Một lúc lâu sau, cậu thấy mình đã hồi lại một chút sức, cậu chống tay vào tường từng bước chậm rãi đi về phía trước, máu tươi chảy tí tách ở chân tạo thành một đường máu ở bên trong quần.
Bây giờ Thế Minh cần xử lí vết thương gấp, để tránh bị cảnh sát theo dõi, cậu đành phải đi về phía đông người, cũng không biết đã đi bao lâu. Lúc này, cậu nhìn ở phía trước có một con đường mòn.
Nhìn thoáng qua, nó dẫn thẳng đến thị trấn, khi đến gần hơn, có thể thấy được một số ngôi nhà và một số cửa hàng ở ven đường, những người bán hàng trực tiếp buôn bán ở lề đường, họ dựng đầy những quầy hàng ở hai bên đường, tiếng buôn bán chào hàng om sòm khắp bên đường.
Thế Minh tìm được một phòng khám nhỏ xung quanh đấy, xử lí qua loa vết thương. Điện thoại thì đã mất đâu đó trong lúc cậu đánh nhau ban nãy rồi, còn phải đi tìm một nơi để gọi điện thoại nữa.
Thế Minh đi vào trong đám đông, đột nhiên nghe thấy một giọng nói có vẻ lo lắng và sốt sắng vang lên bên cạnh:
“Ấy, chàng trai này, sắc mặt cậu xanh xao, ấn đường tối đen, bước đi không vững, chân tay run rẩy, cậu ắt gặp điềm chẳng lành, không hay, không hay rồi!”
Bây giờ Thế Minh rất yếu ớt, không ngờ lại nghe thấy những lời này, cậu giật mình, hơi bất cẩn một chút mà bước chân đã loạng choạng, giẫm phải một bãi phân chó.
Thế Minh nhảy lên tại chỗ, nhưng dưới chân lại bốc mùi, tuy cách một lớp giày nhưng cậu vẫn nổi giận, tức tối quay đầu lại muốn xem xem ai là người nói ra lời này?
Chỉ thấy có một ông già râu tóc bạc phơ, sắc mặt bình tĩnh, nhìn có vẻ như là một cao nhân, khiến người ta chỉ nhìn qua có phần kính trọng. Bên cạnh ông già còn có một cô gái khoảng mười tuổi, buộc tóc hai bên, vô cùng hoạt bát đáng yêu, trong tay còn có một xiên kẹo mạch nha hình cún con.
Thế Minh nhìn ông già này lại không thể chửi thành tiếng được nữa. Nhưng ông ta nhìn cậu một cái, không những không định xin lỗi mà sắc mặt còn tỏ ra sốt sắng, nói:
“Cậu xem, cậu xem, đây chẳng phải một dự báo rõ ràng rồi hay sao?”
Thế Minh ngạc nhiên nói: “Cái gì?”
Ông ta nhìn cậu, ngữ khí nặng nề: “Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói câu "Giẫm phải c*t chó đen cả tám đời" à?”
Thế Minh ngẩn người nói: “Chưa, tôi chỉ từng nghe ra đường giẫm phải c*t chó là may mắn thôi...”
Ông già kia ngơ ra một lúc rồi vội lắc đầu nói:
“Hồ đồ, hồ đồ, nói nhăng nói cuội.”
Thế Minh nói: “Sao, không đúng à ông?”
Ông già nói: “Nếu đã nói thế, vậy bình thường cậu có cố ý giẫm vào c*t chó không?”
Thế Minh lập tức lắc đầu lia lịa, cũng không muốn lãng phí thời gian với ông ta nữa, tình cảnh của cậu bây giờ rất nguy hiểm, phải mau chóng liên lạc với đàn em của cậu mới được, liền xua xua tay quay người định rời đi.
Ông già kia vội theo sát Thế Minh, vừa đi vừa nói: “Chàng trai, đừng vội đi.”
Thấy Thế Minh không để ý đến mình, ông ta vội chạy theo, cố ý tỏ ra thần bí ghé vào tai cậu thì thầm: “Chàng trai, vết thương trên người cậu mới xử lí, bây giờ không thể đi nhanh như thế được. Hơn nữa nếu bây giờ cậu muốn liên lạc với bạn thì tôi có thể giúp cậu.”
Thế Minh ngừng bước lại, cảnh giác hơn, cổ tay cậu run lên, nắm con dao trong tay, quay lại nhìn ông già: “Ông là ai?”
Cậu vừa nói, cái tính cảnh giác đề phòng đối phương được thức tỉnh ngay tức khắc. Để không thu hút sự chú ý của mọi người, cậu đã phải qua mặt biết bao nhiêu người mới đến được đây.
Mà ông già trước mặt này lại vô duyên vô cớ bắt chuyện với cậu, còn biết chuyện cậu đang bị thương đang muốn tìm người cứu giúp, với tình hình sức khỏe hiện giờ của cậu mà nói, nếu ông ta là kẻ địch thì cậu sẽ vô cùng nguy hiểm.
Cơ thể Thế Minh bất giác đổ đầy mồ hôi, cậu cố tỏ ra không để ý nói: “Sao ông lại biết tôi bị thương...”
Vừa nói, con dao ở trong tay cũng đã chuẩn bị xong xuôi, bất kì lúc nào cũng trực sẵn ở thế ra tay, luôn luôn sẵn sàng trạng thái giải quyết ông già này.
Mà ông ta lại như không chú ý đến sự thay đổi này của Thế Minh, vẫn nhíu chặt mày lại, thong dong quan sát Thế Minh một lượt từ trên xuống dưới rồi mới nói: “Ừm, xem ra cậu tướng số đại hung, sắp gặp đại nạn đây, hay là chúng ta qua chỗ kia để tôi sẽ xem tướng cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“Xem tướng?” Thế Minh ngơ ra, lúc này mới để ý ông già còn cầm một cây sào trúc có treo một mảnh vải trắng, trên đó có viết: Xem tử vi tướng số - Ngô Bán Tiên.
Hóa ra là một ông già xem bói, Thế Minh thả lỏng, cậu căng thẳng quá rồi, lúc này mới bình tĩnh lại, nói với ông già: “Xem tướng thì được thôi, nhưng tôi phải gọi một cuộc điện thoại trước, ông biết ở đâu có bốt điện thoại không?”
Ông già thấy có hi vọng thì vội nói: “Đương nhiên là biết rồi, theo tôi.”
Ông ta chỉ sang một góc ở bên phải đường: “Rẽ vào đó là thấy.”
Thế Minh vui mừng, vội đi qua đó, tìm thấy một nơi có bốt điện thoại, gọi cho Đặng Tâm Lỗi một cuộc, nói với gã vị trí của mình rồi bảo gã qua đón. Bây giờ đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng chỉ đợi vậy.
Sau đó cậu qua đầu lại nói với ông già kia: “Được thôi, mời ông xem cho tôi.”
Ông già cười lớn, chỉ tay vào một gốc cây bên đường nói: “Vậy chúng ta qua bên đó nói đi.” Nói xong thì quay người rời đi.
Thế Minh mỉm cười đi theo, chợt nghe thấy một giọng nói giòn tan vang lên bên tai: “Anh ơi.”
Thế Minh ngơ ra, lại nhìn thấy cô nhóc ăn kẹo mạch nha đứng cạnh ông già ban nãy, lúc này không biết tại sao lại gọi cậu một tiếng.
Thế Minh nhìn gương mặt hồng nhuận của cô bé, vô cùng đáng yêu, cậu mỉm cười cúi người xuống nói: “Có chuyện gì thế em gái?”
Cô bé gặm gặm cái kẹo, nhổ đánh phì nước bọt và vài viên kẹo ra, nhìn Thế Minh cười nói: “Dưới chân anh còn có c*t chó, thối quá!”
“À!” Thế Minh lập tức đứng dậy, phẩy mạnh chân, hất thứ bẩn thỉu dưới giày đi.
Cô bé kia thấy vẻ này của cậu thì cười nắc nẻ, quay người đi, nhảy nhót đến bên cạnh ông già đang ở dưới gốc cây.