Gió từng đợt từng đợt, cắt da cắt thịt, vải buồm bị gió quật vào như muốn bung ra. Chiến thuyền của Hoàng Cái đã gần đến nơi, hắn ung dung ngồi trước thuyền cầm bình rượu, chờ đợi hàng binh. Thấy Tào Phi chỉ chăm chú nhìn về phía dàn thuyền chiến phía xa xa đang từ từ tiến lại, hắn biết rõ Tào Phi vẫn không đồng tình. Đổi lại, hắn thì cảm thấy tự tin đến mức có thể chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng sẵn được rồi.
Có tất cả khoảng hai chục chiến thuyền, lửa đuốc chiếu xuống mặt nước, từ xa nhìn giống như hoa đăng trên biển. Càng lúc càng gần, rẽ sương mù tiến đến, đêm tối ánh lửa bập bùng soi không rõ. Tào Tháo buông bình rượu đứng dậy, đột nhiên nheo mắt nhìn, hơi sững lại: "Khoan đã, hình như có gì đó..."
Khi chiến thuyền của Hoàng Cái áp sát các thuyền của mình phía đó, hắn mới nhận ra tất cả chiến thuyền phủ kín cỏ khô, gỗ củi. Gió thổi tóc mai tung về phía trước, hắn ngẩng đầu, chợt mở miệng: "Không được."
Lao về phía mui thuyền thét lên: "Tách thuyền ra!"
Nhạc Tiến trên thuyền bên cạnh cũng lặp lại như vậy. Thế nhưng thuỷ binh từ thuyền chiến của Văn Sính vội vàng chạy sang cấp báo: "Thừa tướng! Không kịp! Các chiến thuyền bên đó đều nối lại với nhau, không thể nào tách kịp!"
Tào Tháo sững sờ nhìn hai chục chiến thuyền của Hoàng Cái bốc lửa ngùn ngụt, lúc này mới nhận ra, nhưng tất cả đã muộn, từng thuyền lửa lao thẳng vào dàn chiến thuyền của hắn, trên thuyền có dầu hoả, lập tức bốc cháy dữ dội. Lửa rừng rực trong đêm đông, khắp nơi đều là tiếng đao kiếm, tiếng hoảng loạn. Hắn vội vàng lôi Tào Thực cùng Tào Phi về bên trái, một tay đẩy Tào Phi lên thành thuyền, ôm Tào Thực ném thẳng xuống thuyền nhỏ bên dưới.
"Đi! Quay về phía thuyền của Tào Nhân, bảo hắn lập tức đem theo binh sĩ rời thuyền."
"Phụ thân!"
Tào Tháo ngoảnh đầu lại, trơ mắt nhìn ngàn chiến thuyền sát vào nhau, lửa bén càng nhanh, cuối cùng lan ra dữ dội. Nhiều chiến thuyền vỡ tan thành từng mảnh, binh sĩ bị lửa bao vây, liên tục lao xuống nước. Nhưng phân nửa là bộ binh, kị binh của phương Bắc, vốn dĩ không biết bơi. Cộng thêm đang giữa đông, nhảy xuống nước đến chín phần là chết. Các chiến thuyền của Hoàng Cái bùng cháy, binh của bọn chúng đã kịp xông lên các thuyền của hắn. Phía xa bỗng dưng rừng rực lửa đuốc, hắn mới ngỡ ngàng, là thuỷ binh của Tôn Quyền!
Hoả pháo từ trên trời đáp xuống như vũ bão, Nhạc Tiến cùng Tào Thuần từ hai thuyền khác vội vàng chạy đến:
"Không dập được lửa! Trên thuyền đều là dầu hoả!"
"Lửa gặp gió càng lúc càng bùng dữ dội!"
Tào Tháo bần thần ngẩng đầu nhìn từng quả cầu hoả pháo rơi xuống thuỷ binh của mình, gió thổi làm tóc bay loạn: "Gió?"
Hắn bỗng thét lên thất thanh: "Gió Đông Nam! Tại sao giữa mùa đông lại là gió Đông Nam!"
"Chúa công, không giữ được thuyền rồi! Chiến thuyền của Chu Du sắp áp sát, chúng ta phải rời đi!"
Chỉ kịp quay đầu nhìn gần hết chiến thuyền chìm trong biển lửa cùng hoả pháo, từ từ tan vỡ chìm xuống, binh sĩ tan tác, gió Đông Nam nổi lên càng lúc càng mạnh. Chu Du đứng ở mũi thuyền, giương kiếm lên thét lớn: "Tiến về phía trước! Hôm nay chúng ta sẽ hoả thiêu quân Tào!" Quân Tôn - Lưu hừng hực khí thế, xông đến như thuỷ triều. Hùng binh tan vỡ, Xích Bích chìm trong máu lửa ngập trời.
Thuỷ binh cùng thuyền chiến của quân Tào bị hoả công Tôn - Lưu thiêu rụi. Các cánh quân tan tác rút chạy, tiếp tục bị quân Tôn Quyền và Lưu Bị đuổi theo truy kích.
Trước mắt đằng đó là đầm lầy, phía sau bị truy kích, Tào Phi quấn chặt khăn vải thô kín cổ, buộc lại cung tiễn phía sau, nổi điên nhìn Tào Thực trên ngựa sớm đã không còn thần trí, kiếm rời khỏi tay.
"Công tử, nhanh lên!"
Toán binh của Lưu Bị đã đuổi kịp, binh sĩ lập tức yểm trợ. Hắn giương cung lần lượt rút liên tục ba mũi một ngắm bắn, không nói một lời đưa kiếm cho Tào Thực. Lúc đang giao tranh với quân địch, nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất, thất kinh quay lại nhìn Tào Thực run rẩy mặt cắt không còn giọt máu. Không còn quản được nhiều, lao từ bên này ôm lấy Tào Thực ngã lộn xuống đất, lưỡi kiếm chém một nhát vào bả vai.
Đúng lúc quân của Tào Nhân đến kịp, yểm trợ cho hắn qua đầm lầy. Ngồi trên ngựa dùng tay ôm lấy bả vai, Tào Thực quay đầu lại liên tục đòi xem vết thương, sợ quá bật khóc: "Huynh có sao không?"
Tào Phi cắn răng hất tay ra, lạnh lùng gằn giọng: "Ngươi bị ngu sao? Tại sao ngươi không chém!"
Tào Thực võ nghệ không tệ, nhưng cũng là lần đầu giao chiến trực tiếp. Không thể nào xuống tay nổi, nói cho cùng hắn làm không nổi việc tàn sát như thế. Chỉ biết oán hận bản thân vô dụng, vội vàng quay mặt đi lau nước mắt, cúi xuống ôm chặt lấy cổ ngựa, run rẩy từng hồi: "Lạnh quá, nhị ca, đệ không muốn chết ở đây..."
Tào Phi nhăn mặt dùng vải quấn vết thương trên vai. Vốn dĩ lúc đó hoàn toàn có khả năng tránh được một đao này, nhưng mà hắn không tránh. Chẳng qua cũng chưa biết được, chịu một đao này, đổi lại được gì đâu. Vừa thở dốc, vừa cúi đầu cười khẽ.
Cánh quân của Tào Tháo rút theo lối Hoa Dung vừa đến bên hồ Động Đình, lúc này phía sau không kịp truy đuổi. Toàn quân ngừng một lúc, hắn xuống ngựa, tóc dài xoã tung ra, quay đầu nhìn tướng sĩ ai nấy đều nhem nhuốc vì khói lửa, chưa thể hoàn hồn. Hắn cười như khóc, thua vì hỏa công, hắn thua Gia Cát Lượng vì gió Đông Nam. Đúng vậy, hắn đại bại vì gió Đông Nam, đại bại vì người tính không bằng trời tính. Giấc mộng thống nhất thiên hạ, vĩnh viễn không thành.
Loạng choạng quỳ sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu cúi mặt hồi lâu. Cuối cùng chống tay xuống đất, ngửa cổ lên trời vừa cười vừa khóc, khàn tiếng gào lên: "Nếu như Quách Phụng Hiếu còn sống, sao ta ra nông nỗi này?"
Cuối cùng dùng tay đấm mạnh vào ngực mà than: "Thương thay Phụng Hiếu. Xót thay Phụng Hiếu! Tiếc thay, Phụng Hiếu!"
Đi hơn một canh giờ mới hợp lại với cánh quân Tào Nhân, Hứa Chử cùng hơn ba ngàn binh còn chưa rõ sống chết. Lúc này mới chạy đi tìm nhi tử, nhìn thấy Tào Thực không bị thương tổn gì mới thở phào một hơi. Nhìn qua Tào Phi nhắm mắt tựa vào ngựa chiến thiếp đi, nghe Hạ Hầu Thượng ngồi một bên nói: "Công tử bị trúng đao, suýt chút nữa đã nguy hiểm. Cũng may là trúng vào vai."
Tào Tháo giật mình, vội vàng kéo áo choàng rách tơi tả quấn trên cổ hắn xuống nhìn xem. Máu vẫn thấm ra, lúc tháo dải vải thô buộc vết thương mới thất kinh, hỏi Hạ Hầu Thượng: "Sao lại như vậy? Võ nghệ của Tử Hoàn vô cùng tốt, lẽ nào lúc đó bị đông kẻ địch truy kích sao?"
Hạ Hầu Thượng cúi đầu không nói. Lúc này Tào Thực mới nức nở quỳ dậy: "Là tại con, con không dám gϊếŧ địch, con vô dụng. Tử Hoàn... huynh ấy vì chắn cho con nên mới..."
Chưa nói dứt lời, đã ăn một bạt tai nổ đom đóm mắt. Hắn kinh sợ ngẩng đầu, phụ thân như phát điên túm cổ áo xách lên, quát hỏi: "Sao lại không dám gϊếŧ! Kiếm pháp ngươi học vứt cho chó ăn rồi sao?"
"Con không xuống tay gϊếŧ người được..."
"Nên để cho bọn chúng gϊếŧ nhị ca ngươi trước?"
Cả người bị quăng mạnh xuống đất, vừa chống tay định gượng dậy, bị đạp một cước vào lồng ngực. Tào Thực lăn lộn ôm lấy ngực ho khan, nghe Hạ Hầu Thượng ở một bên vội vàng khuyên can, nói: "Chúa công bớt giận!"
Phụ thân lạnh lẽo liếc nhìn, ánh mắt căm giận đáng sợ tột cùng, cứ đứng nhìn như vậy. Một lúc lâu, túm tóc Tào Thực đập mạnh xuống mặt đất, mặc cho hắn kinh hãi kêu lên thất thanh, chỉ tàn nhẫn buông một câu: "Đồ phế vật, đợi trở về Hứa Xương, ta đánh chết ngươi."
Hắn ngẩng đầu lên, dùng tay ôm lấy trán, nhìn phụ thân lãnh đạm bỏ đi, chỉ còn thất thần nằm ở đó. Không chỉ hoảng sợ, còn là tuyệt vọng, thất vọng vì chính mình. Hai chữ 'phế vật' ấy, hoàn toàn nhấn chìm hắn vào mặt nước sâu thẳm, tối đen như mực. Một tay ôm ngực đứng dậy, một mình lặng lẽ đi về phía vắng người.
Tào Phi từ từ mở mắt, cúi đầu nhìn vết thương trên bả vai, nén đau khẽ xoa nhẹ. Nhẹ nhàng lắc đầu, lại bình thản thở ra một hơi.