Khói Phủ Lạc Dương

Chương 31

"Phụ thân."

"Ra chỗ khác chơi đi."

Đăm đăm nhìn cuốn sách trên tay, đầu óc không tập trung. Tào Duệ muốn ngồi vào lòng hắn, lại bị đẩy ra, loạng choạng ngã xuống thềm oà khóc. Hắn buông cuốn sách, vội vàng đứng dậy, lẩm bẩm: "Chết thật."

"Phục nhi! Phục nhi, nó khóc rồi!"

Hắn ngẩn người bước xuống thềm, ngoảnh đầu nhìn Chân Phục bế Tào Duệ vào trong dỗ, thở dài lắc đầu. Tư Mã Ý chạy đến vỗ vào vai, hắn cũng chẳng biết.

"Công tử!"

Tư Mã Ý lay mạnh vai Tào Phi, vô cùng gấp gáp hỏi: "Công tử! Sao rồi?"

Lúc này hắn mới ngơ ngác nhìn Tư Mã, đáp: "Chuyện đó à? Phụ thân ta nói không tin. Còn nói kẻ nào đồn bậy bạ sẽ gϊếŧ kẻ đó."

"Vậy thì tốt, tốt rồi." Tư Mã Ý vừa thở ra một hơi, lại gằn giọng: "Tại sao mấy ngày qua ta tìm công tử, công tử không gặp?"

Chưa đợi hắn trả lời, ghé tai thấp giọng: "Mấy ngày qua ta chạy ngang chạy dọc, còn công tử thì thế này đấy! Ta tra ra rồi."


Tào Phi hai mắt trợn trắng, không kiềm chế được quát lớn: "Nói!"

Tư Mã Ý dúi một tờ giấy vào tay, không nói gì. Tào Phi mở giấy ra, nghi hoặc nhìn hắn. Thấy hắn thấp giọng: "Mấy lời này truyền ra từ Đới Xuân Lâu. Nơi này là chỗ đám văn nhân tụ tập thi ca, đây là thơ của ai, công tử biết không?"

Tào Phi nghĩ ngợi một hồi lâu, khó hiểu lắc đầu. Tư Mã Ý đành nói: "Ta phải dùng tiền đi hỏi suốt mấy ngày, biết được vào ngày thất công tử qua đời, có một người đến uống rượu ở Đới Xuân Lâu, còn để lại thơ tặng tửu lâu. Lời đồn vào đêm hôm đó được truyền ra."

"Uống rượu? Đêm hôm đó... nó cũng ra ngoài uống rượu."

"Đêm đó tứ công tử uống rượu cùng đám Lưu Trinh, Ứng Sướng ở phủ Dương Tu. Kẻ ở Đới Xuân Lâu là Đinh Dực!"

"Công tử!" Thấy Tào Phi định xông ra ngoài, hắn vội vàng kéo lại, giữ chặt tay Tào Phi: "Công tử làm gì vậy? Bình tĩnh lại! Đây chỉ là lời đồn nghi ngờ từ miệng Đinh Dực, nhưng lời này có nhắc đến công tử không? Chỉ nói bóng gió ngày thừa tướng về thành, chỉ nói đến người có lợi nhất, nhưng tuyệt nhiên một chữ cũng không nhắc đến đích danh công tử! Mà cũng chẳng có chứng cứ là do hắn đồn."


Tào Phi bình tĩnh suy nghĩ, ngồi xuống bên bàn. Thứ nhất, đây chỉ là lời đồn bóng gió, tuy nhắm đến hắn, nhưng lại vô cùng cẩn trọng, bề ngoài không hề trực tiếp chỉ điểm, chẳng qua là hướng mọi suy đoán về phía hắn. Thứ hai, chỉ là nghe người khác nói lại, lời nói thì ở đâu ra vật chứng? Bây giờ làm loạn lên không phải có tật giật mình thì là gì?

Hắn vò nát tờ giấy trong tay, gằn giọng: "Đinh Dực? Tử Kiến? Không thể nào, nó mới mười sáu tuổi..."

Tư Mã Ý đấm mạnh xuống bàn, lại ngồi xuống nói: "Mười sáu tuổi? Tôn Quyền Giang Đông mười bốn tuổi đã làm Phụng Nghĩa Giáo uý. Năm xưa đại công tử năm mười sáu đã được phong Kiêu kỵ hiệu uý. Công tử vẫn còn cho rằng mười sáu tuổi thì không làm gì công tử được hay sao?"

"Hơn nữa tứ công tử tư chất hơn người. Phải, cứ coi như tứ công tử không làm chuyện này, nhưng Đinh Dực là muốn phò trợ ai? Đám sĩ phu trong cả thành Kiến An, ai ai cũng muốn giao hảo với tứ công tử. Triều đình thì có Dương Tu, Đinh Dực, Đinh Nghi, đến nước này công tử còn suy nghĩ như thế được sao? Công tử bị người ta tính kế!"


Tào Phi tức đến mức bật cười: "Các ngươi dám..."

...

Đã vào trưa, tiết trời đột nhiên nóng hơn mấy ngày trước. Tào Vũ đổ bệnh, mê man suốt mấy ngày. Hoàn phu nhân cũng bệnh, cuối cùng cũng không thể túc trực bên cạnh được.

Xử lý xong mấy việc trên triều, gác lại chuyện quân sang một bên, vừa về đã đến viện Hoàn phu nhân trước. Nhìn Tào Vũ nằm trên giường, trên trán toát đầy mồ hôi, đành ngồi xuống cầm khăn lau mặt cho hắn. Đứa nhỏ ngày thường rụt rè nhút nhát, lại sợ đau, trầm lặng nhìn thương tích trên mông cùng thắt lưng, một tay xoa nhẹ má phải của Tào Vũ.

Ngồi trông chừng đến buổi chiều, Tào Vũ chợt mở mắt, vừa tỉnh lại đã trằn trọc không yên. Cả người co rúm lại, chảy nước mắt. Tào Tháo cúi đầu, thấy nhi tử hoảng sợ òa khóc, thấp giọng nói: "Phụ thân không biết ngươi giận dỗi là vì nương của ngươi nói những lời như vậy. Phụ thân không nên đánh ngươi nặng đến thế này..."
Tào Vũ lúc này mới bình tĩnh hơn, nghẹn ngào nói: "Sau này con sẽ nghe lời... con không bằng thất ca, nên mới không ai thích con... con sẽ không vô dụng nữa, không khiến phụ thân ghét bỏ nữa..."

Phụ thân lặng đi, đưa tay lau nước mắt cho hắn, thấp giọng: "Đều là nhi tử của ta, làm sao có thể ghét bỏ được? Trong nhà đông huynh đệ, phụ thân có nhiều lúc không thể quan tâm hết, không thể lo lắng hết được, nhưng phụ thân không ghét bỏ ai cả."

"Chúa công, tam công tử cầu kiến."

Hắn gật đầu, quay lại nhẹ nhàng nói: "Buổi tối phụ thân quay lại."

...

Tào Tháo liếc mắt nhìn một cái, lại ngồi xuống đưa mắt nhìn mấy bản tấu trên bàn, hỏi: "Chuyện gì?"

Tào Chương quỳ xuống dập đầu nói: "Con đến xin phụ thân cho phép theo các vị tướng quân cầm binh."

Hắn hơi ngạc nhiên, cũng không buồn trả lời. Tào Chương ngước mắt lên chờ đợi, một lúc sau lê đầu gối lên phía trước hai bước, mặt đỏ bừng lên, cắn răng nói: "Cầu xin phụ thân cho con đi cầm binh. Đi đâu cũng được, đi biên ải con cũng đi. Con không muốn ở đây nữa, con không dám ra ngoài gặp người nữa, phụ thân!"
Tào Tháo nhếch mép, nhìn một lúc lâu. Hiếm khi thấy hắn cầu xin đến mức này, nghĩ đến lúc đó vũ nhục hắn trước mặt người khác, giờ hắn như thế này cũng không khỏi khó chịu. Tào Chương cũng không chịu buông tha.

"Con không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa. Bây giờ ra khỏi phòng con cũng không dám, con sợ bị chỉ trỏ đàm tiếu, sợ bị chế nhạo. Con xin phụ thân đấy. Mỗi một khắc ở đây con đều hoảng loạn, chỉ xin đi càng xa càng tốt."

Tào Tháo chống tay nghĩ một lúc, hỏi Tuân Úc: "Năm Tào Chân, Tào Hưu mười tám tuổi, là tước gì?"

Tuân Úc đáp: "Hai vị tướng quân năm mười tám tuổi đã phong Đô uý rồi."

Nghe xong rút một tờ giấy Tuyên Thành, cầm bút lên: "Ngươi muốn theo tướng nào?"

"Tướng nào cũng được."

Hắn nhàn nhạt nói: "Phong Tào Chương làm Vũ An Đô uý, dưới quyền tướng trấn thủ Ký Châu, Tào Chân."
Lại ngẩng đầu hỏi: "Xin gì nữa không?"

"Con không."

Hắn liếc mắt một cái, đưa giấy cho Tuân Úc, lại rút lại, đặt bút viết thêm một dòng, nói: "Cho phép đãi ngộ ngang Tá quân tả Hiệu uý. Trong vòng một năm, nếu ngươi lập công, ta sẽ phong thẳng ngươi lên Xa kỵ Hiệu uý." Ngừng một lúc, nói tiếp: "Đợi Đồng Tước đài xây xong hẵng đi."

"Tạ phụ thân!"

Tào Chương khẽ thở ra một hơi, dập đầu xuống. Lúc ngẩng lên thấy phụ thân còn nhìn chằm chằm, giật thót mình, cuối cùng cúi xuống đan hai tay vào nhau, không biết làm gì.

Tào Tháo nhìn một lúc, thu lại ánh mắt: "Cút đi."

"Dạ, mạt tướng tạ ơn!"

Liếc mắt nhìn hắn thẳng lưng điềm tĩnh quay lưng đi, ra khỏi cửa lập tức lao vù vù, vừa chạy vừa nhảy chân sáo, không khỏi thở dài ngẩng đầu nhìn Tuân Úc. Tuân Úc cười: "Tiểu tướng quân quả nhiên có khí phách binh gia."
"Thằng nhãi con vắt mũi còn chưa sạch."

Bình Luận (0)
Comment