Khói Phủ Lạc Dương

Chương 11

Tào Tháo cầm ly rượu, bất ngờ hất văng, chống hai tay đứng dậy, lại từ từ ngồi xuống, một tay đỡ trán. Quách Gia đứng lên, nhặt ly rượu đặt lại trên bàn, khẽ phe phẩy quạt ngồi xuống trước án thư mỉm cười. Hắn liền hỏi:

"Phụng Hiếu nghĩ gì vậy?"

Quách Gia cười một lúc mới hỏi: "Chúa công đang lo nghĩ vì ròng rã mấy tháng không hạ được Viên Đàm ư?"

Tào Tháo hai mắt chăm chú trên người Quách Gia, lại nghe hắn nói: "Ba người con của Viên Thiệu, không nói đến Viên Hy, có Viên Thượng là trưởng tử, Viên Đàm lại là con trai yêu quý của Viên Thiệu, vì vậy nên mới xảy ra chuyện giành quyền thừa kế. Nhưng mà chúng vẫn sẽ hợp sức chống chúa công. Chẳng bằng chúa công nhẫn nại, rút binh, để huynh đệ bọn chúng đánh lẫn nhau."

"Rút binh?"

"Phải, ròng rã mấy tháng không hạ được thành, nếu rút binh, đương nhiên Viên Thượng, Viên Đàm sẽ quay sang đối đầu. Đến lúc đó bất luận bên nào thắng, chúng ta dùng danh nghĩa cứu bên thua, dẫn quân đánh tan tất cả bọn chúng."


Tào Tháo rót một ly rượu, ngẫm nghĩ một lúc, đẩy về phía Quách Gia: "Về phần ta, vạn sự đều theo Phụng Hiếu."

"Chúng ta xuôi nam đến Kinh Châu, giả bộ như đánh Lưu Biểu. Đợi bọn chúng cắn nhau, lúc đó một trận là có thể bình định dễ như trở bàn tay."

Tào Tháo cười lớn, lại rót một ly, ngẩng đầu nói: "Có Phụng Hiếu và Tuân Úc, Mạnh Đức ta chẳng khác nào hổ thêm cánh."

"Chúa công chỉ cần toạ sơn quan hổ đấu là được rồi."

...

Tào Chương cầm trường thương xoay một vòng, dễ dàng như cầm một thanh gỗ, nhìn Tào Phi: "Này, đệ không hiểu, sao mới lúc trước còn hợp lực, ta vừa rút binh, Viên Đàm, Viên Thượng lại trở mặt đánh nhau rồi?"

Tào Phi cười khẽ, rút một tiễn ra giương cung lên, chẳng buồn trả lời. Tào Chương thấy bị bỏ sang một bên, lại giận dỗi nói: "Huynh nói cho đệ đi chứ?"


"Phụ thân đã nói đến vậy còn không hiểu, ta có nói đệ cũng không hiểu được đâu. Đầu óc giống như đệ..."

Tào Chương nhìn hắn kiêu ngạo xem thường, bản tính vốn bốc đồng, lập tức phóng mạnh trường thương xuống đất khiến Tào Phi giật mình quay đầu lại. Vừa quay lại đã bị đẩy cho một cái ngã xuống đất.

"Tào Tử Hoàn huynh xem thường ai chứ?"

"Cái gì vậy? Ta tiện miệng nói thế thôi."

"Huynh chửi ta ngu xuẩn? Không nhìn lại mình xem, huynh cũng đâu thông minh bằng Tử Kiến với Thương Thư? Võ thì ngoài bắn cung ra chẳng được cái gì. Còn không bằng ta."

Tào Phi siết tay thành quyền, mở miệng: "Gì cơ? Ngươi nói lại lần nữa."

"Ta nói huynh kém cỏi. Kém cỏi như huynh, sau này phụ thân sẽ để Tử Kiến kế thừa tước vị thôi, dù sao ta cũng không quan tâm, ta ngày sau chỉ cần cầm binh, huynh tay trói gà không chặt thì chỉ..."


"A!" Tào Chương ôm lấy mặt ngã ra sau, ngơ ngác nhìn Tào Phi, thấy hắn xoa nhẹ bàn tay, cuối cùng cũng không chịu thua xoay ngược trường thương nhào đến. Tào Phi lập tức giơ kiếm đỡ, không ai chịu nhường ai. Hứa Chử đi ngang, giật mình chạy lại quát:

"Hai người các người làm loạn cái gì thế này? Chúa công đang ở bên đó đấy, sao dám làm loạn ở đây hả?"

Tào Chương không thèm quan tâm, hùng hổ dùng chuôi trường thương đập mạnh vào vai trái Tào Phi: "Chỉ biết bắn cung, ra trận chỉ bắn cung mà được sao? Cậy mình có đầu óc mà không biết nhìn Tử Kiến, Thương Thư, xem chúng nó sắp hớt cái gia nghiệp được rồi. Ta không có đầu óc đấy, nhưng ta có võ!"

Chọc trúng bực tức trong lòng, Tào Phi nổi điên dùng kiếm hất văng trường thương, nhân lúc Tào Chương đang đắc ý lộ sơ hở, sút cho một cước thật mạnh khiến hắn ngã lăn ra. Lưỡi kiếm kề ngay cổ hiện một đường máu, trừng mắt nhìn xuống ngạo mạn nói: "Tên nhãi con, cố mà luyện cho tốt vào. Như thế này cũng dám lớn họng."
"Chẳng qua ta đang bị thương, nếu không ta đã..."

"Các ngươi làm cái gì thế?"

Tào Phi trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn phụ thân cùng Hứa Chử đi đến. Giật mình quên cả hạ kiếm xuống. Phụ thân đi đến gần, thẳng tay tát mạnh một cái, miệng tanh mùi máu. Tào Phi lập tức quỳ xuống, nghe phụ thân hỏi:

"Ngươi chĩa kiếm vào đệ đệ ngươi sao?"

Hắn không dám trả lời, cúi thấp đầu xuống, lại bị đạp mạnh một cái ngã ra phía sau. Lần nữa cúi đầu quỳ thẳng dậy. Tào Tháo cúi người xuống, im lặng nhìn chằm chằm một lúc, bất ngờ giơ tay túm cổ áo Tào Phi lôi đi.

"Hứa Chử! Lôi cả tên kia đến đây!"

Tào Chương bị đẩy xuống đất, xuýt xoa một tiếng, liên tục nắn bóp bả vai nhìn Hứa Chử. Lại nhìn sang Tào Phi, thấy hắn nghiêm chỉnh quỳ thẳng cũng đành quỳ dậy. Ngẩng đầu thấy phụ thân tức đến thở hổn hển, làm ra bộ dạng ngoan ngoãn không hé răng nửa lời.
"Nói, tại sao làm như vậy?"

Tào Phi cúi đầu cắn môi không đáp, đã bị Tào Chương tranh lời trước: "Con chỉ hỏi huynh ấy tại sao Viên Đàm, Viên Thượng cắn lẫn nhau thôi, huynh ấy chửi xéo con ngu trước, con mới..."

"Ta không hỏi ngươi."

Đứng dậy đi đến trước mặt Tào Phi, bất ngờ tát thêm một cái thật mạnh, thản nhiên nói: "Dù sao, ta cũng không muốn nghe cho lắm. Bất kể lý do là gì, hôm nay ta sẽ không tha cho ngươi, cái tên nghịch tử này." Dứt lời quay lại nhìn Hứa Chử: "Đi."

Tào Phi nuốt nước bọt, chầm chậm dập đầu xuống, nhắm mắt cam chịu. Vốn đang định mở miệng, nghe phụ thân nói như thế đã biết người không muốn nghe, nên không giải thích một lời nào nữa. Vệ binh khiêng một chiếc ghế dài vào. Phụ thân cầm lấy roi trên tay Hứa Chử, roi bện từ sợi cây gai thô ráp, rũ xuống bên người.
Tay chân đều bị trói chặt, không phải lần đầu bị đánh, hắn dần phát giác có một quy luật. Nếu phụ thân không trói, tức là hắn có thể chịu đựng được, sẽ không vùng vẫy né tránh. Nếu phụ thân trói lại, chỉ có thể là biết rõ hắn sẽ không chịu được. Càng lúc càng không bình tĩnh được nữa, cả người lạnh toát, mồ hôi túa ra chảy ròng ròng.

"Vậy đi, một trăm roi."

Tào Phi vội vàng ngẩng đầu nhìn, cố gắng cầu xin thương xót. Nhưng cuối cùng đành bất lực nghe tiếng roi lướt qua không khí quất xuống như gầm thét. Lưng nóng bừng, cảm nhận rõ ràng có chất lỏng chảy xuống. Mới roi đầu tiên này đã doạ hắn khiếp nhược, không thể nào chịu được một trăm roi, rõ ràng là không chịu được.

Tào Chương quỳ một bên cũng bị dọa sợ, mỗi lần nghe tiếng roi quất xuống, nghe Tào Phi khàn tiếng kêu lên, vội vàng nhắm mắt lại. Roi đáp ngay bên cạnh, hắn giật mình mở mắt ra, thở dốc nhìn lên, chỉ thấy phụ thân nhàn nhạt nói: "Nhìn cho ta. Nhìn cho kĩ vào."
Không biết tại sao, mình không bị đánh nhưng trong lòng vừa sợ vừa khó chịu. Mặc dù bị chọc trước, nhưng người động thủ trước vốn dĩ là hắn. Thầm đếm trong lòng, mới mười ba roi, lưng nhị ca đã đầy vết máu, mỗi một roi đập xuống mạnh đến mức cảm giác có thể đánh gãy luôn hình đẳng bên dưới, đừng nói là thân thể.

Tào Phi siết tay thật chặt, không dám cầu xin, nhưng đầu váng mắt hoa, sắp trụ không nổi. Phụ thân không nói một câu nào, không hỏi sai ở đâu, không nói sai chỗ nào, càng không giảng đạo lý như bình thường. Sự im lặng này khiến cho hắn chìm trong hoảng loạn. Nước mắt giàn giụa, mồ hôi lạnh tuôn ra, kìm không được khẽ gọi: "Phụ thân..."

Nào ngờ vừa mở miệng, roi sau quất xuống còn mạnh hơn nữa, dám chắc da thịt phía sau lúc này đã bị cày xới một lượt. Bỗng dưng roi ngừng lại, hắn ngạc nhiên mở mắt, thở dốc, lại gọi hai tiếng: "Phụ thân."
"Bao nhiêu roi rồi?"

Tào Phi ngạc nhiên, không hiểu đây là có ý gì? Im lặng suy nghĩ hồi lâu đành mở miệng: "Con... con không nhớ..."

Tào Tháo lạnh lùng nhìn cây roi trên tay, cười nói: "Ta cũng không nhớ. Đánh lại từ đầu vậy."

Nghe xong lời này, cả Tào Phi lẫn Tào Chương đều kinh ngạc. Tào Phi không còn giữ được bình tĩnh vội vàng kêu lên: "Phụ thân khai ân! Phụ thân..."

"Con... con nhớ, ba... ba mươi sáu rồi..."

Tào Chương vừa nói xong, lập tức ăn một roi vào cánh tay. Phụ thân gằn giọng nói: "Ta không hỏi ngươi."

"Tào Tử Hoàn, lại từ đầu, nhớ kĩ vào."

Y phục trên lưng rách nát, chỉ còn một màu đỏ rực, roi lại đánh xuống bên đưới, vừa nhanh vừa mạnh. Đầu óc càng lúc càng không rõ ràng, lời ra khỏi miệng cũng loạn lên:

"Phụ thân! Con không... con sai, con sai rồi. Phụ thân tha mạng!"
"Ba mươi roi rồi. Còn bảy mươi, dũng mãnh như ngươi, mấy roi này có gì mà không chịu được?" Tào Tháo liếc mắt nhìn máu đỏ trải từ lưng xuống hạ thân, dứt khoát đánh liên tiếp mười roi khiến y phục phía dưới cũng hoàn toàn rách nát.

"Con biết sai rồi! Con không chịu được, bảy mươi roi... con thực sự không chịu được! Phụ thân tha cho con, phụ thân!"

"A! Con không dám nữa, con đau quá... phụ thân!"

"Phiền quá, Hứa Chử, làm hắn im miệng lại đi."

Hứa Chử nhìn quanh, cầm lấy khăn tay dứt khoát nhét vào miệng Tào Phi. Hắn không kêu lên được, chỉ cố sức giãy giụa, phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ nghẹn trong cổ họng. Lúc này Tào Tháo mới ngừng roi một chút, tức giận quát:

"Ngươi đánh đệ đệ, ta có thể không truy cứu, huynh đệ trong nhà có xích mích là chuyện thường tình. Nhưng ngươi kề kiếm vào cổ đệ đệ, đây là cấm kị, ta tuyệt đối không tha. Các ngươi nhất thời tức giận nhau cũng được, nhưng không có chuyện đe dọa, uy hiếp lẫn nhau. Muốn làm Viên Đàm, Viên Thượng thứ hai sao? Muốn gϊếŧ lẫn nhau để kẻ khác lật đổ các ngươi dễ như Lữ Phụng Tiên gϊếŧ Đổng Trác à?"
Dứt lời lại vung roi quất mạnh xuống, mặc kệ hạ thân Tào Phi sớm đã bê bết máu, huyết nhục lẫn lộn với y phục rách nát. Tiếp tục nói: "Hôm nay ngươi kề kiếm vào cổ huynh đệ ruột của mình, ngày sau ngươi có kề kiếm vào cổ phụ thân ngươi không? Ngày sau ta có thể yên tâm để ngươi lo cho các huynh đệ của ngươi sao? Huynh đệ tương tàn, kẻ thù được lợi, giống như đám ngu xuẩn nhà họ Viên, chúng nó sắp chết mất xác rồi!"

Cuối cùng lạnh giọng: "Đúng là khốn khiếp. Ngươi nhớ kĩ chưa?"

Hứa Chử lấy khăn nhét trong miệng Tào Phi ra, chỉ thấy hắn gục đầu xuống hình đẳng, hô hấp khó khăn, không còn sức trả lời. Nghe phụ thân trầm giọng: "Ngươi không nghe thấy sao?"

Tào Phi thở dốc, còn đang cố gắng nói chuyện, thêm một roi đánh xuống, khắp người đau đớn khủng khiếp, trào nước mắt há miệng ra, nhưng vẫn không đủ sức nói lên lời. Một roi nữa quất xuống lưng, hắn khàn tiếng rêи ɾỉ khổ sở, cuối cùng liên tục dập đầu xuống mặt hình đẳng, nức nở bật khóc.
"Xem ra là không nói nổi." Tào Tháo vứt roi dính đầy máu cho Hứa Chử, liếc nhìn Tào Chương một cái rồi bỏ đi. Tào Chương rụt rè đứng dậy nhìn, thấy Tào Phi đã gục xuống bất tỉnh. Huyết nhục trên người đều lẫn lộn vào nhau. Hắn không dám nhìn, vội vàng quay mặt đi, đầu váng mắt hoa.

Bình Luận (0)
Comment