Mất cả nửa ngày đoàn người mới thu thập xong tất cả đan dược trong phòng.
Mặc dù có một phần lớn đan dược bị hỏng nhưng may mắn vẫn còn khá nhiều đan dược có thể sử dụng.
“Hiện tại ta sẽ thông báo tổng thu hoạch của chúng ta”.
Kim Sơn hớp bụng ưỡn ngực vinh hạnh cầm lấy tờ giấy chuẩn bị đọc.
“Tứ giai đan dược: 4 vạn mai, ngũ giai: 6 vạn mai, lục giai 12 vạn 6500 mai”.
Số liệu có vẻ lạ nhưng thật sự là như thế vì những đan dược cấp thấp tốc độ hư hỏng nhanh hơn nhiều so với những đan dược cấp cao nên tứ giai đan dược thì ít mà lục giai đan dược thì nhiều kinh khủng.
“12 vạn 6500 mai?”.
Bạch Linh, Trúc Ly và Diệp Thiên thì bình tĩnh nhưng những kẻ khác thì không.
Ở Vân Lam quốc, Lục giai đan dược cực kì ít ỏi, một năm xuất hiện mấy ngàn viên đã rất nhiều hơn nữa không phải năm nào cũng thế, hơn 12 vạn mai Vân Lam quốc muốn tích lũy cũng phải mất hơn cả trăm năm.
Bởi thế nên đám người Liễu Mộc mới kinh ngạc đến thế, quả thật là niềm vui đến quá bất ngờ.
“Ta biết quý vị kích động nhưng để ta đọc xong đã”.
Kim Sơn mặt bình tĩnh nhưng tay thì run không ngừng.
“Thất giai đan dược: 2760 mai, các ngươi không nghe nhầm là 2760 mai”.
Kim Sơn kích động hét to như đan đấu gia được món hời vậy.
“Hơn 2000 mai”.
“Oa… lần này thật sự phát tài rồi, cái gì cũng ngăn không được”.
Đám người vui vẻ quên cả trời đất, chỉ biết hò reo.
Nếu nói 12 vạn mai lục giai đan dược Vân Lam quốc cần hơn trăm năm để tích lũy thì hơn 2000 mai thất giai đan dược Vân Lam quốc cần ít nhất hơn 2000 năm bởi vì cả Vân Lam quốc cũng chỉ có 1 tên Thất giai luyện đan sư mà thôi, hơn nữa mấy năm mới luyện ra được một lò, một lò đan thì có bao nhiêu viên kia chứ?.
Liễu Mộc càng là kích động đến mặt mo đều đỏ.
“Tiểu Diệp à, ta… ta thật sự không có lời gì để nói, Vân Lam không có gì để bào đáp ân tình này của ngươi cả”.
Hắn bất ngờ nhảy đến nắm tay Diệp Thiên kích động nói ra.
Lúc đi vào mật khố Diệp Thiên đã từng nói với hắn rằng Diệp Thiên sẽ chỉ lấy những thứ thích hợp với bản thân hoặc huyền thạch những thứ khác Diệp Thiên không cần, những thứ đó tất cả đều chia cho nhóm Vân Phong.
Mà nhóm Vân Phong 4 người thì có 3 người đã là người của Vân Lam quốc rồi chỉ có Bạch Linh là người ngoài.
Nói như vậy chẳng khác nào Diệp Thiên hoàn toàn nhường cho Vân Lam quốc, hắn thật sự không có lời nào để diễn tả tâm trạng lúc này.
“Được rồi được rồi, ngài bình tĩnh đã có gì về sau rồi nói bên kia còn 5 căn phòng nữa ngài cứ thế này ta sợ ngài sẽ thổ huyết mất”.
Diệp Thiên sợ hãi khuyên nhủ.
“Được được, ta bình tĩnh một chút”.
Liễu Mộc thế mới hơi bình tĩnh buông tay Diệp Thiên ra.
Diệp Thiên cũng hiểu cho tâm trạng của hắn.
Bản thân không những có hệ thống, hơn nữa còn sở hữu ký ức, cảm ngộ,… của Thánh nhân nên hắn không xem trọng những thứ vật chất này nhưng đối với Vân Lam quốc mà nói đây là cả một bảo tàng to lớn.
Vân Lam quốc thường bị thú triều gây hại nên không dư giả gì nên lần này quả thật là trời ban phúc, là cơ hội để Vân Lam trở nên hùng mạnh.
“Được rồi, tất cả nhanh chóng điều chỉnh tâm tình bên ngoài còn 5 căn phòng đầy bảo nữa cần chúng ta đến lấy đấy”.
Diệp Thiên mỉm cười nói.
“Được”.
Tất cả vui cười nhanh chóng thu thập mọi thứ vào Trữ giới vật.
Cả Bạch Linh và Trúc Ly cũng rất nhanh nhẹn làm việc.
Mặc dù thân phận cao quý, từ nhỏ nhìn bảo vật nhiều đếm không xuể nhưng những đồ vật từ Thất giai trở lên đều là bảo.
“Đi thôi”.
Diệp Thiên dẫn đầu đoàn người tiếp tục hướng đến căn phòng tiếp theo.