc là của đội Hồn!"
Thế Minh gật đầu: "Đúng vậy, bọn chúng đúng là người của đội Hồn, hơn nữa đã hạ quyết tâm sẽ giết em!"
Long đập bàn, tức giận nói: "Bọn Tàu này vênh váo quá, ở địa bàn của chúng ta mà dám giết người trắng trợn như vậy. Sáu anh em của chúng ta thiệt mạng, Minh cũng bị thương, mối thù này nhất định phải trả lại!"
"Ừm!" Thế Minh như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cậu cảm thấy có lí. Báo thù hay không là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là cậu thấy bây giờ tính mạng đang bị uy hiếp, chỉ cần đội Hồn còn ở đây một ngày, cậu sẽ khó ngủ yên giấc một ngày.
Buộc phải nhanh chóng giải quyết chúng!
Bây giờ đội Hồn đã thay thế vị trí kẻ địch số một của bang Hổ Trắng trong lòng Thế Minh. Cậu thở dài một hơi, nói với Trung Vương: "Chuyện của đội Hồn mày điều tra thế nào rồi?"
Trung Vương xốc lại tinh thần, vội nói: "Đội Hồn quá kín đáo, người thường hoàn toàn không biết còn có một tổ chức như thế này. Nhưng em bắt được một tên người Tàu, có vẻ như là nhân vật lớn của bang Thu Hồn, có lẽ có thể hỏi ra chuyện gì đó của đội Hồn từ gã!"
"Hả?" Thế Minh nhướng mày: "Người này ở đâu?"
Trung Vương cười nói: "Ở ngay Xóm Mới, em đã nhốt gã vào trong nhà kho rồi. Gã rất nhát gan, tưởng chúng ta muốn giết gã nên sợ đến mức tè cả ra quần!"
Mọi người nghe vậy đều thấy buồn cười.
Thế Minh nói: "Thế thì đưa gã lên đây, xem xem có thể hỏi ra việc gì không?"
Trung Vương gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, một lúc sau, Trung Vương trở về, đằng sau còn có hai anh em đang kéo một người đàn ông trung niên mập mạp đeo kính vào.
Người kia bị lôi tới rồi bị đá xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng, hoảng sợ nhìn xung quanh. Thế Minh mỉm cười nói: "Anh là người Trung? Có thể hiểu lời tôi nói không?"
Người đó nhìn Thế Minh, cúi đầu không nói gì. Người trong bang Thế Minh đứng sau thấy gã giả ngu thì đá một cái vào lưng gã:
"Mẹ mày, anh Minh đang nói chuyện với mày đấy, giả bộ cái đéo gì?"
Cái đá này rất mạnh, gã bổ nhào về phía trước, gương mặt béo ịch đập mạnh xuống đất, máu mũi chảy ra.
Nhưng cái đá này quả nhiên hữu ích, kẻ đó bò xuống đất lớn tiếng nói: "Tôi... tôi hiểu được, đừng đánh tôi!"
Thế Minh sững sờ khi nghe giọng điệu của gã, không hề có cảm giác gượng gạo của một người nước ngoài nói tiếng Việt.
Thế Minh tiến lại gần gã, cười khẩy nói: "Anh là người Việt hay người Trung?"
Người kia thấy cậu có vẻ là đại ca ở đây, cũng chính là Lê Thế Minh mà đội Hồn hạ lệnh giết, trong lòng không khỏi lo lắng cho an nguy của mình, yếu ớt nói:
"Tôi... tôi là người Trung! Nhưng tôi lớn lên ở nước S, tôi thích nước S lắm. Đội Hồn ám sát cậu không liên quan đến tôi, xin cậu hãy thả tôi ra!"
Long ghét nhất là loại người thế này, gọi chúng là con mọt của nước S, ăn chùa uống chùa của nước S bao năm qua.
Long thấy khó chịu trong lòng, tiến tới hỏi: "Làm người Trung có phải thích lắm không?"
Người kia không hiểu ý của Long, ngơ ngác gật đầu, thành thật nói:
"Trung Quốc giàu lắm! Mạnh hơn nước S nhiều lắm, nếu cậu thả tôi ra, tôi có thể giúp cậu đi Trung Quốc, làm người bảo lãnh cho cậu!"
"Hờ!" Long mỉm cười gật đầu. Người kia tưởng cậu đã rung động thì vội nói:
“Tôi nói thật đấy, chỉ cần cậu thả tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu..."
Gã còn chưa nói xong, Long đã tát gã một cái, chửi bới: "Chó má, mày là cái thá gì chứ. Trung Quốc là cái thá gì mà tao khiến bọn tao phải ngưỡng mộ. Những lời như thế mà cũng dám nói ra hả thằng ch* này!
Cậu bóp cổ gã, ghé sát mặt gã gằn giọng nói: "Nếu không phải mày còn có ích thì tao đã bắn chết mày trả thù cho những người anh em của tao rồi!"
Gã thấy sắc mặt hung ác của Long thì sợ hãi, một lúc lâu không nói thành tiếng.
Thế Minh xua tay, bảo Long thả gã ra, khẽ hỏi: "Nói về chuyện của đội Hồn đi, đừng có che giấu, làm tôi hài lòng thì tôi có thể thả anh đi! Nếu để tôi biết anh mà che giấu không nói, hờ, mỗi anh em ở đây đá anh một cái thì anh cũng trở thành thịt xay rồi!"
Gã nuốt nước miếng, nhìn Thế Minh nói: "Cậu nói cậu thật sự không giết tôi?"
"Haha!" Thế Minh cười lớn nói: "Tôi không giết chó, anh nói đi!"
Tuy Thế Minh đang chửi gã, nhưng gã nghe vậy cũng đã rất vui rồi, vội nói: "Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết!"
Gã thở dốc một hơi nói: "Tôi vốn lớn lên ở nước S có một đôi vợ chồng già lương thiện nuôi tôi khôn lớn, sau đó trùng hợp sao mà ông nội bên Trung có được tin tức của tôi, tôi cũng đã..."
Gã thấy ánh mắt phát ra lửa, có tín hiệu chết chóc của Thế Minh thì gã không nói nữa. Thế Minh kìm nén cơn giận, nghiến răng nói: "Tôi bảo anh nói về đội Hồn chứ không phải nói về cuộc đời anh!"