Số lượng huyền thú quá nhiều, mặc dù hiện tại chỉ có những huyền thú tu vi thấp nhưng kiến cắn voi lâu ngày cũng chết nên bên đây đã bắt đầu có thương vong nhỏ.
Nhưng dù sao thương vong cũng chỉ là những kẻ có tu vi thấp, chủ yếu là tán tu tham gia vì muốn kiếm một món hời.
“Xoạt…Xoạt…Phụt…Phựt…Rầm…”.
Trong Vạn thú sơn mạch, Diệp Thiên không ngừng vung kiếm, xác huyền thú không ngừng tăng.
Nhưng trong lúc vung kiếm vẻ mặt của hắn hơi khó coi.
“Các ngươi đi theo ta làm cái quái gì?”.
Diệp Thiên bực bội quay ra sau nói.
Lúc đầu chỉ có mình Dương Phượng Vũ nên hắn không cảm thấy ra sao, lát sau lại thêm Vân Phong xuất hiện, hắn cũng không nói gì, ai ngờ tiếp theo Trương Hổ, 3 tên thiên tài hạch tâm viện đi theo Vân Phong cũng nhập cuộc đi theo sau hắn không rời làm hắn bắt đầu khó chịu.
“Phụ hoàng bảo ta theo ngươi học tập”.
“Cả nhà ta đều theo Liễu viện trưởng, hắn là cháu hắn tất nhiên ta phải theo rồi”.
“Bọn ta cũng tương tự thế”.
Từng người nói ra lý do một cách vô tư.
“Haiz… mà cũng chả sao”.
Diệp Thiên thở dài lén liếc mắt nhìn một hướng rồi thu lại.
Hắn biết có người theo sau bảo vệ nên cũng không cần phải lo lắng bọn họ chỉ là cảm giác hơi gò bó khiến hắn khó chịu.
Tiếp tục con đường chém giết huyền thú, vừa di chuyển vào sâu Vạn Thú sơn mạch.
“GAO…”.
Đột nhiên một đám huyền thú có tu vi Huyền quang cảnh xuất hiện lao thẳng về phía đám người Diệp Thiên.
“Hừm… không thể một mình ta chiến được, các ngươi cũng lên đi”.
Diệp Thiên nhìn thấy tu vi của đám huyền thú trước mắt chỉ là Huyền quang cảnh tầng đầu thì lập tức cười cợt quay đầu nói với đám Vân Phong rồi lắc người lui về phía sau đội hình để đám Vân Phong lên trước.
“Được thôi”.
Vân Phong cười bước lên trước nghênh chiến.
Dương Phượng Vũ, Trương Hổ và 3 thiên tài đi theo Vân Phong cũng bước lên chiến đấu.
“Keng keng... ầm ầm… rắc rắc…”.
Tiếng va chạm không ngừng vang lên, chiến đấu rất kịch liệt.
“Hô hô… Dương Phượng Vũ 3 người tu vi nâng cao không ít, Vân Phong Huyền vân cảnh tầng 8, Phượng Vũ tầng 7, Trương Hổ tầng 6, chiến lực không thua Huyền quang cảnh tầng đầu, không tệ không tệ, có thời gian mài dũa căn cơ thì sẽ càng tốt”.
Diệp Thiên đánh giá 3 người, còn 3 thiên tài kia mặc dù tu vi không tệ nhưng chiến lực cũng rất tầm thường vượt cấp chiến đấu rất khó chứ không nhẹ nhõm như 3 người Vân Phong.
“Lên”.
Cả 3 người Vân Phong mặc dù không thua đám huyền thú trước mặt nhưng vẫn không thể chiếm thế thượng phong nên cả 3 quyết định dùng ra Dị hỏa của mình.
“Rắc rắc…”.
“Phừng phựt…”.
Hỏa của Vân Phong đánh đến đâu kẻ địch đều không ngừng bị hàn băng đông cứng lại, còn hỏa của Phượng Vũ cùng Trương Hổ thì đốt thẳng lên da thịt của kẻ thù khiến chúng bị thương không nhẹ.
“Hừm… không tệ”.
Diệp Thiên nhìn thấy 3 người không ngừng đánh lui đám huyền thú thì gật đầu.
“Hử?... nhanh lùi lại”.
Diệp Thiên bỗng phát hiện ra thứ gì lập tức hô to.
Đám người Vân Phong không biết chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng lùi lại không tiếp tục chiến đấu.
“GRR…TÊ…MINH…GAO…”.
Ngay lập tức từ sâu bên trong Vạn thú sơn mạch những huyền thú có tu vi từ Huyền Vân cảnh trở lên không ngừng lao ra như vỡ đê.
Phải mất một lúc sau đám huyền thú như thủy triều vô tận kia mới giảm bớt rời biến mất.
“Hây…”.
Đám người Diệp Thiên từ trên vây cao nhảy xuống quan sát 4 phía cảnh giác.
“Xém tý nữa là tiêu đời”.
Trương Hổ lau mồ hôi trên trán nói.
"Được rồi, huyền thú cao giai đã bắt đầu hành động nếu còn ở trong đây thì rất nguy hiểm, nhanh ra bên ngoài thôi".
Vân Phong nói.
"Ừm…".
Tất cả gật đầu đồng loạt phi thân chạy trở về bên ngoài Vạn thú sơn mạch.
…
"Haiz… cuối cùng cũng thoát khỏi đám này".
Đám người Vân Phong vừa rời đi không lâu, Diệp Thiên từ bóng cây xuất hiện.
Tận dụng lúc mọi người đều tập trung quan sát thú triều hắn đã nhanh chóng tạo ra một cái phân thân để thay thế còn chân thân thì lặn xuống bóng ẩn núp.
Đi cùng đám người Vân Phong xuất hiện rất nhiều hạn chế đối với hắn, nhất là khả năng toàn lực chiến đấu vì hắn phải dành ra một phần tập trung để theo dõi bọn người Vân Phong để không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Dù hắn biết có người đi theo bảo vệ hắn cùng đám người Vân Phong nhưng chuyện bất ngờ thì ai cũng không thể kịp thời phản ứng được.
"Nên tiêp tục thôi".
Diệp Thiên cười khẽ rồi phân thân ra phân tán khắp nơi tiếp tục chém giết huyền thú.
Huyền thú hiện tại cao nhất cũng chỉ Huyền Vân cảnh đỉnh phong nên đối với chiến lực hiện tại của hắn thì không hề có nguy hiểm gì.