Nằm trên giường một tay che mắt, cảm thấy người nóng bừng lên. Toàn thân mệt mỏi, đột nhiên nhớ đến bóng dáng quen thuộc, trâm cài dầu đơn giản, người dưới ô áo xanh như thu thuỷ, giữa trời tuyết rơi hồng y như hoạ. Đã bao lâu rồi không cùng nhau dùng bữa, đã bao lâu không ngồi cùng nhau nói chuyện được quá ba câu? Nói cho cùng vẫn không chịu cho là mình sai. Hắn là nam tử, không cần phải nhún nhường. Nếu như tỏ ra không cần hắn để mắt tới, vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi. Nghĩ đến những lúc hai người bọn họ cười đùa, ngâm thơ, không biết tay siết lại từ lúc nào. Nếu như vậy, lấy gì trách móc ta bạc bẽo?
Lúc ở Nghiệp Thành vì phu thê xích mích với nhau, giận cá chém thớt, bây giờ có chút hối hận. Giơ bàn tay lên nhìn, tự hỏi tự nghe: "Không biết Nguyên Trọng bình phục chưa? Có phải đang rất hận ta không?"
Tào Phi khẽ thở nhẹ, nghĩ đến cái gì vội vàng ngồi dậy, với tay lấy áo ngoài khoác vào. Biết không có mặt mũi nào, nhưng hắn rất sợ Tào Thực chịu không nổi thẩm tra sẽ bất chấp khai ra mình.
Nhưng lần này đến bị doạ khiếp vía, nhìn vào trong, lắp bắp hỏi Vương đình uý: "Sao lại thế này?"
"Đến rồi?"
Tào Thực không ngủ, chỉ nằm sấp quay đầu vào trong tường, một tay buông thõng xuống. Vương đình uý cúi đầu lui ra, hắn mới đi vào trong. Vỗ ngực tự trấn an, cuối cùng hỏi: "Sao vậy?"
Tào Thực yếu ớt cười nhạt: "Không phải đúng ý huynh à?"
Tào Phi chẳng hiểu hắn có ý gì, cau mày nhìn. Ống tay áo buông thõng xuống còn nhỏ máu, mặc y phục trắng mà bị nhuộm thành đỏ. Hơi cảm thấy lạ, cũng không ai thay y phục cho hắn. Chưa nghĩ xong, thấy Tào Thực quay đầu, mở lòng bàn tay ra, nhếch môi cười một cái: "Bảo sao... Vừa ngủ dậy chưa hiểu gì, lại bị đánh gần chết. Nhị ca có lòng rồi."
Nhìn lọ sứ trong tay hắn, Tào Phi hoảng hốt nhớ lại. Hắn cũng muốn giải thích, nhưng không biết phải nói thế nào. Hoàn toàn không cố ý để lọ thuốc lại, không nghĩ thành ra thế này. Cuối cùng quyết định nói thẳng chuyện chính: "Phụ vương không hỏi ngươi cái gì sao?"
Tào Thực lấy sức, mở miệng: "Sợ ta nói bị huynh bỏ thuốc à?"
"Ngươi! Bỏ đi, nếu thực sự là như vậy thì ngươi cũng đâu thể làm gì? Ngươi nghĩ xem phụ vương là người thế nào, bây giờ vị trí của ngươi ở đâu, quản cái miệng cho tốt."
Tào Thực vừa thở dốc vừa khinh thường cười: "Không biện minh luôn à?" Nói xong ho khan sặc sụa, nằm vật ra giường, vẫn cố chấp mở miệng: "Sợ gì chứ... ngay từ đầu... ta chưa từng nghĩ sẽ nói gì cả, nhị ca không cần lo lắng..."
"Vẫn là ngươi thông minh." Tào Phi vốn đang định đi, chung quy cảm thấy có chút áy náy, cuối cùng vẫn quay lại hỏi: "Có cần... hay là, ta giúp ngươi đổi bộ y phục khác? Ta là Trung lang tướng, chuyện này nằm trong thẩm quyền của ta."
"Không cần... ta còn muốn sống."
Tào Phi đành ngậm miệng lại, trấn an bản thân là hắn sẽ không có gan nói linh tinh.
...
Trăng rọi qua cửa sổ nhỏ, chiếu xuống giấy bút sạch sẽ, phẳng lặng. Hắn ôm vai, gắng sức bò từ trên giường xuống, mồ hôi ròng ròng chảy, vội đưa tay áo lau đi, sợ làm bẩn giấy. Bên ngoài có tiếng nói khẽ: "Công tử... có giao phó gì nữa không?"
"Cho ta bình rượu."
"Công tử đang bị thương. Hay là, có ăn chút gì không?"
Hắn lắc đầu nhìn một lúc, Vương Đình uý đành quay đầu nói: "Nhân sâm câu kỷ tửu. Bổ khí huyết."
Tào Thực quỳ xuống đất, nhẹ nhàng nhấc bình ngọc, rót vào ly. Một tay chống đỡ thân thể suy yếu, một tay từ từ nhấc bút lên.
Trong cơn say, ta tựa đài cao. Khí phách hào hùng nâng chén rượu.
Ta toạ nơi sơn hải, ôm trọn tuyết nguyệt, phong hoa. Đời người mấy ai bình thản, không để tâm thành bại?
Nét bút thanh thoát như nghê phụng chao liệng, lướt nhẹ giữa trời trong như nước hồ mùa thu. Gương mặt nhợt nhạt hơi ánh sắc hồng, khoé môi khẽ cong nhẹ, một tay nhấc ly rượu, hướng về phía ánh trăng như ngọc. Khàn khàn mở miệng:
"Trăng trên đài cao kia... ngàn năm chưa từng thay đổi... Câu chữ hoa mỹ này... từ trường thiên đem tới... Điên cuồng uống rượu, viết ba trăm bài thơ... Làm thế nào để nét bút diễm lệ này... đi vào giấc mộng của ta?"
Hắn không biết cửa mở lúc nào, không biết người kia trầm lặng đứng phía sau, đăm đăm nhìn từng nét mực đen trên giấy Tuyên Thành. Cuối cùng chỉ ngồi xuống giường, cúi đầu hồi lâu, mở miệng: "Xem ra ngươi hồi phục nhanh đấy."
Bút trên tay rơi xuống, kinh ngạc chậm rãi xoay đầu lại. Phụ vương ngồi bên giường, đăm chiêu nhìn. Tào Thực hít sâu một hơi, khó khăn lê hai đầu gối đến bên giường. Sau lưng bỏng rát, nghiến răng dập đầu xuống, úp mặt xuống giữa hai cánh tay, im lặng.
"Ngẩng đầu lên."
Hắn run rẩy, thều thào từng chữ nói: "Con không dám."
"Không dám cái gì?"
"Không dám... ngẩng đầu nhìn phụ vương..."
Tào Tháo cười nhạt, nhìn hắn quỳ sụp dưới đất, bất giác nhìn sang giấy bút bên kia, nói: "Bại gia tử. Thành sự thì ít, bại sự có thừa. Bao nhiêu lần vẫn không thay đổi tính nết." Nói xong quay đầu nhìn Vương Đình uý: "Lấy trượng đến đây."
Tào Thực khoé mắt từ từ đỏ lên, vẫn cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Cho con nghỉ ngơi mấy ngày. Được không?"
Sự im lặng này khiến cho tâm trí càng lúc càng hoảng loạn như rơi vào vực thẳm. Hắn nghẹn giọng nói tiếp: "Vậy một ngày thôi. Vết thương của con..."
"Dùng thuốc rồi thì có thể chịu được."
Lạnh lùng nhìn vệ binh giữ chặt Tào Thực, lột y phục xuống. Hắn cũng biết đám võ phu này chân tay thô bạo, không biết nặng nhẹ. Y phục dính vào vết thương, không kiêng dè kéo xuống. Vệ binh chờ lệnh, lúc này mới nói:
"Dù sao thì, hổ dữ không ăn thịt con. Nếu ngươi nói ra được lý do vừa ý ta, ta sẽ giơ cao đánh khẽ."
Tào Thực khiếp sợ run lên, thế nhưng lại cắn răng đáp: "Con trước giờ luôn buông thả, trước khi đi còn cố chấp uống say. Không còn gì để nói."
"Đánh!"
Thương tích không kịp lành, bây giờ lại tiếp tục chịu thêm tổn thương. Vương đình uý thấy hắn kêu thảm thiết, cố ý đưa mắt nhìn Tào Tháo chờ mệnh, nhưng chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh, không chút cảm xúc.
"Ta hỏi ngươi hôm đó ai uống rượu với ngươi?"
Tào Thực càng lúc càng choáng váng, cuối cùng vẫn nghiến răng đáp: "Con uống một mình..."
Hắn chán nản không buồn nhìn, quay mặt đi: "Đánh mạnh vào."
Mỗi trượng đập xuống, Tào Thực lại khản giọng kêu lên. Đau đớn giáng xuống dồn dập, đến nỗi không kịp lấy sức kêu thành tiếng. Như thế này, không có số lượng, không biết đến khi nào mới được buông tha.
Trên người mang sẵn thương tích nặng nề, chỉ cảm thấy một trượng nữa là có thể mất mạng. Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Nếu như nói ra, phụ vương sẽ làm gì? Ngày ấy Dương Tu nói hắn ngu xuẩn, sự thật này lẽ nào chính mình không biết hay sao, nhưng đến tột cùng vẫn không thể làm trái với sơ tâm. Đến cùng vẫn là huynh đệ một nhà, từng che chở nhau mà lớn lên đến ngày hôm nay, hắn làm không được.
"Phụ vương, phụ vương..."
Tào Tháo đưa mắt nhìn, vết thương đã đóng vảy phiếm đen, lại lần nữa vỡ ra. Nhìn hắn khổ sở vật vã, chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại.
"Con nói..."
Hắn giơ tay lên, trượng ngừng lại. Nhưng Tào Thực chỉ thở hổn hển, lại nín bặt. Hắn đưa mắt nhìn, vệ binh cúi đầu lui ra.
Đợi bọn họ đều đi cả, Tào Thực mới nghiêng đầu về một bên hô hấp, thều thào nấc nghẹn: "Con không nói đâu... Đều là lỗi của con... không biết tự kìm chế bản thân... Xin phụ vương đừng truy cứu nữa." Nói xong gục xuống vừa cố thở vừa rơi nước mắt.
Tào Tháo bực mình đứng dậy, đến bên cạnh, dùng tay ấn vào thắt lưng hắn. Tào Thực khàn tiếng kêu lên, tay run rẩy đưa ra sau, nhưng không dám ngăn cản, đành hạ tay xuống.
"Ta biết hắn chuốc rượu ngươi từ lâu rồi. Đồ ngu."
Tào Thực vội vàng gượng nửa người dậy, nghe phụ vương cười nhạt, nói: "Biết bị tính kế, ngươi vẫn muốn bảo vệ hắn? Hắn tính kế ngươi hết lần này đến lần khác. Thậm chí đã được chọn làm thế tử rồi, vẫn không muốn buông tha cho ngươi."
Phụ vương ngồi xuống giường, ánh mắt tràn đầy thất vọng. Hắn chống tay ngã xuống sàn, rùng mình kêu một tiếng, bò về phía đó, nghẹn ngào nói: "Con không muốn... để phụ vương nghi kị nhị ca, không muốn nhà chúng ta bất hoà thế này... đều là lỗi của con... Chuyện này đừng nói nữa được không?"
"Đương nhiên đều là lỗi của ngươi. Vì ngươi tạo cho hắn cơ hội."
"Có biết vì sao lúc trước muốn ngươi làm Thế tử không?"
Tào Thực ngơ ngẩn đáp: "Vì... vì phụ vương... thích tài hoa của con..."
Phụ vương lặng lẽ lắc đầu, trầm ngâm nhìn về phía cửa sổ. Đưa một tay lên đón ánh trăng, nhẹ nhàng nói: "Là vì ngươi có lòng nhân đức."
"Khổng Tử nói, nhân giả an nhân. Kẻ nhân đức biết làm yên lòng người. Lưu Bị xuất thân bần hàn chỉ có cái danh tôn thất, tại sao có thể khiến quần hùng quy phục. Bởi vì hắn dùng đức trị thiên hạ, dùng nhân tâm thu lòng người. Không có nhân nghĩa thì lễ pháp không thành. Nhân đức chính là thứ mà phụ vương thiếu sót, phụ vương muốn người đời sau nhìn vào lòng nhân đức của ngươi, mà nhớ tới công lao của Tào gia ta."
"Còn bởi vì nhân hậu cũng là điểm yếu của ngươi. Phụ vương đã đến cái tuổi sống đủ rồi, một ngày phụ vương không còn, ngươi không làm thế tử thì sẽ không ai bảo vệ được ngươi nữa. Nhưng năm đó ta tính sai rồi."
Nước mắt trượt xuống, hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn lên. Lại ngẫm lại chính bản thân mình, bao nhiêu năm qua ỷ vào sau lưng có người bảo hộ, đã quên mất bảo vệ chính mình, quên mất rằng sẽ có lúc đơn thương độc mã. Cũng chưa từng một lần lo nghĩ đến một ngày... không còn người bảo hộ ở phía sau nữa.
"Đến cùng vẫn không thể là ngươi. Quân tử tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Bản tính của ngươi phóng túng, cũng không có chí tiến thủ. Không thể tu thân thì làm sao trị quốc? Người cố gắng, tất phải được thành quả hơn người đứng yên tại chỗ. Tử Hoàn không giống ngươi, hắn mang tâm tư của bậc vương giả, có dã tâm, có nhẫn tâm. Tự mình nghĩ xem, không có ta bên cạnh, ngươi sẽ bảo vệ bản thân thế nào?"
"Phụ vương..."
Tào Tháo đứng dậy, nhìn hắn còn quỳ trên đất lặng lẽ khóc, cởϊ áσ choàng khoác lên cho hắn, chầm chậm bước ra cửa.
"Thả hắn ra đi."
Đại nghiệp thiên thu bao nhiêu năm dùng gươm đao, máu lửa để giành lấy, nên thuộc về người biết làm quân chủ. Không thể nào giao vào tay một kẻ phóng túng, mơ mộng phù phiếm. Thời khắc lập thế tử năm đó, thực ra đến giờ chưa từng hối hận, cũng không có ý muốn thay thế tử. Chỉ là bất an không yên, cuối cùng vẫn sẽ có một ngày không thể bao bọc nhi tử được nữa. Xem ra chỉ có thể phó mặc vào vận mệnh, kì vọng vào cái gọi là nhân đức, thứ mà hắn cả đời xem thường.