Lý Thương không thể tin được tình huống trước mắt.
Hắn đánh xuống một quyền trên lưng Vân Phi nhưng quyền vừa chạm đến Vân Phi thì cơ thể Vân Phi bỗng nhiên hóa thành dung nham tách ra một khoảng vừa đủ để một quyền này của hắn đánh hụt xuyên qua.
Khi quyền của hắn vừa hụt qua thì dung nham lại hợp lại hóa trở lại thành một phần cơ thể của Vân Phi.
“Hừ… chết”.
Vân Phi đã đợi thời cơ này, lập tức cánh tay hóa thành vuốt dung nham dùng hết lực trảo lên người Lý Thương.
“Hự… ầm”.
Lý Thương chưa kịp tĩnh hồn thì bị một trảo đánh thẳng xuống đất nằm trong hố to.
“Phá!”.
Chỉ một tiếng quát.
Vân Phi từ trên không lao xuống một quyền lên thẳng ngực Lý Thương.
“Ầm…ầm…ầm…”.
Đại địa xung quanh tan vỡ thành nhiều mãnh, dung nham từ các khe nứt nổ tung mà ra, đất đá đều bị đốt chảy.
Tình cảnh như giữa một ngọn núi lửa đang hoạt động.
“Ha…”.
Lý Thương vung lên một viêm quyền lên người Vân Phi.
“Hự…”.
Vân Phi cũng vung nham quyền đỡ lấy, nhưng sức mạnh chênh lệch, hắn bay ra ngoài một đoạn mới dừng.
Lý Thương tranh thủ phi người thẳng lên trời.
Quần áo hắn đã bị đốt cháy không ít, nhất là một trảo của Vân Phi lên ngực hắn, ngay phần y phục chỗ ngực đã cháy mất có thể thấy một vết thương lớn không ngừng rỉ máu.
Lý Thương nheo mắt nhìn vết thương, may mà hắn phản ứng kịp thời tạo ra huyền lực hộ thể ngăn chặn phần lớn sát thương nếu không sẽ không chỉ bị thương bên ngoài đơn giản như vậy.
Hắn liếc nhìn sang bên Thạch Minh đang không ngừng chống đỡ băng hàn cùng quang thiểm, trên người Thạch Minh đã xuất hiện không ít vết thương, mặc dù chỉ là ngoài da nhưng cứ kéo dài như vậy không phải cách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Không được, không ngờ tới đám trưởng lão Vân gia lại mỗi kẻ đều có thể dùng hai loại thuộc tính huyền lực, hơn nữa chiến lực còn kinh khủng như thế, tiếp tục nữa bên ta chắc chắn bại”.
“Thạch Minh mau dùng thiên bạo đan nhanh chóng giết chết đám lão già này”.
Lý Thương hô một tiếng xong cũng tự lấy một viên thiên bạo đan ra nuốt xuống.
Đây là viên cuối cùng của hắn, hắn định dùng để giết Vân Long nhưng hiện tại xem ra không thể không dùng.
“Giết”.
Cảm nhận được thực lực tăng lên, hắn lập tức lao hướng Vân Phi giết tới.
Bên này Thạch Minh nghe thấy tiếng của Lý Thương thì nhìn quay sang, thấy Lý Thương cũng bị thương thì không còn do dự lấy ra thiên bạo đan, đây cũng là viên cuối của hắn, hiện tại người có thiên bạo đan chỉ có Trần Thanh tông chủ.
“Mơ tưởng”.
Vân Nhạc nghe tiếng Lý Thương nhắc nhở Thạch Minh nên đã sớm chuẩn bị.
Hắn vừa thấy Thạch Minh lấy ra thiên bạo đan cầm trên tay thì lập tức hóa thành kim quang lướt qua người Thạch Minh cướp được thiên bạo đan.
“Không”.
Thạch Minh tuyệt vọng hét lớn, phi người hướng Vân Nhạc muốn cướp lại thiên bạo đan, nhưng đáng tiếc bị Vân Hoa ngăn cản còn tặng thêm một chưởng vì sơ hở.
Hắn chủ tu là luyện đan, chiến đấu chỉ là thứ yếu, nếu không có thiên bạo đan làm sao có thể đánh với hai tên kia.
“Hả?”.
Lý Thương đang dồn Vân Phi vào gốc thì nghe tiếng hét của Thạch Minh nên ngừng động quay sang.
“Chết”.
Vân Phi không hề để ý đến lập tức thừa cơ ra một cái đại nham trảo.
“Hừ”.
Lý Thương ra chiêu đón đỡ.
Thực lực tăng lên, cho dù không dùng hết sức vẫn có thể phá chiêu của Vân Phi đẩy hắn ra xa.