Khom Lưng

Chương 100

Khương Mãnh nương theo ánh mắt Điêu Mạc, nhìn thấy một nữ tử mang mặt nạ đỏ thẫm dưới sự bảo hộ của đám người đang bước đến người Nha kia.


...


Ở biên giới phía tây người Hán và người Khương ân oán luôn nặng nề.


Nhưng không giống mâu thuẫn với Hung Nô, ngoại trừ nguyên nhân khách quan là tranh giành lãnh thổ, thì cũng có thêm nguyên nhân là do nhà Hán cai trị không thỏa đáng nữa.


Một màn vừa rồi, Tiểu Kiều mặc dù cũng thấy khó chịu, nhưng nghĩ lại dù sao cũng sẽ thế này, bản thân vừa mới tới nơi này, cho dù có Ngụy Thiệu làm chỗ dựa, cũng không nên tùy tiện đụng chạm đến những những lợi ích của những cường hào nơi đây, vì thế do dự một hồi vẫn quyết định rời khỏi.


Ấy vậy mà lại không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Nghe đến người thiếu niên gọi "Tỷ tỷ" kia, vì bảo vệ nữ tử người Khương mà bị đánh tàn nhẫn, vẫn cứng rắn không chịu cúi đầu, chẳng biết vì sao, lại nhớ đến đệ đệ Kiều Từ của mình, sao có thể tiếp tục nhịn nữa, xoay người bước lại.


Quản sự thấy Nữ quân không nghe lời khuyên của mình, xem ra là muốn can thiệp, đành phải đi theo.


Thiếu niên bị đánh đến mắt sưng vù, miệng đầy máu, gã trung niên người Nha kia vẫn chưa hả giận, đá cậu văng đến bên cạnh nữ tử người Khương đang khóc lóc cầu xin, tiếp tục đánh, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nữ tử: "Dừng tay!"


Người Nha quay đầu lại, nhìn nữ tử đeo mặt nạ đỏ thẫm, sững sờ.


Vùng phía Tây này có nhiều gió cát, phụ nhân ra ngoài thường đeo khăn trùm đầu, che chắn gió cát là điều thường thấy. Lại quan sát một chút.


Cách một lớp lụa mỏng, mặc dù nhìn không rõ dung nhan, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn được đại khái đường nét ngũ quan, trực giác cho thấy đó là một phụ nhân có dung mạo xinh đẹp, lại nghe được giọng nói của nàng, trong trẻo thánh thót, vô cùng dễ nghe, có lẽ còn trẻ tuổi.


Lại đánh giá xiêm y của nàng, mặc dù chất lượng tốt, nhưng cũng không phải quá xuất xắc.


Cuối cùng nhìn đến tùy tùng của nàng. Một người đàn ông trung niên râu dê cùng một bà vú già. Phỏng đoán nàng là phu nhân trẻ tuổi xuất thân từ một gia đình trung lưu.


Kẻ người Nha này họ Hồ, có chỗ chống lưng, bình thường căn bản không thèm để những gia đình trung lưu trong thành Tấn Dương này vào mắt. Vốn lại là một kẻ háo sắc, trong lòng liền nổi lên tà niệm, rất muốn vén cái khăn che mặt kia ra ngó dòm. Quả thật nghe theo lời nàng dừng lại, cười hì hì nói: "Nàng là phu nhân nhà nào, không ở nhà se chỉ luồn kim cho tốt, đến nơi này làm gì?"


Quản sự nổi giận, nghiêm giọng quát: "Láo xược! Người có biết------"


Tiểu Kiều ngăn quản sự, nhìn thấy mấy chục người Khương bị trói dưới đất, lạnh lùng nói: "Những người này bao nhiêu tiền, ta mua hết!"


Quản sự sửng sốt.


Người Nha và đám bên cạnh xem náo nhiệt cũng sửng sốt. Lúc định thần lại, chần chờ một chút, hỏi: "Nàng muốn mua hết?"


Tiểu Kiểu đáp: "Lời của ta, ngươi nghe không hiểu?"


Đám người Nha bây giờ mới tin, ngẫm nghĩ một lúc, ra một cái giá hơi cao, vốn còn cho rằng nàng sẽ trả giá, không ngờ nàng đến ánh mắt cũng không chớp lấy một cái, nói: "Đem toàn bộ người đem đến thành nha thự Bắc thành cho ta! Đưa đến xong tiền trao cháo múc!"


Đám người Nha giật mình.


Năm ngoái Tịnh Châu đổi chủ, Yên hầu Ngụy Thiệu thay Trần Tường, trở thành người đứng đầu Tịnh Châu. Những gia đình giàu có nơi đó đều đợi Ngụy Thiệu đến để lôi kéo làm thân. Đặt chân đến không lâu, mới truyền ra tin tức, Yên hầu đến Tấn Dương, ở tại nha thự của thành bắc. Vừa mới tới mấy ngày, các gia đình giàu có ở Tấn Dương nghe được tin tức này, liên tiếp thay nhau tới cửa bái kiến, tặng mỹ nhân, dâng vàng bạc, thiếu chút nữa đạp gãy cả cửa hạm.


Ngụy Thiệu ở nha thự phía Bắc thành. Người Nha đương nhiên biết rõ.


Phu nhân này mở miệng nói, đem người đến nơi đó...


Gã người Nha do dự một chút, thở dò xét hỏi: "Phu nhân đang đùa ta sao? Nha thự đâu phải là nơi có thể tự ý đưa người đến chứ?"


Hắn đã đổi giọng, gọi nàng là "phu nhân".


Tiểu Kiều lạnh lùng nói: "Ta bảo người đưa, người cứ đưa tới cho ta là được, sao lắm lời thế?"


Gã người Nha lập tức nghe ra ngữ khí nghiêm khắc của người bề trên, nhất thời không dám làm điều xằng bậy, liền đổi sắc mặt, một mực cung kính, luôn miệng vâng dạ, lại quay đầu lớn tiếng quát những người Khương đang bị trói liền với nhau trên mặt đất kia, họ nghe lệnh đều đứng hết lên.


Những người Khương này cũng giống như người thiếu niên kia, thực chất không phải là tù binh, mà là những người vô tội ở các tộc người Khương khác nhau sống ở sông Hoàng bị bắt tới đây. Đám người này, vốn dĩ ban đầu có xấp xỉ trăm người cùng bị bắt, họ đi từ sông Hoàng đến đây đường xá gập ghềnh, trôi dạt, rồi bệnh, rồi chết, cuối cùng chỉ còn lại mấy chục người. Phần lớn trong số đó không biết nói tiếng Hán, nghe cũng không hiểu. Chỉ biết là vị phu nhân trẻ tuổi đeo mạng che này đã mua mình. Cũng không rõ từ giờ sẽ ra sao, lảo đảo bị xua đuổi đi về phía trước.


Tiểu Kiều đến bên cạnh thiếu niên trẻ tuổi kia, thấy cậu tựa như đang thoi thóp, liền lệnh cho quản sự mang cậu lên xe ngựa.


Quản sự thấy thiếu niên bẩn thỉu, toàn thân toàn là máu, chần chờ một chút, không ngờ thiếu niên này lại vô cùng ngoan cường, tự bò từ mặt đất đứng lên, cúi người thật thấp trước Tiểu Kiểu nói: "Ơn cứu mạng của ân nhân, ta sẽ không bao giờ quên! Trên người ta dơ bẩn, không dám làm dơ xe của ân nhân, một mình ta có thể tự đi."


Tiểu Kiều nhìn khuôn mặt cậu mặc dù bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo, lời nói cũng nho nhã lệ độ, dường như là một người được giáo dục tốt, càng có hảo cảm với cậu, liền mỉm cười gật đầu một cái.


Xuân Nương dễ mềm lòng, tự mình đi tới cởi trói cho nữ tử người Khương kia. Nữ tử người Khương hướng Tiểu Kiều dập đầu liên tiếp bảy tám cái, sau đó đi tới bên cạnh người thiếu niên, miệng nói một tràng những lời mà Tiểu Kiều nghe không hiểu, chắc là hỏi tình trạng vết thương của cậu. Thiếu niên lắc đầu, dường như đang an ủi nàng ấy mấy câu, rồi xoay người tập tễnh đi theo đoàn người Khương kia. Nữ tử người Khương đỡ cậu, vẻ mặt cung kính. Điều này làm Tiểu Kiều cảm giác hai người này dường như không phải là tỷ đệ.


Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tiểu Kiều cũng không nghĩ nhiều nữa, rời khỏi khu chợ dưới cái nhìn chăm chú của vô số con mắt, lên xe ngựa trở về nha thự.


Những người xem náo nhiệt bắt đầu bán tán về lai lịch của tiểu phu nhân thần bí, bàn tán một rồi cũng dần tản đi. Cuối cùng chỉ còn lại vài người đứng ở đó.


Khương Mãnh nói: "Vị phu nhân kia lai lịch thế nào mà lại ở nha thự Tấn Dương? Chẳng lẽ có quan hệ với Yên hầu?"


Điêu Mạc không nói, chỉ nhìn về phía che ngựa chở vị tiểu phụ nhân kia đang dần dần đi xa, đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt.


"Chủ nhân, lúc nãy trong nháy mắt thuộc hạ nhìn thấy trên cánh tay thiếu niên kia có hình xăm của tộc Ti Hòa."


Một tùy tùng khác bỗng nói.


Khương Mãnh sửng sốt, sau đó vẻ mặt khinh thường: "Hóa ra là người Ti Hòa! Bám vào người Hán mà sống, bị cướp làm nhục như thế cũng đáng lắm!"


Ti Hòa là một nhánh tộc người Khương sống ở Lũng Tây. Lão tộc trưởng bây giờ tên Nguyên Vượng, ông làm tộc trưởng đã hơn 40 năm, khá thông tuệ, hướng dẫn tộc nhân làm nông xây nhà cửa, dần dần đổi từ du mục sang định cư, dân số cũng càng ngày càng đông, là tộc người có tiếng tăm trong cộng đồng người Khương. Chỉ là sau này, người Ti Hòa cũng giống như số người Khương còn lại ở Lũng Tây, bị Trần Tường với thứ sử Lương châu Phùng Chiêu chèn ép, bị bắt phải tha hương.


Tháng trước Điêu Mạc mưu đồ tấn công thượng quận, từng mời tộc Hòa Ti cùng tham chiến, nhưng lại bị tộc trưởng Nguyên Vượng từ chối. Người Ti Hòa án binh bất động. Sau thất bại đó, Khương Mãnh nhắc tới tộc Hòa Ti không dám tham chiến luôn cảm thấy coi thường.


Điêu Mạc nói: "Mỗi người một chí hướng. Tộc trưởng Ti Hòa đức cao vọng trọng, không xuất binh cũng ohải có suy tính. Ta rất kính trọng ngài ấy. Người bớt ăn nói bậy bạ!"


Khương Mãnh nghe hắn nói thế, mới ngậm miệng.


Điêu Mạc trầm ngâm, trước mắt hiện lên dáng vẻ của người thiếu niên kia, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc. Nhất thời không thể nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu. Chần chờ một chút, phân phó một tùy tùng đi điều tra. Sau đó mang người ra khỏi thành.


...


Tiểu Kiều mua một lúc hai mươi ba mươi mấy nô lệ người Khương, quản sự thật sự không hiểu nổi.


Chỉ vì phu nhân thích thế, làm hạ nhân lại không dám ho he nửa lời. Chuyện đầu tiên sau khi trở về là lệnh cho nhóm người Khương này đi gội đầu tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc y phục của người Hán, mỗi người được phát một đôi giày. Sau đó được mang đi ăn cơm. Mỗi người được phát hai cái bánh, còn cháo thì không giới hạn.


Đợi nhóm người Khương ăn xong, quản sự liền đi hỏi Tiểu Kiều, dự tính để cho cho họ làm công việc gì.


Tiểu Kiều cũng không biết nên để cho họ làm gì. Ban nãy mua họ về là do kích động mà thôi. Nghe quản sự hỏi xong, bộ dạng đợi mình phân phó, liền nói là đi hỏi họ xem, muốn đi đâu thì đi, không được phép ép buộc họ lại.


Quản sự trợn mắt há mồm.


Thì ra phu nhân vung tiền mua một đống nô lệ người Khương chỉ để chơi thôi.


Hắn không dám hỏi gì nữa, xoay người, gọi một người biết nói tiếng Khương tới, rồi đi hỏi nhóm người Khương kia.


Nhóm người Khương ban đầu không dám tin mình lại có vận may tốt thế. Đầu tiên là được mua rất thuận lợi, chẳng những có quần áo mặc được đi giày, lại còn được ăn một bữa cơm. Vốn cho rằng được như thế đã là tốt lắm rồi, lại không ngờ vị phu nhân trẻ tuổi kia thả mình đi.


Mới đầu không ai tin cả. Đều tròn mắt nhìn nhau. Sau đó biết đây là thật thì có mười mấy người rời đi, cuối cùng còn lại một nửa không chịu đi, nói là có đi cũng không còn nhà nữa, mà đường xá lại xa xôi, chưa chắc còn sống mà trở lại khu vực sông Hoàng, chỉ muốn ở lại phục vụ phu nhân. Nam có 12 người, nữ có 2, đều còn rất trẻ.


Quản sự thấy người đuổi cũng không đi, lại xoay người đi bẩm báo lại Tiểu Kiều.


Tiểu Kiều nghĩ một chút, để cho nam tạm thời làm tạp dịch, còn nữ thì cho giặt giũ. Nếu không có việc thì nghỉ ngơi cho tốt, đợi nàng nghĩ ra sẽ phân phó tiếp.


Sau đó dặn dò an bài cho họở ngoài viện, không cho phép đi vào trong viện.


Đây cũng là để an toàn. Dẫu sao nàng đối với nhóm người Khương này không có ác cảm gì, nhưng chưa chắc người ta có âm mưu với nàng hay không


Cuối cùng còn lại đôi tỷ đệ kia. Tiểu Kiều phân phó quản sắp cho họ một phòng ở, rồi gọi lang trung đến chữa trị vết thương cho thiếu niên.


Quản sự từng việc từng việc tuân theo.


...


Mấy ngày sau vết thương của thiếu niên người Khương cũng đã khá hơn nhiều.


Cậu xưng tên một chữ Viên, rồi lại cảm ơn nàng. Lúc nhìn Tiểu Kiều, đôi mắt sáng ngời trong suốt, tràn đầy vẻ cảm kích.


Ngày đó cậu một thân bẩn thỉu, Tiểu Kiều chỉ để ý đến đôi mắt trong trẻo sáng ngời. Không ngờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay y phục thì diện mạo của cậu lại sáng sủa như vậy


Nam tử người Khương vì để nhớ đến tổ tiên, có thói quen rẽ ngôi, trên trán đeo một dải khăn vắt ngang trán.


Thiếu niên tên Viên này, tóc đen xõa vai, da trắng như tuyết, đứng ở đó tựa như một thân cây trúc, nếu không phải trên trán và khóe mắt còn mang thương tích, có lẽ sẽ có điểm giống bộ dáng tiểu đệ Kiều Từ khi 12 13 tuổi của nàng


Tiểu Kiều càng cảm thấy thân thiết.


Chỉ là càng nhìn, lại càng cảm thấy cậu và nữ tử người Khương kia không giống như tỷ đệ ruột.


Nếu không phải tỷ đệ ruột, vậy cùng bị cướp bán, nhất định là có ẩn tình.


Nhưng nàng cũng không tiện hỏi.


Huống chi ngày đó mua cậu cũng chỉ một phút bốc đồng, nàng cũng không muốn đi nghe ngóng ẩn tình của người khác. Cười nói: "Ngươi không sao thì tốt. Ngày đó những người đi cùng ngươi, có một số đã rời đi rồi. Đợi ngươi dưỡng thương khỏi, nếu muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không ngăn cản."


...


Tối hôm đó, Xuân Nương đang ở trong phòng may vá, nói chuyện phiếm với Tiểu Kiều.


Đây đã là buổi tối thứ mười kể từ khi Tiểu Kiều đến Tấn Dương rồi.


Ngụy Thiệu vẫn chưa trở về, quản sự cũng không có tin tức gì mới.


Không chỉ có Xuân Nương, thực ra trong lòng Tiểu Kiều cũng thấy có chút không đúng.


Xuân Nương liếc Tiểu Kiều đang nhoài người trên bàn vẽ tranh, không nhịn được nói: "Nữ quân đã đến đây nhiều ngày rồi, cũng không biết Nam quân bao giờ mới trở về nữa."


Tiểu Kiều không đáp lời bà.


Xuân Nương lại nói: "Hay là Nam quân chưa biết Nữ quân đến nhỉ? Nữ quân dù sao cũng rảnh rỗi, sao không viết cho Nam quân một phong thư nhỉ?"


Tiểu Kiều vẫn dán mắt vào tranh, cuối cùng thuận miệng cười đáp: "Vậy Xuân Nương nói xem, trong thư ta nên viết gì được?"


Xuân Nương vội nói: "Thì nói Nữ quân vang lên tiếng bước chân, quản sự đi vào nói: "Quận Tây Hà mang thư tới cho Nữ quân!"


Tiểu Kiều ngước mắt lên nhìn, ngừng bút.


Xuân Nương vội vàng đứng lên nhận thư, vui vẻ trở lại đưa cho Tiểu Kiều: "Thật là trùng hợp! Vừa mới bảo Nữ quân viết thư cho Nam quân thì thư của Nam quân lại đến rồi!"


Tiểu Kiều nhận lấy phong thư được đóng xi cất trong ống trúc, mở ra, nhìn một cái, lông mi khẽ run lên, ánh mắt liền bình ổn lại.


Xuân Nương đang hào hứng chờ Tiểu Kiều nói chuyện, đột nhiên thấy thần sắc nàng khác thường, nụ cười cũng dần dần tan biến, bất an hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"


...


Thư là do Công Tôn Dương viết, ông và Ngụy Thiệu đều đang ở quận Tây Hà.


Ba ngày trước, Ngụy Thiệu vốn quyết định trở về Tấn Dương, để Công Tôn Dương ở lại quận Tây Hà phòng ngự. Trước khi đi lại nảy suy nghĩ, mang theo một nhóm nhỏ, cùng Công Tôn Dương đi thăm dò địa hình, không ngờ lại bị tập kích.


Lúc đó Ngụy Thiệu bảo vệ Công Tôn Dương ra khỏi vòng vây, nhưng bản thân không cẩn thận bị một mũi tênxẹt qua tay.


Vốn tưởng rằng vết thương nhẹ, Ngụy Thiệu lúc đó cũng không để tâm.


Nhưng mũi tên kia lại có độc. May mà cứu chữa kịp thời, tính mạng không có gì đáng ngại.


Nhưng độc trong cơ thể quân hầu chưa được giải hết, cơ thể vẫn còn yếu, hiện giờ đang dưỡng thương.


Quân hầu không muốn để cho Nữ quân biết được, nên đã nghiêm lệnh không cho phép truyền tin.


Công Tôn Dương lại cảm thấy hổ thẹn vạn phần, biết Nam quân đang ở Tấn Dương, không dám giấu diếm, nên cố ý viết thư hồi báo.



Tác giả có lời muốn nói: bất tri bất giác đã 100 chương roài ~ rải hoa nào ~ ^_^


 

Bình Luận (0)
Comment