“Mặt trời đã lặng, bọn họ chắc đã sắp ra rồi”.
Dương Thiên lo lắng nói với Liễu Mộc bên cạnh.
“Ngươi lo làm gì? Có tiểu tử kia ở chung bọn hắn muốn có chuyện cũng khó”.
Liễu Mộc uống một ngụm trà thong dong nói.
Dương Phượng Vũ tỷ võ với Diệp Thiên hắn đã từ xa quan sát thấy, thực lực của Phượng Vũ kinh tài tuyệt diễm hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, đến lúc thấy Diệp Thiên chỉ hơi thua so với nàng thì cả cường giả Đan Linh cảnh nhìn qua vô số thiên tài cũng phải rung động.
Cũng chính vì điều đó nên hắn mới chấp nhận yêu cầu của Diệp Thiên dễ dàng như vậy.
Mặc dù hắn đã thảo luận với Dương gia rồi, Dương Thiên cũng biết chuyện nhưng có vẻ vẫn chưa tin lắm.
“Ngươi không thấy 2 tên kia im lặng nãy giờ sao? Chắc chắn có chuyện a”.
Dương Thiên chỉ chỉ Lý Hải cùng Thạch Sơn nói.
“Mỗi năm đến lúc này 2 tên kia liền mặt mày hớn hở chỉ chích ta ngươi, làm sao hôm nay ru rú khẽ nói cái gì”.
Liễu Mộc nhìn qua cũng phát hiện không đúng.
…
Bên kia Lý Hải 2 người cũng đang bàn tán cái gì.
“Ngươi nói lần này có chuyện gì xảy ra hay không?”.
Thạch Sơn hỏi Lý Hải.
“Học viên bên chúng ta cùng so với bọn hắn chênh lệch không phải một ít đâu ngươi đừng lo lắng nữa”.
Lý Hải bực bội nói, hắn đã bị hỏi câu này mấy lần rồi.
“Nhưng Lý Thông là thế nào đây?”.
Thạch Sơn không bỏ được lo lắng nói.
“Hắn hẳn là vô tình tìm được thứ tốt nên chậm việc thôi”.
Lý Hải vẻ mặt âm trầm nói một lý do mà ngay cả hắn cũng không tin nổi.
“Vậy…”
“Xoạt xoạt… vèo vèo…”.
Thạch Sơn vừa định nói cái gì thì nghe được tiếng lá động, hắn nhìn qua lập tức mừng rỡ.
“1, 2, 3,… 6, tất cả đều đủ cả, lần nay thắc chắc rồi”.
Thạch Sơn nhìn thấy 6 học viên hạch tâm bên hắn trở ra lập tức mừng rỡ cười lớn.
“Lão Mộc à, làm sao bây giờ?”.
Dương Thiên cuống quít hỏi Liễu Mộc bên cạnh.
Người ta 6 người đều ra hết như vậy không phải nói bên hắn lành ít dữ nhiều rồi sao.
“Ngươi bình tĩnh một chút, người xem mặt mũi bọn họ một chút, mặc dù hơi mờ nhưng vẫn thấy rõ vết thương không ít hẳn là có giao tranh”.
Liễu Mộc chỉ chỉ 6 người phân tích.
“Vậy càng thảm, bọn tiểu tử kia lần nay xong rồi, Phượng Vũ cháu ta a”.
Dương Thiên bức tóc nói.
“Ta một kiếm chém chết ngươi bây giờ, ta còn chưa nói xong ngươi làm gì hấp tấp”.
Liễu Mộc tức giận nói.
Hắn quen thân tên này mấy chục năm rồi chỉ chịu không nổi cái tính này.
“Ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của đám đó sao?”.
“Oh… sao không thấy vui vẻ gì cà?”.
Dương Thiên chớp chớp mắt nghi hoặc.
“Vậy chỉ có một khả năng là bị đánh một trận, lệnh bài cũng mất rồi”.
“Ahaha… lần nay có hy vọng”.
Dương Thiên cảm thấy rất đúng cười ha hả.
“Xoạt xoạt… “.
Hắn đang cười thì tiếng lá động không ngừng vang lên.
“Uhahaha… 1, 2, 3,4,…21 vẫn còn nhiều như vậy, không tệ không tệ, hạch tâm viện còn đủ cả, nội viện tổn thất một nửa, xem như đã tốt hơn dự kiến”.
Dương Thiên nhìn đám người Diệp Thiên đi ra Vạn thú sơn mạch thì kích động.
“Làm sao có thể?”.
Lý Hải cùng Thạch Sơn nhìn thấy Diệp Thiên đi trong dám người thì cùng lúc nói.
“Nội viện đâu?”.
Lý Hải quay đầu âm trầm hỏi 6 người hạch tâm viện.
“K…Kh…Không biết”.
“Ngươi nói cái gì?”.
Lý Hải nghe trả lời tiền đứng dậy.
“Lúc bọn ta vào đã không thấy ai, bọn họ sợ là lành ít dữ nhiều”.
“Chuyện gì xảy ra?”.
Thạch Sơn run giọng nói.
“Khoan đã, các ngươi cướp được bao nhiêu lệnh bài”.
Lý Hải chặn lại câu hỏi của Thạch Sơn hỏi một câu khác.
“…”.
Không có người trả lời.
“Ta nói làm sao không tìm được các ngươi, thì ra là đã sớm chạy ra ngoài”.
Trương Hổ lớn giọng khiêu khích.
6 người bên đối phương cũng không dám lên tiếng phản bác.
“Các ng…”.
“Lách Cách… lách cách…”.
Thạch Sơn định hỏi 6 người điều gì đó thì lập tức cứng họng.
Vân Phong lấy ra tất cả lệnh bài thả trên mặt đất, chỉ cần nhìn qua số cũng biết chuyện gì đã xảy ra, kết quả thế nào.
Thạch Sơn cùng Lý Hải không còn lời nào để hỏi nữa, chỉ ngồi đó với vẻ mặt âm trầm.
“Haha… các ngươi làm rất tốt, học viện chắc chắn có thưởng”.
Dương Thiên cười híp mắt nói.