Mặc dù Phùng Chiêu đã tạm lui về phía Hoằng Nông, dưới sự ảnh hưởng của bộ tộc Ti Hòa, những nhóm người Khương còn lại ở Hoàng Thủy đều lần lượt đưa tin quy phục. Tuy nhiên, với tình thế phức tạp ở vùng này, Phùng Chiêu đã chiếm đóng ở nơi đó nhiều năm nay, sau lưng là Hạnh Tốn, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tập trung nhân mã để phản công. Còn cả Thiêu Đương Khương chực chờ ngay bên cạnh.
Ngụy Thiệu vô cùng bận rộn.
Sau trận đánh đầu tiên, mặc dù hắn đã định tranh thủ về Tấn Dương một chuyến thăm Tiểu Kiều, dù sao hắn cũng thấy nhớ nàng. Nhưng rốt cuộc lại không đi ngay được.
Đúng lúc đó, sau khi nghe được tin tức từ Công Tôn Dương, Ngụy Thiệu không kìm nổi cơn giận, đến nỗi đi ngay không thể trì hoãn thêm.
Xảy ra một chuyện như thế này mà lại giấu giếm không thông báo cho hắn!
Ngay giây phút nghe xong, nếu đối phương không phải là Công Tôn Dương mà là bất kì một người nào khác dưới trướng hắn, có lẽ hắn đã lật bàn ngay tại chỗ, nổi trận lôi đình.
Gần một tháng trước, hắn từng nhận được bức thư mà Tiểu Kiều gửi cho.
Hóa ra trước khi nàng viết bức thư đó chỉ mới mấy ngày thôi, Tiểu Kiều đã phải trải qua một chuyện nguy hiểm kinh hồn đoạt phách đến thế này.
Vậy mà trong thư, nàng ấy không hề nhắc tới nó nửa câu.
Nàng chỉ nhẹ nhàng nói cho hắn biết, vô tình mình đã cứu được tôn nhi của thủ lĩnh tộc trưởng Ti Hòa, bây giờ đã đưa cậu về nhà.
Tất cả đều giấu một mình hắn! Ngay cả nàng cũng không nói một lời!
Phẫn nộ, đau lòng, hoảng sợ, còn cả sự mất mát mơ hồ, Ngụy Thiệu mang theo tâm trạng đó lên đường về Tấn Dương ngay lập tức.
...
Mấy ngày sau, một buổi tối sao trời xán lạn, đoàn người cưỡi ngựa như bay chạy vào thành Tấn Dương, lao về nha phủ ở thành Bắc.
Mấy tốp dũng sĩ thủ vệ trước cửa nha môn kinh ngạc khi nhìn thấy một đoàn người xé màn đêm lao tới.
Đến khi khoảng cách chỉ còn mười mấy trượng, nhóm người ngựa vẫn không có dấu hiệu chuyển hướng.
Thập phu trưởng vội vàng ra hiệu lệnh, nhóm dũng sĩ lập tức xếp trận cung, đang chuẩn bị bắn cung ép đoàn người dừng lại, nhóm người kia đã nhanh chóng đến gần.
Thập phu trưởng nhận ra người đang đi phía trước chính là Quân hầu. Hắn vội hạ lệnh mở đường.
Cánh cửa đỏ nha môn từ từ mở ra. Dũng sĩ chào đón bằng quân lễ.
Con chiến mã của Ngụy Thiệu dừng cương lại, thân ngựa đầy mồ hôi, liên tục phì mũi thở khò khè. Cương ngựa vừa mới được buông ra, nó đã không chịu nổi mà khuỵu hai chân trước.
Hơn nửa tháng này sau khi quay về từ Hoàng Thủy, mỗi ngày Giả Tư đều tự mình dẫn người đi canh gác. Tối nay, hắn đi tuần trong nội viện như thường lệ, đột nhiên một thủ hạ chạy tới báo lại, Quân hầu đã đi vào cửa lớn, sắp đi tới cổng trong.
Giả Tư kinh ngạc xoay người chạy ra ngoài chào đón. Vừa tới cổng trong, hắn đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang sải bước tới đây.
Giả Tư lập tức quỳ gối dưới cầu thang năm cấp, miệng hét to: "Mạt tướng Giả Tư cung nghênh Quân hầu trở về".
Lúc đầu hình như Ngụy Thiệu không nghe thấy, hắn không hề dừng lại mà bước vụt qua người, đảo mắt đã đi xa mười bước.
Giả Tư còn không dám ngước mắt nhìn lên, chỉ cảm thấy trước mặt mình có một làn gió thổi qua tà áo, sau đó mới vội ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng vội vã của Quân hầu đang đi vào nội viện.
Trái tim lơ lửng dần buông xuống.
Hắn từ từ thở hắt ra một hơi, vừa mới bò dậy từ dưới đất, đột nhiên lại thấy bóng lưng Quân hầu như ngừng lại, sau đó ngài ấy bỗng xoay người, nhanh chân đi tới chỗ mình. Hắn hoảng lên, cuống cuồng quỳ xuống một lần nữa.
Ngụy Thiệu dừng lại trước mặt Giả Tư, lạnh lùng nói: "Nữ quân có ở đây không?"
"Bẩm Quân hầu, có ạ".
"Trước khi ta đi đã dặn cậu thế nào?" Giọng nói của hắn cứng đờ như tảng đá.
Giả Tư vội vã dập đầu: "Quân hầu dặn, phải bảo vệ Nữ quân an toàn là nhiệm vụ hàng đầu. Tất cả đều do mạt tướng đã thất trách, xin Quân hầu trách phạt".
Ngụy Thiệu hít một hơi thật sâu, âm sắc càng lạnh hơn: "Tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cậu kể rõ ta nghe. Một chữ cũng không được để sót!"
Giả Tư là người lãnh đạo trực tiếp của dũng sĩ Lâm Hổ. Ngày ấy hắn tiếp tục chạy về phía trước để đuổi theo Trần Ngụy, sang ngày hôm sau mới thấy hơi là lạ, sau khi nhận ra quay trở lại thì mọi chuyện đã rồi. Chờ đến khi sự tình qua đi, đương nhiên Giả Tư cũng tra hỏi Lâm Hổ về tình hình cụ thể. Bởi vì là chuyện khó nói liên quan đến Nữ quân, lúc kể cho Công Tôn Dương nghe hắn cũng không nói rõ. Bây giờ Quân hầu đã hỏi mình như vậy, hắn nào dám giấu giếm thêm gì nữa, vội vàng kể chi tiết đầu đuôi.
Những gì Công Tôn Dương biết cũng chỉ là đại khái. Khi ông kể lại cho Ngụy Thiệu cũng đơn giản hơn nhiều.
Vậy nên Ngụy Thiệu chỉ biết, Trần Thụy lẻn vào nội viện qua con đường ngầm trong ao nước, hắn muốn bắt Tiểu Kiều đi, sau đó bị ngăn cản nên bắn chết tại chỗ. Những tình tiết nhỏ hơn thì hoàn toàn không biết.
Cũng bởi vì không biết nên mới không yên lòng, chạy suốt ngày đêm trở lại đây. Bây giờ Ngụy Thiệu mới được nghe tường tận, nửa đêm hôm đó, Trần Thụy xông vào phòng ngủ của Tiểu Kiều, Tiểu Kiều cố gắng giữ chân hắn một lúc, cố ý đánh thức Xuân Nương đang ngủ ở nhĩ phòng cạnh bên. Lúc nàng bị Trần Thụy kéo đi, nàng đẩy mạnh rồi nhốt hắn ngoài cửa, ngay lúc ấy, thủ vệ trực đêm mới tràn vào bắn chết Trần Thụy. Trong lòng bàn tay Ngụy Thiệu toàn là mồ hôi lạnh, kinh hoàng phẫn nộ khó thể nói nên lời.
Giả Tư kể xong thì chần chừ một lúc, do dự không biết có nên nói tiếp chuyện cuối cùng hay không. Vừa ngước mắt lên đã chạm vào ánh mắt âm u thấp thỏm của Quân hầu, hắn thoáng run lên. Nếu giờ này mình tiếp tục giấu giếm, nhưng chưa chắc người ngoài sẽ không nói với ngài. Mà dù người ngoài có không nói, biết đâu được Nữ quân kể lại cho Quân hầu thì sao...
Nghĩ tới câu "một chữ cũng không được để sót" vừa rồi, Giả Tư không dám rề rà nữa, hắn nói tiếp: "Cuối cùng còn xảy ra một chuyện ngoài ý muốn..."
Bóng người Ngụy Thiệu không nhúc nhích.
Giả Tư nhắm mắt, thấp giọng nói: "Lúc đó mạt tướng không ở đây, cho nên không tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà nghe Lâm phó tướng kể lại, sau khi Trần Thụy bị trúng mười mấy tên nằm dài trên mặt đất, Nữ quân đi ra khỏi phòng tới gần hắn, có lẽ là muốn hỏi điều gì, nhưng thấy hắn đã gần như tắt thở, Nữ quân tử tế bảo Lâm phó tướng đào mồ chôn hắn cho toàn thây. Không ngờ đúng lúc đó, Trần Thụy lại bất ngờ sống lại, nhân lúc mọi người còn sửng sốt, hắn nhào tới cắn vào chân Nữ quân, nói một câu rồi chết..."
"Nói gì?"
Giả Tư không đủ dũng khí để nói ra khỏi miệng.
"Nói cái gì?!"
Nghe thấy tiếng rít gào hung tợn của Quân hầu, mồ hôi nóng trên trán của Giả Tư rơi xuống: "Nghe Lâm phó tướng nói, hình như là nói... Nữ quân đẹp quá... hắn chết... dưới thân nàng... cũng... cam tâm tình nguyện..."
Rốt cuộc Giả Tư cũng lắp bắp xong câu, cảm giác xấu hổ sau khi nói xong một câu vô cùng mạo phạm, nhịp tim cũng đập nhanh thình thịch, mặt đỏ tới mang tai. Hắn cúi đầu không dám theo dõi biểu cảm của Quân hầu.
Bóng người Ngụy Thiệu hơi cứng đờ một lát, bỗng nhiên hắn rút kiếm khỏi vò, Giả Tư cảm thấy một cơn gió vun vút đập vào mặt, bên tai là tiếng vang lanh lảnh của một vật gì đó bị bảo kiếm chém vào, trong phút chốc, tia lửa bắn tóe tung, cái đầu tường thú [1] bằng tượng đá bên cổng trong bị bảo kiếm trong tay hắn chém đứt. "Ầm" một tiếng rơi xuống đất, lăn xa đến bảy tám bước chân, cuối cùng mới chịu ngừng lại.
[1] Tường thú: thú mang lại điềm tốt lành
Bốn phía lặng yên.
Không khí của buổi tối cuối xuân dường như cùng lắng lại.
Giả Tư quỳ gối bên cạnh tượng đá bị chặt đầu, không dám mở miệng mà hít thở.
"Đào tên kia lên cho ta! Chờ ta tự mình chém hắn thành trăm mảnh".
Từng chữ một như được gằn từ kẽ răng.
Giả Tư vội đáp.
Ngụy Thiệu xoay người, bước nhanh đi.
Mới nãy còn chảy mồ hôi nóng, bây giờ lại ứa mồ hôi lạnh, lớp áo lót của Giả Tư ướt đẫm. Mãi đến khi bóng lưng Quân hầu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, hắn nhìn con thú bằng bị chặt đầu, thở ra một hơi dài.
...
Đã là cuối tháng tư.
Cách chuyện ngày đó cũng đã gần một tháng.
Tới tận bây giờ, mỗi tối Tiểu Kiều vẫn ngủ với Xuân Nương.
Lúc trước nàng sợ nên sinh bệnh, sau khi tìm được Viên, tâm trạng vui vẻ như uống thuốc an thần, bệnh tình từ từ đã tốt lên. Không ngờ mới vài ngày trước đó, khí trời đang lạnh bỗng chốc lại ấm lên, tà độc dễ xâm nhập vào người, buổi tối Tiểu Kiều lại mơ thấy ác mộng, gọi mãi cũng không tỉnh, thế là nàng lại sốt.
Xuân Nương vội vàng mời thấy thuốc tới xem, hai ngày nay mới đỡ hơn một chút. Nhưng mà cơ thể không linh hoạt như trước, mệt mỏi chẳng muốn động đậy gì. Xuân Nương càng không dám xa nàng. Buổi tối bà cũng trải nệm nằm bên cạnh giường nàng, tự mình canh giữ.
Chạng vạng tối hôm nay Tiểu Kiều vừa mới uống thuốc xong, bởi vì tác dụng của nó mà nàng ngủ sớm hơn.
Lúc đầu Xuân Nương vào phòng vừa thêu thùa may gối, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Tiểu Kiều đang nằm ngủ trên giường.
Đêm khuya dần. Xuân Nương cho nhóm hầu gái về nghỉ ngơi. Bà vừa làm xong một cái bao gối thì đặt kim chỉ xuống, vươn vai chuẩn bị ngủ. Đột nhiên bà chợt nhớ ra mình định nấu canh nấm tuyết cho Tiểu Kiều vào ngày mai, nhưng hình như đã quên dặn dò đầu bếp phải ngâm nấm qua đêm. Bà quay đầu nhìn Tiểu Kiều một cái, thấy nàng vẫn còn say giấc ngủ, Xuân Nương bèn rón rén mở cửa đi ra ngoài, tự mình đi tới nhà bếp nhỏ, ngâm nấm tuyết vào nước. Sau khi đóng cửa lại, Xuân Nương đang định cài then thì chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập vang lên ở ngoài sân.
Đã trễ thế này rồi, trừ khi là có chuyện khẩn cấp, nếu không chưa có thông báo gì, sao có ai dám xông vào nội viện. Huống hồ, tiếng bước chân này là của một nam nhân.
Xuân Nương nghi ngờ. Mặc dù đã có nhóm Giả Tư canh giữ ngày đêm, không thể xảy ra sai sót gì, nhưng sự cố tháng trước vẫn rõ ràng trước mặt, bà vừa nghĩ mà sợ, vội vàng dừng lại hơi hé mở cửa ra, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Mấy ngọn đèn lồng ngoài hành lang soi sáng bóng người đang sải bước rất nhanh dưới hiên nhà.
Chính là Ngụy Thiệu.
Xuân Nương giật mình, sau đó là vui mừng không xiết. Bà quay đầu lại nhìn Tiểu Kiều vẫn ngủ, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi qua chào đón. Sau khi làm động tác chớ nên lên tiếng, bà vội dẫn hắn tới một chỗ xa hơn, lúc này mới nói lời xin lỗi: "Nữ quân còn đang ngủ, tỳ sợ sẽ đánh thức người nên mới phiền Nam quân sang đây để nói một vài câu. Nam quân chớ trách tỳ vô lễ".
Ngụy Thiệu đưa mắt nhìn cửa sổ còn lập lòe ánh nến, thấp giọng hỏi: "Nàng ấy thế nào rồi?"
Xuân Nương nghe vậy thì cũng đoán được Ngụy Thiệu đã biết chuyện xảy ra tháng trước. Bà bèn nói luôn: "Lúc đầu Nữ quân chịu hoảng sợ quá lớn, bị bệnh một thời gian. Vốn cũng đã khá hơn rất nhiều rồi. Không ngờ mấy ngày trước, buổi tối đi ngủ lại mơ thấy ác mộng, tối hôm đó Nữ quân lại sốt cao. Cũng may hai ngày nay giảm bớt, tuy nhiên Nữ quân vẫn còn ho khan và cả người nhức mỏi. Sau khi uống thuốc vào buổi tối, Nữ quân đi ngủ sớm đến giờ còn chưa tỉnh".
"Nam quân về bao giờ vậy?" Xuân Nương cung kính hỏi.
Ngụy Thiệu không đáp lại bà. Hắn đứng đó như bàng hoàng chốc lát, một lúc sau mới bảo: "Ta biết rồi. Mấy ngày nay bà đã vất vả rồi, bà đi nghỉ ngơi đi". Nói xong thì xoay người đi luôn.
Xuân Nương gọi với theo: "Lúc đó Nữ quân đã sợ hãi nhiều lắm, đến bây giờ vẫn không ngủ được yên. Nam quân có thể... có thể nhẹ nhàng hơn một chút, đừng làm người hoảng sợ".
Bà chần chừ một lát, dường như niềm yêu quý Tiểu Kiều đã vượt lên trên những lo lắng bình thường, nhẹ giọng nhắc nhở hắn.
Ngụy Thiệu cũng không nói gì thêm, hắn chỉ xoay người đi tới cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, bước vào trong.
...
Giấc ngủ của nàng không sâu lắm, cứ mơ mơ màng màng, cổ họng ngứa ngáy khiến nàng lại ho khan vài tiếng, người chợt tỉnh. Tiểu Kiều cảm thấy bụng dưới hơi trương trướng, mí mắt còn chưa chịu mở ra, theo bản năng nàng vùng về gọi nhỏ: "Xuân Nương, ta muốn đi tiểu..."
Cho đến tận lúc này, nàng vẫn không dám vào phòng tắm một mình khi trời tối. Lúc đi ngoài, Xuân Nương đều phải chờ trước cửa. Sau khi nói được nửa câu, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nàng ý thức được bây giờ đã là giữa đêm khuya, cả tháng qua Xuân Nương luôn phải chăm sóc mình, chắc bà cũng mệt mỏi lắm rồi.
Tiểu Kiều bèn dụi mắt, đang định nhẹ nhàng bò xuống giường, đột nhiên phía sau lưng có một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng ra khỏi chăn.
Đây chắc chắn không phải là tay của Xuân Nương.
Bà ấy cũng không mạnh thế này.
Tiểu Kiều sửng sờ, cũng tỉnh táo hoàn toàn. Trái tim nhảy thình thình trong ngực. Nàng đang định kinh ngạc thốt lên, bên tai bỗng vang lên giọng nói của một nam nhân như thủ thỉ: "Là ta. Ta đã về rồi. Nàng đừng sợ".
Giọng nói đó nàng vô cùng quen thuộc. Nhưng giọng điệu dịu dàng đến mức này lại chưa từng nghe qua.
Nàng từ từ mở mắt, đối mặt với đôi mắt Ngụy Thiệu đang nhìn mình, ánh mắt đan vào nhau như thế.