Thế Minh thong dong đi xuống dưới, quả nhiên một cô gái mặc chiếc áo màu xanh nước biển, đứng quay lưng về phía cầu thang, là Thùy Linh.
Trong đầu Thế Minh chợt hiện lên hình ảnh Thùy Linh tắm dưới ánh trăng tối đó, nhịp tim cậu không khỏi đập nhanh hơn.
Thế Minh lắc lắc đầu, bình tĩnh lại, đi lên phía trước rồi dịu dàng nói: "Thùy Linh, em tìm anh à?"
Cô gái nghe thấy tiếng nói liền quay người lại, một gương mặt xinh đẹp đập vào mắt cậu.
Đặng Tâm Lỗi đứng bên cạnh cũng gật đầu với Thùy Linh, nói thêm một câu chào rồi cũng không nói gì nữa.
Thùy Linh cũng đáp lễ lại: "Em chào anh Lỗi."
Sau đó, Thùy Linh nhìn Thế Minh vui vẻ nói: "Anh, có thể ra ngoài một lúc không, em có việc muốn hỏi anh!"
Thật ra Thế Minh rất vui vì Thùy Linh có thể đến tìm cậu, cậu trộm mừng, nhưng mỗi khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp mà sáng rực của đối phương, cậu lại bất giác muốn tránh đi, con người chính là thứ mâu thuẫn như vậy đấy.
Thế Minh gật đầu đồng ý, theo Thùy Linh ra khỏi quán bar, lúc này cậu cũng đang suy nghĩ, đoán xem mục đích Thùy Linh tìm cậu là gì.
"Mấy hôm trước có gần hai mươi người bỏ mạng ở đây. Anh cũng bị thương rồi." Thùy Linh nhìn Thế Minh, tay xoa nhẹ nơi Thế Minh bị bắn trúng: "Anh còn đau không?"
Bị Thùy Linh sờ như vậy, tuy rất nhẹ nhưng lại khiến Thế Minh hít sâu một hơi, nơi trúng đạn sao có thể lành lại nhanh như thế được. Thế Minh vốn đau muốn chết, nhưng vì cái thứ gọi là thể diện của đàn ông nên cậu cũng không thể hiện ra ngoài.
Giả vờ không sao lắc đầu, cắn răng một lúc mới nặn ra được vài chữ: "Không... không đau."
"A, em xin lỗi, làm anh bị đau rồi." Thùy Linh thấy mặt Thế Minh hơi nhăn lại thì hiểu rằng chắc chắn là nó rất đau đớn, cô bối rối không biết phải làm sao.
Thế Minh thấy Thùy Linh như vậy, nào có thể trách cô, vội an ủi: "Không đau thật mà, em xem, anh khỏe mạnh như vậy, vết thương đã khỏi từ lâu rồi."
Nói xong còn giơ cánh tay lên khoe cơ bắp.
Thùy Linh cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên của Thế Minh. Thế Minh thấy nụ cười tươi rói của cô, thầm khen thật xinh đẹp, có lẽ đây chính là nụ cười khuynh nước khuynh thành của thiếu nữ tuổi mười bảy.
Thế Minh không dám nghĩ nhiều, vội chuyển ánh mắt, lắc lắc đầu trả lời câu hỏi ban nãy, ngán ngẩm nói: "Chết người là chuyện rất bình thường, giống như những gì ông em nói vậy, đã bước vào con đường này, rất nhiều chuyện xảy ra đều không thể lường trước được."
Thùy Linh sợ hãi, ngẩng đầu lên lo lắng nói: "Nếu anh từ bỏ công việc này thì anh sẽ..." Cô còn chưa nói hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Thùy Linh lo cho cậu, lo cho ông nội vì chuyện của bố cô...
Trái tim Thế Minh khẽ rung lên, cảm giác mà Thùy Linh mang đến cho cậu không giống những cô gái khác, bao gồm cả Tuệ Phương, có một khoảnh khắc nào đó, cậu rất muốn đồng ý với Thùy Linh, rút khỏi giới xã hội đen! Nhưng lại phải từ bỏ lí tưởng của mình, có lẽ cuộc đời này đã định sẵn cậu không phải một người vì phụ nữ mà từ bỏ lí tưởng của mình rồi.
Nếu thật sự ép cậu phải lựa chọn, cậu thà chọn cô đơn còn hơn. Thở dài một tiếng, không trả lời vấn đề của Thùy Linh.
Sắc mặt Thùy Linh tối đi, cô thấp giọng nói: "Anh có thể ngồi với em một lúc không, em... em có hơi rối bời."
Thế Minh gật đầu: "Nếu Linh có chuyện phiền lòng gì thì lúc nào cũng có thể nói với anh."
Nói xong, Thế Minh đi về phía trung tâm thương mại, Thùy Linh đi theo phía sau. Hai người tìm một gian phòng nhỏ yên tĩnh ngồi xuống, gọi ít đồ ngọt.
Cô mang theo những tâm sự nặng nề ngồi phía đối diện Thế Minh, cậu cũng không biết an ủi cô thế nào, hai người ngồi đó không nói lời nào, nhất thời cả gian phòng yên tĩnh đến mức con ruồi bay qua cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Lúc này Thế Minh chỉ cảm thấy có chút rối bời, bây giờ cậu vô cùng tin rằng cô gái trước mặt này có thể dễ dàng xáo trộn cảm xúc của mình, thậm chí đến việc duy trì sự bình tĩnh trước mặt cô cũng là một việc rất khó với cậu.
Thế Minh nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi tại sao lại như vậy, đối phương cũng chỉ là một cô gái cậu từng tiện tay cứu giúp vài năm trước mà thôi, tại sao lại ảnh hưởng đến cậu tới mức này cơ chứ.
"Anh có biết, cảm giác bị một mình đợi chết là như thế nào không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Câu hỏi đột ngột này khiến Thế Minh ngơ ra, cậu lờ mờ cảm thấy cô như có giấu giếm chuyện gì đó, tò mò hỏi: "Cái gì?"
Đôi mắt Thùy Linh hơi giật giật, ở trong không gian kín mít này khiến cô khó mà khống chế cảm xúc, thậm chí đến cả giọng nói cũng có chút mơ hồ và trống rỗng:
"Ba năm trước, mẹ đưa em về thành phố H, không ngờ giữa đường lại bị đội Hồn tấn công, để tránh kẻ địch, tài xế đã hoảng loạn lái xe đi đến một nơi nào đó, rồi đi vào trong núi sâu ở phía ngoại thành. Nhưng đối phương ủ mưu đã lâu, nào có thể để bọn em chạy trốn được, cuối cùng để cứu bọn em, tài xế đã đơn độc lái xe về hướng khác để dụ dỗ kẻ địch. Mẹ và bà ngoại đưa em vào một hang núi, địa hình bên trong phức tạp, bọn em trốn ở một nơi rất kín đáo, ai ngờ người của đội Hồn không biết lấy đâu ra bom cho nổ hang núi để chôn sống bọn em trong đó."
Cơ thể Thế Minh khẽ run lên, cậu có chút dự cảm chẳng lành, mồ hôi lạnh đổ ra.
Lúc này Thùy Linh như đã hoàn toàn chìm đắm trong kí ức đau khổ đó, ánh mắt cô nhìn về phía trước thật trống rỗng, vô hồn, giọng điệu lúc cô nói đã cảm nhận thấy nỗi đau đau đớn nhất: "Lúc đó, em sợ đến mức khóc thật lớn, em sợ lắm. Đó là một cái hang núi nhỏ, vì có mấy tảng đá lớn chống đỡ nên chúng em vẫn sống sót, nhưng bà ngoại thì bị thương nặng và đã qua đời. Mẹ và em đã ôm nhau khóc rất lâu ở cái nơi tối tăm đó, sau đó em và mẹ cùng chôn bà ngoại."
"Mẹ con em bị vùi sâu trong lòng đất, ngoài việc nghe thấy tiếng giọt nước đá tí tách giữa những tảng đá, xung quanh bốn phía chỉ là nham thạch cứng lạnh. Em sợ lắm, nhưng mẹ luôn nói với em là: Bé Linh đừng sợ nhé, bố sẽ đến cứu chúng ta thôi."
Lúc này Thế Minh nín thở tập trung, lặng lẽ lắng nghe.
"Nhưng mà, chỗ đó cứ tối tăm như thế, bố em cũng không đến, em ở trong cái hang động tối tăm đó, rất sợ hãi, đói bụng nên cứ khóc mãi. Em còn nhớ, mẹ ngồi bên em thở dài, ôm chặt em vào trong lòng, không ngừng nói với em:
"Bé Linh đừng sợ, bé Linh đừng sợ nhé, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu, bố con nhất định sẽ đến cứu chúng ta."
Sắc mặt Thùy Linh dần trở nên trắng bệch, nhưng cô vẫn nói tiếp: "Nhưng mà không biết đã bao lâu trôi qua mà bố vẫn không tới, em và mẹ ngày một yếu đi, trong lúc chạy trốn, để bảo vệ em mẹ cũng đã trúng đạn, về sau, em đã mệt đến mức không còn sức mà khóc nữa..."
Lúc Thuỳ Linh kể chuyện, cậu thấy cơ thể cô run lên.
"Mà giọng nói của mẹ em cũng ngày một yếu đi. Cuối cùng cũng có một ngày, em gọi mẹ, mẹ không còn trả lời nữa. Từ đó về sau, em cứ ở trong bóng tối đó, ngồi chờ chết."