Diệp Thiên từ trên phi đảo hạ xuống Thượng Vân Lâu tìm Kim Sơn.
“Thiếu gia, ngài đã đến”.
Bên trong phòng làm việc Kim Sơn nhìn thấy Diệp Thiên lập tức đứng dậy chào.
“Ừm, ta có một số tài liệu cần ngươi thu thập”.
“Vâng”.
Kim Sơn lập tức lấy ra bút giấy đưa đến cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên tiếp nhận bắt đầu ghi lên tên từng loại tài liệu, một lát sau đưa trở lại cho Kim Sơn.
“Oh,…tinh huyết của huyền thú Huyền Ấn cảnh không có vấn đề gì nhưng số lượng có hơi lớn, còn có một số dược tài khá hiếm thấy, thiếu gia cần ngay sao?”.
Kim Sơn nhìn tài liệu trên giấy một lượt rồi hỏi.
“Không cần gấp, chỉ cần chất lượng tốt liền được nhớ xem xét cẩn thận đừng để xảy ra sai sót”.
Diệp Thiên nói.
“Vâng, vậy ta lập tức đi làm ngay”.
Kim Sơn nhận lệnh ra ngoài làm việc.
“Hừm… tên này làm việc rất tốt cũng rất hiểu ý hợp tính ta, có lẽ nên bồi dưỡng một chút”.
Diệp Thiên nhìn bóng lưng Kim Sơn có chút suy nghĩ.
Kim Sơn là người đi theo hắn đầu tiên trong lúc hắn không có gì, mặc dù có phần là do hoàn cảnh nhưng cũng không thể phủ nhận biểu hiện của hắn.
Diệp Thiên muốn bồi dưỡng Kim Sơn, sau này Diệp Thiên có phát triển thế nào cũng sẽ để hắn theo sau thay Diệp Thiên làm việc giống như một quản gia.
Mặc dù Kim Sơn thiên phú thường thường nhưng có Diệp Thiên ở đây mất chuyện thiên phú tốt xấu không ảnh hưởng đến khả năng phát triển nhiều.
Kim Sơn thiên phú kém Diệp Thiên cho hắn công pháp, tài nguyên tu luyện, Kim Sơn tu luyện chậm chạm khó đột phá Diệp Thiên luyện vài viên đan giúp hắn là được.
Nhưng vấn đề là Kim Sơn làm việc có để hắn hài lòng hay không nếu không Diệp Thiên sẽ tìm kẻ khác còn Kim Sơn ở lại trong coi Thượng Vân Lâu là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});“Aiz… nên đến hoàng cung”.
Diệp Thiên vươn vai lười biếng.
…
Chỉ một lúc Diệp Thiên liền đến hoàng cung.
Hắn cực kì quên thuộc một đường tìm đến chỗ Vân Long.
Bên trong phòng ngoài Vân Long còn có bốn vị trưởng lão cùng Liễu Mộc đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.
“Hừm… sao ngươi lại đến đây?”.
Vân Long đám người nhìn Diệp Thiên đi vào liền cười hỏi.
“Sao? Không được đến?”.
Diệp Thiên cười hỏi rất tự nhiên tìm cái ghế ngồi xuống.
“Làm sao lại không, ngươi hiện tại là công thần nha”.
Vân Nhạc chỉ Diệp Thiên cười nói.
“Được rồi đừng nói những thứ này, lúc nãy các ngươi bàn chuyện gì thế?”.
“Cũng không có gì chỉ là quyết định 7 ngày sau công khai xử tử Lý Thương cùng Thạch Minh trước toàn thành còn có xử lý việc Lôi Linh hổ như nào”.
Vân Long không hề giấu diếm thoải mái nói ra.
“Oh, chuyện Lôi Linh hổ thì các ngươi không cần bận tâm, tương lai lúc ngươi chính thức khai quốc nó sẽ trở thành hộ quốc linh thú nó sẽ không làm gì vượt quá giới hạn đâu”.
Diệp Thiên cười cợt nói, hắn biết Lôi Linh hổ cần gì nên không lo lắng nó có làm phản hay không.
Diệp Thiên có nhiều cách để thỏa mãn những gì nó cần nhưng hắn muốn dùng cách nhẹ nhàng hiệu quả nhất để Lôi Linh hổ một khi nếm mật ngọt sẽ không muốn rời đi nữa.
Hắn cũng rất trông mong đến 7 ngày sau xử tử Lý Thương, tất nhiên không phải mong chờ phần huyết tinh mà là mong chờ phần thưởng nhiệm vụ kìa.