“Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào dám ám toán ta?".
Trần Thanh tức giận ngửa mặt la lớn.
Chỉ thấy trên lưng hắn có một đoàn hắc hỏa không ngừng thiêu đốt lấy, y phục phần lưng đã biến tro, da thịt đã bị đốt đến chảy máu tầm tã thấy cả thịt trắng.
Trần Thanh cắn răng trợn mắt nhịn đau không ngừng dùng huyền lực đến dập tắt hắc hỏa.
"Mau công kích, không được để hắn dập hỏa".
Dương Bá Nhật nhìn thấy tình thế chuyển biến tốt lập tức thúc giục hai người Vân Long.
Từng chiêu từng chiêu công kích bay đến trước mặt Trần Thanh.
"Khốn kiếp… cút ra cho ta".
Trần Thanh bị đau đớn làm cho điên cuồng, hắn vung tay ra chiêu ngăn chặn công kích, sau đó nhờ dư chấn lui về sau tranh thủ dập hỏa.
"Truy".
Vân Long lập tức phi tới không để cho Trần thanh có thời gian dập hỏa.
"Đáng chết… rốt cuộc là kẻ nào? Mau cút ra cho ta".
Trần Thanh vừa chạy vừa kêu gào cuồng nộ.
"Chật chật… không hổ là Đan Linh cảnh, đốt đến thế mà vẫn có thể dùng huyền lực chống chịu".
"Nhưng cũng chỉ là cố gắng vô ích".
Diệp Thiên cười gằn thầm nghĩ.
"Chết ~… Amaterasu!".
Một lần nữa Diệp Thiên dùng ra Amaterasu, đây cũng là giới hạn hiện tại của hắn.
"Ư…Ahhh…".
Tác dụng phụ khiến mắt của hắn đâu đến tê liệt mất đi thể lực, trên khóe mắt thậm chí có máu đang chảy ra.
"Tác dụng phụ quá mạnh, phải mau rời khỏi chỗ này".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dùng tay che mắt, cả người hắn hóa thành bóng đen chui xuống đất rời đi.
"AAAHHH…".
Trần Thanh một lần nữa gào lớn, thậm chí lần này còn thê thảm hơn.
Giữa ngực hắn bỗng xuất hiện thêm một đoàn hắc hỏa phừng phừng thiêu đốt.
"Bịch…".
"Không…không…".
Trần Thanh từ trên không rơi xuống đất, hoảng sợ lăn lộn xung quanh dùng huyền lực dập đi hắc hỏa.
Nhưng hai đoàn hắc hỏa thiêu đốt quá khủng khiếp, huyền lực của hắn chỉ miễn cưỡng ngăn chặn hai đoàn hắc hỏa lan ra.
Hắc hỏa không thể lan ra nhưng dần ăn sâu vào trong, từng chút từng chút một, đau đớn không tưởng tượng nổi.
Hắn hoảng sợ, hắn sợ cái cảm giác chết dần chết mòn trong đau đớn này.
Rất nhanh chóng nỗi sợ của hắn chuyển sang tuyệt vọng, hắn nhìn thấy đám người Vân Long phi đến gần.
"Không… tại sao? Đến cùng là ai làm?".
Hắn hoảng sợ, tuyệt vọng cùng không cam tâm, lần trước hắc hỏa đã khiến hắn phải trắng tay lui binh, lần nay lại càng đưa hắn vào chỗ chết.
Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không biết ai là kẻ đằng sau làm ra hết thảy, hắn muốn biết đáp án, hắn hối hận.
"Ta không cam tâm".
Trần Thanh bất lực nói ra lời cuối.
Hắc hỏa đã đốt vào xương ngực của hắn, sẽ chẵng bao lâu nữa sẽ là trái tim.
"Chết".
Đám Vân Long chạy đến không một chút do dự công kích thẳng vào ngực của Trần Thanh.
Bọn hắn chỉ đám từ xa ra chiêu vì sợ hắc hỏa dính thân, hắc hỏa này quá kinh khủng, Đan Linh cảnh cũng không tha.