“Còn vấn đề thứ 2 thì cũng không có gì đặc biệt”.
“Thứ ta dùng không phải huyền kỹ, nó gọi là nhẫn thuật nó không có trên Linh Huyền đại lục này”.
Diệp Thiên cười nói giải thích.
Nhưng hắn càng nói đám người càng khó hiểu.
“Nếu đó là thuật sao lại không có trên thiên hạ?”.
Dương Phượng Vũ nghiêng đầu nói.
“Hừm… nếu muốn giải thích thì phải giải thích nhiều thức khác nữa, mà thôi lần này xem như cho các ngươi thêm kiến thức vậy”.
Diệp Thiên vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi khẽ cười nói.
“Bạch Linh ngươi luôn thắc mắc ta từ đầu xuất hiện, thân phận thật sự là gì nhỉ? Hiện tại ta sẽ nói sơ qua một chút cho các ngươi”.
Diệp Thiên nhìn Bạch Linh và Trúc Ly rồi nói.
Bạch Linh nghiêm túc chú ý, nàng đã luôn tìm cách truy tìm thân phận, nơi xuất thân của Diệp Thiên nhưng luôn thất bại, hắn giống như bỗng nhiên xuất hiện vậy không có bất kỳ dấu vết nào là từng sống trên đời.
“Hừm… đây là Linh Huyền đại lục”.
Diệp Thiên vừa nói vừa dùng một cành cây khô vẽ lên đất một vòng tròn.
“Bên trong là Linh Huyền đại lục mà ta đang đứng, bên ngoài là một vùng không gian vừa hư vô mờ mịt vừa vô cùng vô tận”.
“Vùng không gian này không phải phía bên ngoài bầu trời kia đâu, cũng không phải địa phủ, tất cả những thứ trên đều thuộc vùng bên trong”.
Diệp Thiên chỉ vào bên trong hình tròn.
“Muốn đến vùng bên ngoài thì phải xé rách bình trướng của cả thiên địa này”.
Diệp Thiên lại chỉ ra ngoài vòng tròn.
“Vùng bên ngoài, ở một nơi nào đó lại có thêm một đại lục khác nhưng ở đó pháp tắc thiên địa lại khác ở Linh Huyền đại lục, không có huyền lực mà là một dạng năng lượng khác và con người ở đó lại có một cách thức tu luyện khác”.
“Không chỉ 2 mà vùng bên ngoài này còn có rất nhiều rất nhiều đại lục khác, mỗi nơi đều có cách thức hoạt động riêng, cấu trúc riêng biệt”.
“Ta ở một trong những nơi này mà đến, cho nên cho dù hiện tại các ngươi có biết nơi này đi chăng nữa các ngươi cũng không đủ sức để đến đâu”.
Diệp Thiên giải thích xong đứng dậy mỉm cười nhìn đám người.
Cả đám vừa bị lượng thông tin vừa rồi rung động chưa kịp bình tĩnh lại, chỉ biết chết đứng nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Uy… các người không sao chứ?”.
Diệp Thiên quơ tay trước mặt cười hỏi.
“À à… không sao”.
Đám người rối rít điều chỉnh tâm tình.
“Vậy người không phải người ở đây, ở Linh Huyền đại lục này?”.
Bạch Linh nuốt nước bọt hỏi Diệp Thiên.
Nàng hơi có vẻ lo sợ, vì nếu như lời Diệp Thiên nói là thật thì người ở chỗ Diệp Thiên sợ là phải mạnh hơn người ở Linh Huyền đại lục không biết bao nhiêu, cường giả đỉnh phong của Linh Huyền đại lục xé rách không gian đi từ chỗ này sang chỗ khác đã là cực hạng, người ta xé cả thiên địa bình trướng, cả hai cơ bản không có gì để so sánh.
“Ừm… có thể nói như thế, các ngươi cũng không cần lo lắng gì ta đến chỉ để thu thập tri thức là chính, tu luyện nâng cao tu vi để ngao du thiên hạ nhìn ngắm thế gian xem như lịch luyện mà thôi, ngoài đó ra không mục đích nào khác”.
Diệp Thiên cười nói.
Dù Diệp Thiên có nói như thế nhưng tâm tình đám người vẫn khó mà bình tĩnh lại, cần một chút thời gian để tiêu hóa đám thông tin này.
“À mà các người đừng nói chuyện này với người khác nhá nếu không sẽ phiền phức lắm”.
Diệp Thiên dặn dò.
Mọi người vẫn đang trong tình trạng tiêu hóa.
Chỉ có Kim Sơn là không ngừng run run cái vai.
Hắn là đang vui sướng, vui sướng vì biết chủ của hắn bá đạo khủng bố đế mức nào, không riêng tài năng mà ngay cả thân phận cũng thế, một khi đã lộ ra là khiến lòng người rung động khó kiềm chế.