Diệp Thiên không quan tâm đến thông báo mà bắt đầu động thủ lấy đi thú đan của Kim Viêm sư.
Kim Viêm sư không hổ là huyền thú bên trong vương giả, thú đan tạp chất chỉ có một phần còn lại phần lớn là màu vàng lấp lánh cùng với mấy phần màu trắng tin khiết.
Diệp Thiên cầm thú đan, trên tay truyền đến cảm giác nóng rát và kim châm đau đớn, hắn đã dùng huyền lực băng thuộc tính để áp chế nhưng bàn tay vẫn đau nhứt.
“Tốt, hỏa thuộc tính đủ cuồng bạo lại thêm kim thuộc tính sắc bén, rất phú hợp để ta luyện thể”.
Diệp Thiên cười vui vẻ hài lòng với viên thú đan này.
Hắn cũng không phí phạm thi thể của 2 con huyền thú này, hắn cất tất cả vào.
“Thế nào? Thích hợp với ngươi chứ?”.
Dương Phượng Vũ hỏi.
Qua mấy ngày ở cùng nàng đã không còn xem cậu nhóc trước mặt là một đứa trẻ mà xem hắn như một kẻ ngang hàng.
Nàng rất tò mò việc Diệp Thiên tu luyện thế nào để có tu vi như thế trong độ tuổi này, đồng thời cũng hiếu kì về chiến lực thực sự của hắn, trong suốt khoảng thời gian này Diệp Thiên rất ít ra tay hoặc kết thúc chiến đấu rất nhanh nên nàng không phân tích được quá nhiều chiến lực của hắn.
“Ừm… rất thích hợp, nhưng phải đợi rời khỏi nơi này tìm nơi an toàn thì ta mới dung hợp”.
Diệp Thiên ngẩn mặt nhìn nàng cười nói.
“Vậy đi thôi”.
“Ừ”.
3 người cùng hướng về lối ra sơn mạch rời đi.
…
“Vút vút…”.
Đám người Diệp Thiên đi chưa bao lâu thì có hai bóng người xuất hiện.
Một bóng người khá gầy và bóng ngươi còn lại thì rất to lớn khôi ngô.
“Hửm… biến mất rồi?”.
Người khôi ngô hỏi.
“Nhìn đấu vết hẳn là Kim Viêm sư chiến đấu với Huyễn Độc xà”.
“Ừm…”.
Người gầy nhìn dấu vết trên đất phân tích.
“Vết máu thế này hẳn là Huyễn Độc xà bị Kim Viêm sư chém thành từng khúc còn Kim Viêm sư thì bị độc chết”.
“Ừm…”.
“Xác chúng hẳn là có người đã lấy đi nhưng người kia lại không để lại dấu vết gì xem ra không phải dạng thường mà là một cao thủ”.
Người gầy liên tục phân tích đúng giống như hắn đã nhìn thấy chiến đấu vậy, hắn muốn tìm dấu vết của người lấy xác hai con huyền thú đi nhưng lại không biết Diệp Thiên lúc rời đi đã dùng huyền lực xóa đi dấu vết để lại.
“Ừm… đáng tiếc khó khăn tìm được một con Kim Viêm sư lại để mất, đành tìm con khác thù phục vậy”.
Bóng người khôi ngô lắc đầu tiếc nuối, hắn ngửa mặt nhìn hướng Vân Lam vương quốc một chút.
“Sư huynh nghĩ gì thế?”.
“Chỉ là lâu rồi không về nhà nên hơi cảm khái thôi”.
“Hắc hắc… chỉ một thời gian nửa thôi kế hoạch sẽ được tiến hành, đến lúc đó sư huynh có thể về rồi hơn nữa lúc đó sẽ có nhiều thay đổi”.
“Ừm… đúng vậy, đến lúc đó sẽ có rất nhiều thay đổi”.
Bóng người khôi ngô ánh mắt sát lạnh nhìn hướng Vân Lam vương quốc nói khẽ.
“Đi thôi”.
Cả hai bóng người dần biến mất vào rừng cây.
*******
“Hô…”.
Diệp Thiên thở ra một hơi, từ trong đan lô lấy ra một ngọn lửa màu vàng óng bên trong ẩn hiện từng tia kim quang sắc bén.
Ra khởi lãnh địa của những huyền thú có Huyền Vân cản, hắn không đợi được lập tức luyện hóa ra Thú hỏa từ thú đan của Kim Viêm sư.
Diệp Thiên nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị dung hợp Thú hỏa.
Thú hỏa từ Kim Viêm sư uy lực ở Huyền Vân cảnh công thêm vô cùng cuồng bạo lại có kim thuộc tính nên hắn muốn cẩn thận một chút mặc dù thân thể hắn là bất tử nhưng vẫn đau như thường a.
“Bắt đầu đi”.
Thú hỏa dần dần dung nhập vào cơ thể hắn, sau khi thú hỏa đã nhập thể cả người hắn đỏ chót giống như máu có thể bắn ra từ cơ thể bất cứ lúc nào.
Diệp Thiên cắn răng chịu đựng, hỏa lực cuồng bạo lại thêm kim thuộc tính sắc bén cứ như đang đâm nát cơ thể của hắn vậy.
“Hợp”
Đến nửa giờ sau việc dung hợp mới hoàn thành hắn khẽ quát.
“Hô hô”.
Diệp Thiên mở mắt thở mạnh từng ngụm.
“Hừng hực…”.
Cơ thể đã đỡ một chút Diệp Thiên lập tức gọi ra Thú hỏa.
“Tốt, cứ gọi là Kim Viêm chi hỏa đi”.
“Rống…”.
Vừa định vui mừng thì hắn nghe thấy tiếng rống lớn xung quanh.
“Xào xạt…”.
Trên cây xuất hiện hơn hai mươi con hầu tử màu đỏ.
“Là Xích bạo hầu, rất điên cuồng thấy ngươi hay thú đều tấn công”.
Dương Phượng Vũ đứng bên nói.
- Tên: Xích bạo hầu
- Cấp: 33-37 (Huyền Đan cảnh tầng 3-7)
Hầu hết Xích bạo hầu đều chỉ có Huyền đan cảnh mà thôi, nhưng đi theo bầy nên mới nguy hiểm hơn nữa lực lượng thân thể của nó rất mạnh.
“Oh… con kia là đầu lĩnh”.
Dương Thiên Vũ nhìn thấy một con to hơn mấy con khác chỉ chỉ nói.
Mấy ngày nay gặp huyền thú cỡ này không ít đều bị Diệp Thiên với tỷ tỷ dẹp gọn nên nàng cũng không sơ sệt gì.