“Thế nào có phát hiện là kẻ nào làm ra không?”.
Bên trong Vạn thú sơn mạch một đám người đang trao đổi với nhau.
“Không, ngoài dấu vết lúc chiến đấu ra thì không còn gì nữa, giống như tan biến mất vậy không để lại bất kì thứ gì”.
Một người chỉ chỉ chỗ mảnh rừng bị tàn phá, bên trong còn có 4 cái xác của huyền thú.
“Chết tiệt, các ngươi tiếp tục chia ra tìm kiếm”.
Một người tức giận ra lệnh.
“Vâng”.
Đám người lập tức phân tán ra rời đi.
“Sư huynh không cần tức giận như thế”.
Một người ở lại nói.
“Hừ… nhiệm vụ lần này địch thân tông chủ phân phó nếu có gì ngoài ý muốn chúng ta chết chắc”.
Người được gọi sư huynh hừ lạnh nói.
“Sư không đừng quá lo lắng, theo như vết tích để lại người giết chết đám sủng vật của ta tu vi không quá cao hẳn là người của Vân Lam học viện ra ngoài làm nhiệm vụ mà thôi, sẽ không phát hiện điều gì đâu”.
Người nọ nói.
“Ừm…”.
Nghe được lời này người sư huynh mới bình tĩnh lại.
“Nhưng ngươi cũng đừng chủ quan, làm việc cẩn thận thì tốt hơn kế hoạch sau nửa tháng sẽ bắt đầu, nhất định không được để xảy ra sai sót”.
Người sư huynh nhắc nhở.
*******
Bên trong hoàng cung, phòng nghị sự có 6 người đang ngồi.
Một là Vân Long, một là Diệp Thiên còn lại là Trưởng lão Vân gia.
Diệp Thiên cùng Vân gia đã lập lời thề rồi nên cũng được vào nơi này.
“Vân Ngọc đã sắp đột phá Huyền Đan cảnh, một lát nữa ta sẽ bố trận ở chỗ nàng sau đó các ngươi tìm người canh gác cẩn thận là được”.
Ngồi trên ghế Diệp Thiên nhẹ nhàng nói.
“Không thành vấn đề”.
Nhắc đến Vân Ngọc, Vân Long cùng các vị trưởng lão Vân gia đều mang tiếu ý trên mặt.
Thiên phú của nàng bọn hắn đã kiểm tra một lần nữa, đồng thời hôm trước nàng lấy Dung Linh cảnh đánh với Huyền Vân Cảnh còn chiếm thượng phong làm đám lão già này cả mặt đều nở hoa.
Tương lai có nàng, Vân gia còn không thể phát triển sao?.
“Còn một chuyện nữa là về Lý gia”.
Diệp Thiên nói.
Căn phòng lập tức trở nên trầm tĩnh.
“Ngươi phát hiện gì mới sao?”.
Vân Long hỏi.
“Ừm… ta phát hiện bên trong Vạn thú sơn mạch xuất hiện không ít huyền thủ đã qua huấn luyện”.
Diệp Thiên nói.
“Huyền thú đã huấn luyện? Vậy chắc chắc là đám sủng thú của bọn người Vạn thú tông kia rồi”.
Một vị trưởng lão nói, người này là Nhị trưởng lão Vân Hoa.
“Ừm…”.
Những người khác cũng gật đầu.
“Sủng thú của tông chủ Vạn thú tông là Đan Linh cảnh rất có thể bọn chúng muốn tạo thú triều đây mà”.
Tứ trưởng lão Vân Nhạc nói tiếp.
“Điều này rất có thể, hơn nữa bên trong Vạn thú tông có rất nhiều người sở hữu sủng thú có tu vi Huyền Ấn cảnh cũng rất có lực hiệu triệu huyền thú yếu hơn”.
Tam trưởng lão Vân Hồng nói.
“Nếu chúng ta có thủ được cũng đã đuối sức, Lý gia cùng Thạch gia chỉ cần đánh lén thì xem như xong”.
Đại trưởng lão Vân Phi nói.
“Ừm…”.
Diệp Thiên gật đầu.
“Chúng ta cần chuẩn bị kế hoạch cho chuyện này càng nhanh càng tốt”.
Vân Long nói.
“Đúng là thế, nhưng cứ cho là chúng ta xử lý được thú triều thì bên ta vẫn thua về mặt chiến lực”.
Vân Phi nói ra điểm mấu chốt.
Đúng vậy, cho dù xử lý xong thú triều thì bên kia vần còn 4 tên Đan Linh cảnh, mà bên ta chỉ có 3 nếu không giải quyết được vấn đề này thì chiến thắng chỉ là ảo mộng.
“Diệp Thiên, không phải ngươi có cách giúp chúng ta sao? Nói ra nghe một chút”.
Vân Long quay đầu nhìn Diệp Thiên.
“Ta chỉ có vài phương án mà thôi, nhưng phải có chi phí để thực hiện”.
Diệp Thiên xòe tay nói.
“Ây, sao ngươi lại tham tài đến như vậy chứ?”.
Vân Long cười khổ nói.
“Ngươi nên cảm ơn ta thì đúng hơn, nếu không đòi tiền thì khác nào Vân gia ngươi lại tiếp tục nợ nhân tình của ta chứ?”.
Diệp Thiên cười cợt nói.
“Được rồi, được rồi, ngươi muốn bao nhiêu?”.
Vân Long cùng các vị trưởng lão thấy rất đúng nên đành chấp nhận.