Giả Tư đứng yên bất động, mãi không thưa.
Tiểu Kiều bảo Xuân Nương đưa Hạ Cô đi thay đồ tắm rửa trước. Đến khi trước mặt chỉ còn mình Giả Tư, nàng mới hỏi: "Tại sao Giả tướng quân không nghe lệnh của ta?"
Giả Tư vội đáp: "Nữ quân chớ trách. Không phải Giả Tư kháng mệnh không nghe. Mà vì Quân hầu ra lệnh cho mạt tướng phải bảo vệ người mới làm nhiệm vụ quan trọng nhất. Nếu Mạt tướng đuổi theo cái người tộc Khương kia, nhỡ Nữ quân gặp phải biến cố gì, mạt tướng có chết cũng không thoái thác được. Huống hồ..."
Hắn chần chừ một lúc.
"Khương Nữ kia một thân một mình, từ Dương Khúc đến đây cũng phải hơn trăm dặm, mạt tướng cảm thấy rất khả nghi. Hơn nữa những lời nàng nói đều là ý từ một phía. Nếu là cái bẫy, mạt tướng sợ nếu mình rời đi thật, Nữ quân sẽ gặp điều bất lợi".
Tiểu Kiều khẽ mỉm cười, gật đầu: "Những điều Giả tướng quân lo lắng không phải không có lý. Chỉ có điều không biết Giả tướng quân có để ý đến bàn chân của Hạ Cô hay không. Mấy ngày trước khi đi chân nàng vẫn mang giày. Nhưng vừa mới về, đầu bù tóc rối, cả người dơ bẩn, một chân thì để trần, trên chân đầy vết trầy xước và bọng máu, móng chân cũng bị long toàn bộ. Có thể thấy được trên đường tới đây nàng đã vất vả như thế nào. Lúc nãy ta cũng để ý đến sắc mặt của nàng. Vẻ mặt lo lắng không giống như giả bộ, ánh mắt không né tránh, không thấy có dấu hiệu bị người khác uy hiếp. Vì thế ta tin là có thật".
Giả Tư a lên: "Thì ra là vậy! Nữ quân thận trọng, mạt tướng không hề để ý những điều này. Nếu Khương Nữ may mắn trốn thoát chạy về báo tin thật, nhưng thiếu niên kia cũng chỉ là tôn nhi của một Khương tộc trưởng mà thôi, đâu thể cao quý bằng Nữ quân. Mạt tướng phái thủ hạ đuổi theo cứu người đó được không?"
Tiểu Kiều lắc đầu: "Hắn quan trọng hơn những gì tướng quân đang nghĩ đấy, ta không tiện nhiều lời. Dù Khương Nữ nói thật hay nói dối, ngài cũng phải tự mình đi một chuyến. Nếu là thật thì phải cướp hắn về bằng bất cứ giá nào!"
Từng chữ cuối cùng được nàng nhấn mạnh, "phải cướp hắn về bằng bất cứ giá nào".
Giả Tư ngẩn ra.
"Giả tướng quân có điều còn không biết. Chuyện này rất quan trọng. Vốn ta định phái người báo tin cho Quân hầu, để ngài ấy tự mình xử lí. Nhưng Điêu Mạc biết Hạ Cô chạy trốn, chắc chắn sẽ nhanh chóng rời đi. Đi đi về về chỉ sợ làm hỏng việc. Ta nghe nói Giả tướng quân không chỉ có võ nghệ hơn người mà còn giỏi truy tìm dấu vết, cho nên mới nhờ tướng quân tự mình đuổi theo họ. Mong Giả tướng quân có thể thuận lợi cứu thiếu niên đó về. Ngày sau ta sẽ báo lại với Quân hầu, chắc chắn không quên công lao của Giả tướng quân".
Được Nữ quân gửi gắm kì vọng vào mình như vậy, Giả Tư đối diện với ánh mắt của nàng, lòng trào dâng nhiệt huyết, hắn đáp: "Nữ quân cứ yên tâm! Mạt tướng sẽ liều mình cống hiến! Dẫn theo một trăm người đi, để lại bốn trăm lính phòng thủ do thủ hạ của mạt tướng chỉ huy. Nếu không có việc cần Nữ quân đừng ra ngoài làm gì. Chờ tin của mạt tướng!"
Tiểu Kiều lại cười nói: "Giả tướng quân yên tâm, ta sẽ chờ tin tức tốt của ngài".
Giả Tư hăng hái lĩnh mệnh. Sau khi lui ra thì gọi thủ hạ tới đây, giao lại trách nhiệm chỉ huy hộ vệ và thông báo với thủ quân bốn thành, khi đó hắn mới dẫn theo Khương Nữ Hạ Cô, đuổi về phía Thượng Quận.
...
Sáng sớm hai ngày trước, sau khi phát hiện Hạ Cô đã chạy trốn, Điêu Mạc lập tức phái người truy lùng nàng mà không có kết quả, hắn quyển định chuyển sang đi đường nhỏ, nhanh chóng dẫn Viên tới Thượng Quận.
Đêm qua, đoàn người đi tới nửa đêm mới tìm chỗ nghỉ chân, nhưng mà gật gà gật gù một lúc lại tiếp tục lên đường, họ đi tới chạng vạng ngày hôm nay thì ngựa mỏi người đói.
Với sự kiên nhẫn của Điêu Mạc, khó khăn đó cũng chẳng tính là gì.
Nhưng Phá Lỗ tướng quân Trần Thụy dưới trướng Phùng Chiêu cùng đồng hành với hắn lại không nhịn được mà bắt đầu chửi bới.
Điêu Mạc cũng từng nghe vài chuyện về Trần Thụy. Hắn là nhi tử của thứ sử Trần Tường ở Tịnh Châu trước kia, mọi người hay gọi là mặt ngọc la sát. Năm ngoái Trần Tường mất Tịnh Châu, nghe nói hắn xuôi nam nương nhờ Tào Cẩn, Hà Đông, đến năm nay mới mượn binh quay về Tịnh Châu, không ngờ lại bị Ngụy Thiệu ngăn cản ở Thượng Đảng.
Đây là lần bại trận thứ hai của Trần Tường, hắn hoàn toàn mất hết khả năng phản công. Sau đó không lâu thì buồn bực ốm chết. Trần Thụy dẫn theo nhóm nhân mã tàn dư chưa đến một ngàn người, tới nương nhờ Phùng Chiêu, Lương Châu.
Lương Châu tiếp giáp với Tịnh Châu, trước kia Phùng Chiêu cũng từng có va chạm với Trần Tường. Bây giờ Trần Thụy xin vào, bảo là không đội trời chung với Ngụy Thiệu, thế là Phùng Chiêu đồng ý, nhưng chỉ phong cho Trần Thụy một danh hào linh tinh, Phá Lỗ tướng quân. Trần Thụy hậm hực không thôi, trước kia lại từng bị Ngụy Thiệu làm nhục quá đáng, trong lòng hắn vẫn nung nấu hận thù, tính tình càng trở nên quái lạ. Mấy ngày nay bị Điêu Mạc hành hạ đến khốn khổ, bây giờ lại bụng đói cồn cào, hắn nhớ tới lúc làm công tử phong lưu thoải mái ở Tịnh Châu ngày trước, thế là tức tối vừa đi vừa mắng chửi. Hắn bỗng dừng ngựa lại, quay đầu hét to về phía Điêu Mạc: "Sao ngươi muốn che chở thằng nhãi dê con này làm gì? Cứ như ta nói, một đao chém chết, sai người mang đầu nó tới gặp lão già kia, lấy danh Ngụy Thiệu mà ép lão xuất binh. Cần gì phải khổ cực như chạy trốn thế này?"
Điêu Mạc lạnh lùng nói: "Tướng quân nói sai rồi. Ngài tưởng tộc trưởng dễ mắc mưu thế sao? Huống hồ lúc trước Phùng Chiêu đã nhận lời ta rồi, mọi chuyện đều do ta quyết định, vậy ta mới đồng ý hiệp đồng tác chiến. Chẳng lẽ tướng quân còn muốn vượt quyền cả Phùng Chiêu?"
Trần Thụy bị hắn nói đến nghẹt thở, hắn tức tối đỏ mặt phừng phừng. Cái gọi là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu là vậy. Nhất thời hắn không làm gì được, chỉ có thể nhịn xuống mà thôi. Tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm, nhìn thấy một căn miếu đổ nát bên đồng ruộng, hắn mới đề nghị vào nghỉ đêm.
Vốn Điêu Mạc còn muốn tiếp tục đi. Nhưng mà Trần Thụy đã xuống ngựa vào trong, hắn chần chừ một lúc, có lẽ Hạ Cô còn chưa kịp đưa tin, phu nhân Ngụy Thiệu chưa chắc đã phái người theo đuổi. Mà cho dù có đuổi, đoàn người mình chạy đi suốt ngày đêm, họ đã cách Tấn Dương khá xa, lại còn đi đường nhỏ, muốn đuổi cũng khó mà theo dấu. Dù sao chỉ nghỉ một buổi tối. Nếu mình còn kiên trì đi tiếp, tên Trần Thụy này lại quấy nhiễu, phá phách không ngừng, trước kia hắn có tiếng là một tên khó chơi ở Tịnh Châu, bây giờ còn dẫn theo mấy người, nếu trở mặt thật thì sinh chuyện.
Nghĩ như vậy, Điêu Mạc đành nhịn xuống, ra hiệu cho thủ hạ xuống ngựa, nghỉ lại đây một đêm.
Ngay đêm đó Trần Thụy nằm ngủ trên đống cỏ. Lúc đầu hắn mệt nên ngủ say như chết, ngủ thẳng đến nửa đêm thì tỉnh lại, kí ức ngày xưa đột nhiên lại hiện về, thế là không ngủ tiếp được nữa. Nhớ ngày đó mình đại nạn không chết, nói vậy cũng là ông trời thương xót hắn, rồi sẽ có ngày hắn trả thù, giết Ngụy Thiệu, đoạt Kiều Nữ, đến lúc đó hắn sẽ làm gì đây, làm gì cho bản thân khuây khỏa. Trước mắt hắn hiện ra khuôn mặt như phù dung của Kiều Nữ, lúc vui lúc buồn, càng nghĩ lại càng thêm sảng khoái. Nhưng bỗng nhiên hắn lại nhớ ra bây giờ mình đã không còn một cơ thể hoàn chỉnh, dù có giành được Kiều Nữ đi nữa cũng lực bất tòng tâm.
Điều đau khổ nhất trên đời có lẽ cũng chỉ thế mà thôi. Đường đường một nam nhi bảy thước, sống ở trên đời còn có ý nghĩa gì?
Đau đớn trào dâng càng khiến mình khó ngủ. Trần Thụy lăn qua lăn lại một lúc, bỗng nhiên lại nghĩ ra một kế.
Rõ ràng Phùng Chiêu không để ý đến mình, đặt cái danh hào cũng đặt lung tung như ăn mày xó chợ. Nếu đã như vậy, sao không nhân cơ hội này bắt tên thiếu niên người Khương kia đi, sau khi nó rơi vào tay mình, hắn có thể uy hiếp Ti Hòa xuất binh, dẫn quân Khương tiến đánh Ngụy Thiệu. Dù cho cuối cùng mình sống hay là chết, cứ liều cho cá chết lưới rách một phen, dù sao như vậy cũng thoải mái hơn cuộc sống tạm bợ nhẫn nhục phi nam phi nữ này.
Trần Thụy quyết định xong thì lén mở mắt ra, nhìn sang bên cạnh. Tên thiếu niên người Khương bị trói chặt tay chân, nằm trong góc.
Mấy tên thủ hạ của Điêu Mạc nằm trên đất, ngáy rầm trời. Điêu Mạc thì ngồi dựa bên cửa, hình như còn chưa ngủ. Lúc này không tìm được thời cơ, hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nảy ra ý kiến, mình kiếm lí do đi ra ngoài, sau đó vòng lại phía sau ngôi miếu đổ, phóng hỏa chỗ này. Nhân lúc rối loạn hắn sẽ cướp tên thiếu niên kia đi. Đột nhiên có tiếng bước chân loáng thoáng bên ngoài miếu, hắn vội vàng bò dậy.
Điêu Mạc ngồi trên cửa cũng lập tức nhận ra, hắn xoay người đứng dậy, cao giọng đánh thức mấy thủ hạ đang nằm ngủ.
Mọi người thức dậy vội vàng cầm binh khí, xông ra ngoài. Sau tiếng bước chân chỉnh tề, bên ngoài căn miếu tối đen bỗng trở nên rực sáng trong ánh đuốc, ngoài cửa có rất nhiều binh sĩ, Giả Tư xông lên trước, rút đao chỉ về phía Điêu Mạc: "Ngươi là Điêu Mạc đúng không? Nhanh giao cậu thiếu niên tộc Khương kia đây, nếu không giết chết không cần luận tội".
Điêu Mạc giật mình, hắn đoán được ngay tướng quân này là người mà phu nhân Ngụy Thiệu phái đuổi theo. Không ngờ lại đuổi theo mình thật. Hắn nhanh chóng lướt qua, bên kia có khoảng một trăm người, mình và Trần Thụy chưa tới được hai mươi. Cách biệt quá xa.
Nhưng nếu cứ giao ra như vậy thì không phải là tác phong của hắn.
Đứng ở vị trí thủ lĩnh một lòng khổ cực muốn tộc nhân của mình được tự do, bản thân hắn cũng không sợ sinh tử. Điêu Mạc rút đao ra, lạnh lùng nói: "Muốn cướp người cũng được, cứ bước qua xác ta đi đã.
Giả Tư sững sờ: "Ta nể ngươi cũng là hán tử! Vốn không muốn lấy nhiều chèn ít. Ta phụng mệnh Nữ quân tới đón cậu thiếu niên tộc Khương kia về. Ngươi đừng quên, chính miệng ngươi nhận lời với Nữ quân, sẽ hộ tống hắn bình an trở về. Là ngươi nuốt lời trước, đừng trách ta đã không khách sáo!"
Điêu Mạc đáp lời: "Phu nhân Ngụy Thiệu đúng là người hiền lành hiếm gặp. Đáng tiếc các ngươi lại là người Hán, ai cũng giả dối tham lam. Ta có nuốt lời cũng không thẹn! Nếu ngươi muốn đánh thì cứ đánh, ta mà sợ ngươi sao?"
Giả Tư phất tay, nhóm binh sĩ lập tức xông lên.
Mặc dù quân số bên Giả Tư nhiều hơn, nhưng mười mấy thủ hạ mà Điêu Mạc dẫn đi lần này đều là người có năng lực lại không màng sống chết. Họ ra sức chém giết nên khó mà chế ngự.
Bên ngoài miếu đang đánh nhau lộn xộn, trong tiếng đao kiếm va nhau, Trần Thụy ra lệnh cho thủ hạ cũng cùng lên tham chiến, mình lại từ từ lùi về sau. Đợi tới khi vào miếu, hắn nhấc chân đá văng cánh cửa sổ mục nát phía sau, bắt lấy Viên đang bị trói tay chân, leo từ cửa sổ đi ra ngoài. Thấy hắn vùng vẫy giãy giụa, Trần Thụy vung đao đánh mạnh vào lưng hắn cho ngất đi, sau đó lén lút cõng tới bên cạnh ngựa, ném Viên lên lưng ngựa rồi xoay người phi lên, hắn đi vòng ra sau miếu, kẹp chặt bụng ngựa, nhờ có bóng đêm mà thuận lợi bỏ trốn.
Trần Thụy phi nước đại mấy chục dặm, đoán chừng sau lưng không đuổi kịp mình nữa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Con ngựa phía dưới cũng mệt đến mức sùi bọt mép, thế nên hắn đành dừng lại để nghỉ ngơi.
Nhân lúc rối loạn hắn đục nước béo cò, không chỉ chạy trốn mà còn thuận lợi mang theo tên thiếu niên tộc Khương đi cùng mình, trong lòng hắn đắc ý không thôi. Đợi đến khi nghỉ đủ, trời cũng bắt đầu hửng sáng, hắn đang định chạy tới lãnh địa Ti Hòa ở Hoàng Thủy, đột nhiên lại chợt nhớ ra câu nói mình nghe được ở trước căn miếu đổ.
Hắn còn tưởng bây giờ Kiều Nữ ở U Châu.
U Châu là nhà của Ngụy Thiệu, cho dù hắn có hận Ngụy Thiệu cũng chưa từng nghĩ tới việc xâm nhập vào địa giới U Châu.
Nhưng không ngờ rằng, Ngụy Thiệu lại dẫn kiều thê của mình tới Tấn Dương.
Nàng ở Tấn Dương, còn Ngụy Thiệu lúc này đang ở Tây Hà quận.
Trần Thụy bàng hoàng chốc lát, trong đầu hắn bỗng nảy ra một diệu kế tuyệt vời.
Sao không nhân cơ hội này lén chạy về Tấn Dương, lấy tên thiếu niên tộc Khương làm mồi nhử, đoạt Kiều Nữ về tay?
Chỉ cần Kiều Nữ rơi vào tay của mình, bắt nàng tới uy hiếp Ngụy Thiệu, chẳng phải còn hữu hiệu hơn việc sử dụng binh lính của tộc Khương đó à, cũng có thể xả hận cho mình nữa?
Trước mắt hắn lại lướt qua bóng hình rung động lòng người của Kiều Nữ. Nghĩ đến khả năng có được nàng trong tay, cho dù không còn là tấm thân hoàn chỉnh, phần còn dư lại phía dưới vẫn ngủ say không cách nào dậy nổi, nhưng dường như lại bất ngờ tỉnh giấc, cả người chấn động, khí khái đàn ông lại sôi sục toàn thân. Trần Thụy không do dự gì nữa, hắn lập tức quay đầu lại, vội vã chạy về hướng Tấn Dương.