Khom Lưng

Chương 118

Tiểu Kiều ngẩn ra, cảm thấy kì lạ quá.


Câu hỏi của hắn không liên quan chút nào đến chuyện tối hôm nay.


Sau khi quay về vào lúc nhá nhem tối, biết được chuyện Tô Tín từng quay lại với Hương Hầu phu nhân, rồi đọc thư Tổ mẫu, lúc đó mặt hắn dần đổi sắc, xoay người đi ra ngoài.


Hắn không hề nói với nàng là mình sẽ đi đâu.


Nhưng Tiểu Kiều hiểu được, hắn tới dịch xá tìm Tô Nga Hoàng. Hoặc là đối chất, hoặc là làm gì đó.


Sau đấy tới tận giờ này hắn mới trở về nhà.


Bởi vì quan hệ giữa hai người không giống người bình thường, đó là một mối quan hệ đặc biệt gắn với bóng dáng thời niên thiếu, vì thế Tiểu Kiều cũng không dám nhận định quá trình và kết quả. Nhưng mà nhìn sắc mặt sau khi hắn trở lại, có lẽ cũng không thuận lợi lắm.


Nhưng dù kết quả có thế nào đi nữa, sau khi hắn về lại không hề nhắc tới Tô Nga Hoàng một câu, còn hỏi mình có giấu hắn chuyện gì?


Lạ quá.


Trong lòng Tiểu Kiều nhẩm lại một đống chuyện mà mình đã gạt hắn.


Nàng xuyên không tới đây.


Nàng biết đời trước hắn không chỉ là hoàng đế, mà còn song túc song phi với Tô Nga Hoàng, giết hết người Kiều gia.


Nàng sợ nhỡ một ngày nào đó, hắn cũng trở mặt đối phó với nhà mình, vì thế nàng mới cổ vũ phụ thân sẵn sàng ra trận, cố gắng tự lập.


Những điều đó nàng không thể nói cho hắn biết, đánh chết cũng không nói được.


Tiểu Kiều hỏi lại: “Sao đột nhiên phu quân lại hỏi thiếp chuyện này?”


Ngụy Thiệu nói: “Nàng cứ trả lời đi”. Giọng đầy bướng bỉnh.


“Đương nhiên là không có”.


Tiểu Kiều không chớp mắt, đáp lại.


Ngụy Thiệu vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, hắn bỗng siết chặt tay, kéo nàng ôm chặt trong lồng ngực.


“Man Man, nàng hãy nhớ kĩ, đừng lừa ta”.


Tiểu Kiều nghe hắn lầm bầm nói nhỏ bên tai mình như vậy.


Hơi thở nóng bỏng cả vành tai.


Nhịp tim nàng bỗng chốc tăng nhanh. Để mặc hắn ôm mình như vậy, ôm đến mức nàng còn hơi khó thở.


Sau đó hắn lại bắt đầu hôn. Giống hệt một đứa bé ham ăn được nếm thử kẹo đường, đầu lưỡi dịu dàng trăn trở liếm đôi gò má của Tiểu Kiều, rồi đến bờ môi.


Làm mặt nàng ướt nhẹp.


Thật ra Tiểu Kiều rất muốn biết sau khi rời khỏi đây, rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì.


Tô Nga Hoàng có nhận không?


Kết quả thế nào.


Nhưng hình như hắn không muốn nhắc tới.


Cuối cùng, đầu lưỡi hắn cạy hàm răng nàng ra, tiếp tục lần mò vào, mạnh mẽ mút lấy đầu lưỡi thơm tho của người kia. Nàng nhắm hai mắt lại, tiêu tan suy nghĩ muốn hỏi thăm.



Sáng hôm sau, hai người thức dậy. Sau khi dùng điểm tâm, Ngụy Thiệu ra ngoài, trong nhà vẫn như mọi ngày qua, Tiểu Kiều đưa hắn ra khỏi phòng, giúp hắn chỉnh lại vạt áo rồi thuận miệng hỏi: “Phu quân à, chuyện tối hôm qua sao rồi thế?”


Ngụy Thiệu nhìn nàng một cái.


“Xử lí theo quân quy, tội giết người không thành”.


Ngụy Thiệu bình thản đáp lời.



Xuân Nương nhanh chóng nghe được từ chỗ của Giả Tư, trong quân quy, tội giết người không thành sẽ bị trừng phạt như thế nào.


Nàng đã từng phỏng đoán không ít hình thức, nhưng không ngờ khi biết hình phạt là cắt mũi, Tiểu Kiều vẫn rùng mình một cái.


Tóc sau gáy cũng dựng đứng cả lên, rất không thoải mái.


Đương nhiên, nàng cũng không thánh mẫu đến mức đồng cảm với Tô Nga Hoàng.


Nữ nhân này đáng sợ đến mức nào, không ai hiểu rõ hơn nàng cả.


Trong giấc mơ về kiếp trước của nàng, để thực hiện cái mà nàng ta gọi là mệnh cách “cao quý không tả nổi”, Tô thị đã hại Từ phu nhân, hại cả Đại Kiều, hai bàn tay dính đầy máu tươi của người khác, bò lên long sàng của Ngụy Thiệu.


Không nói tới chuyện trong kiếp đó, chỉ riêng đời này thôi, trong thế giới hiện thực chân thật nhất, suýt chút nữa Từ phu nhân đã bị độc chết trong tay nàng.


Càng không phải nói tới những tính mạng đã lót đường phục vụ cho nàng ta đi tới.


Nàng ta cần phải bị trừng phạt thích đáng.


Nhưng Tiểu Kiều lại thấy khó chịu về cách đối xử của Ngụy Thiệu với nàng.


Thật lòng mà nói, Tiểu Kiều cảm thấy hơi sợ hãi.



Trong bức thư Tiểu Kiều gửi cho Từ phu nhân, nàng nói Tô Nga Hoàng đã đi tới Tấn Dương, đang dừng chân nghỉ lại. Sau đó nàng hỏi dò về chuyện bị đầu độc năm ngoái, có tiến triển gì sau đó nữa không.


Từ phu nhân đáp lại, Chung bà bà vẫn thường xuyên tìm hiểu. mặc dù đã có manh mối nhưng lại không tìm thấy chứng cứ xác thực. Mãi đến cách đây không lâu, thông qua hồi ức của Chu thị, sau nhiều phen trắc trở, rốt cuộc họ mới tìm được một vị phụ nhân.


Phụ nhân này họ Mã, là một bà cốt bấy lâu nay, bà tự xưng có khả năng thông linh, rất nhiều người tới xin bà cho mình được nói chuyện với vong hồn.


Chu thị hết lòng tin tưởng những điều này, để có thể nói chuyện với trượng phu đã mất, bà tìm tới người kia. Khương bà bà cũng đi cùng với mình, vì thế Mã phu nhân mới nhận ra bà ấy.


Theo Mã phu nhân nói, sau đó Khương bà bà có lén lút tới tìm mình một lần, cầu xin bà cho mình nói chuyện với nhi tử đã chết mười mấy năm trước.


Mã phu nhân nhận tiền rồi trình diễn một màn thông linh.


Bà ta đã luyện tập được khả năng đoán ý và sáo ngữ, giả vờ là nhi tử của Khương bà bà nhập vào mình, khiến bà không nghi ngờ gì cả, khi đó nước mắt rơi đầy mặt, đau lòng không thôi.


Từ ngày ấy, Khương bà bà thường xuyên ngầm tới đây, tiếp tục cầu xin Mã phu nhân cho mình nói chuyện cùng nhi tử.


Mã phu nhân mới biết được nguyên nhân cái chết của nhi tử bà ta vào năm đó.


Có một hôm, có người tới cửa, cho Mã phu nhân một số tiền rất lớn, bảo bà trong lúc thông linh, hãy mượn danh nghĩa nhi tử để nói với Khương bà bà rằng, con bà ta chết oan, bây giờ vong linh vẫn bất an, yêu cầu Khương bà bà báo thù cho hắn.


Mã phu nhân ham tài nên nghe theo. Khương bà bà tin tưởng không chút nghi ngờ, nhạt nhòa nước mắt.


Bẵng đi một khoảng thời gian, sau đó nữa, lúc Khương bà bà tìm tới nhờ Mã phu nhân “gọi” vong hồn nhi tử của mình, Khương bà bà mới lải nhải nói, đã có người giúp mình, nhất định sẽ trả thù người từng đẩy nhi tử mình xuống ao chết chìm, để con được nhắm mắt sớm đầu thai.


Mã phu nhân biết người hại chết nhi tử Khương bà bà là huynh đệ của Chu phu nhân. Lúc đó xuất phát từ hiếu kì, bà mượn lời nhi tử của bà ta hỏi tiếp, quý nhân đó là ai.


Khương bà bà không hề phòng bị, bà nói cho nhi tử, quý nhân đó là Tả Phùng Dực Công phu nhân.


Sau khi Khương bà bà rời đi, Mã phu nhân cảm thấy vô cùng sợ hãi.


Bà sống nhờ nghề này, cũng biết đủ thứ âm mưu xấu xa đáng sợ ở các gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng.


Bây giờ mình lại nhúng tay vào. Nhớ lại người từng đưa tiền cho mình để lừa Khương phu nhân, bà càng lo sẽ gây thêm phiền phức. Bởi vì vốn bà không có con, cũng không có gánh nặng gia đình, không quá mấy ngày, Mã phu nhân vội vàng thu dọn châu báu chuẩn bị đào tẩu, đi mai danh ẩn tích rồi tiếp tục trò xưa.


Không ngờ lại bị Chung bà bà tìm tới, sau một hồi truy hỏi, Mã phu nhân mới khai ra nội tình năm đó mà mình biết.


Từ đó, quan hệ giữa Tô Nga Hoàng và Khương bà bà mới hiện lên mặt nước.


Có thể kết luận được, người sai khiến Khương bà bà giết mình bằng thuốc độc chính là Tô Nga Hoàng.


Trong thư, Từ phu nhân nhắc lại một câu, bà nói, dù sao mẫu thân Tô thị cũng là chất nữ của bà, mặc dù mấy năm nay họ ít khi qua lại nhưng vẫn còn nghĩa xưa, máu mủ khó mà cắt đứt được. Nay nhờ có phúc duyên từ tôn tức phụ, bà cũng đã hóa giải kiếp nạn này.


Thiên đạo luân hồi, tự có nhân quả. Bà bảo Ngụy Thiệu không nên để ý quá đến hành động tổn thương bà của nàng ta. Nếu nàng ta vẫn không chịu an phận thủ thường thì đuổi về Lô Nô, giao cho vua Trung Sơn là được.



Bởi vì Từ phu nhân đã dặn, cho nên Tiểu Kiều mới cho rằng, dù Ngụy Thiệu không bị Tô Nga Hoàng thuyết phục, nhiều nhất hắn chỉ giam cầm nàng mà thôi.


Nhưng nàng khó mà tưởng tượng được, hắn lại cắt mũi của nàng ta!


Tàn nhẫn tới mức, Tiểu Kiều còn thấy sợ hơn cả việc hắn hạ lệnh giết chết người đó nữa.


Lần đầu tiên trong đời, không phải qua những lời truyền miệng hay đồn đại, Tiểu Kiều tự mình cảm nhận được thủ đoạn cay độc của nam nhân ngủ cùng gối với mình, phu quân của nàng.


Nàng vẫn nhớ rõ ràng, chỉ mới mấy ngày trước, hắn còn nói với nàng, nếu không phải đã cưới mình rồi, có lẽ hắn có thể nạp Tô thị bởi vì tình cảm thời thơ ấu.


Câu nói đó vẫn văng vẳng bên tai, vậy mà mới quay đầu một cái, sau khi biết được những chuyện mà Tô thị đã làm, hắn lại cắt mũi của nàng ta.


Đối với người hắn đã nhận định là kẻ thù, quả nhiên thủ đoạn của hắn vô cùng tàn nhẫn, xuống tay nhanh chóng.


Nàng nhớ lại câu hỏi khó giải thích của hắn tối hôm qua, liệu có phải nàng đã có biểu hiện gì kì lạ khi giấu giếm hắn không.


Sau khi qua loa đối phó tối hôm qua, nàng cũng không nghĩ nhiều về nó.


Vậy mà tới lúc này, hình như có ý gì khác lạ?


Trong lòng nàng bỗng thấy nao nao.



Bởi vì tin lúc sáng, trong lòng Tiểu Kiều chất chứa phiền muộn và sợ hãi. Cũng mừng vì mình đã có chuẩn bị trước, thuyết phục phụ thân sẵn sàng ra trận, cho dù đến cuối cùng, binh lực Duyện Châu không đủ để đối kháng với các cường giả kia, cũng tốt hơn là không hề làm gì như kiếp trước.


Vì thế, buổi tối lúc Ngụy Thiệu về, Tiểu Kiều vẫn cười cười nói nói với hắn như bình thường, cảm giác không dễ chịu.


Lúc hai người lên giường, đương nhiên không thiếu làm chuyện ấy.


Dường như từ khi hắn trở về từ quận Tây Hà, hầu như tối nào hai người cũng làm cả.


Sau khi xong chuyện, hắn nhắm mắt lại, một tay nhào nặn hai nhúm thịt mềm trước ngực của Tiểu Kiều, dần dần ngừng lại, bàn tay vẫn bao bọc như trước rồi ngủ đi.


Tiểu Kiều chôn mặt trong lòng hắn, nhắm mắt đếm số lần trái tim hắn thình thình đập mạnh. Đếm được hai trăm cái, nàng lại lặng lẽ mở mắt ra, len lén nhìn mặt hắn. Sau tối hôm qua khi hắn cắt mũi Tô thị, câu đầu tiên hắn hỏi mình khi về là sau lưng hắn nàng có ý đồ gì không.


Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng còn chưa biết.


Bỗng nhiên Ngụy Thiệu mở mắt ra, đối mặt với tầm mắt của nàng.


Đôi mắt hắn vừa đen vừa sáng, long lanh nước, cảm giác như nở hoa đào vậy.


Mỗi lần cùng nàng trải qua một cuộc yêu, đôi mắt hắn sẽ biến thành như vậy.


Đẹp lắm.


“Nhìn ta à?”


Hắn nhíu mày.


Tiểu Kiều bất ngờ bị tóm được, trái tim nhảy lên một nhịp.


Đang định lắc đầu, nàng chần chừ một lúc rồi vẫn hỏi: “Sao tối hôm qua chàng lại hỏi thiếp như thế?”


Ngụy Thiệu ngẩn ra, sau đó hắn vụng về đáp: “Không có gì đâu, thuận miệng hỏi thế thôi mà”.


Thấy Tiểu Kiều vẫn nhìn mình chằm chằm, hắn ho khan một tiếng: “Ta quên không nói cho nàng biết, ta sắp kết thúc công việc ở Tấn Dương rồi, nàng cứ chuẩn bị hành trang trước, qua vài ngày nữa sẽ khởi hành thôi”.


“Đi Tín Đô trước. Ở lại Tín Đô ít ngày, ta làm xong chuyện rồi lại về Ngư Dương”.


Hắn nhìn nàng nói.


Tiểu Kiều ngẩn ngơ, tâm trạng bỗng chốc lại tốt hơn.


Ở lại Tấn Dương cũng đã bảy tám tháng. Đầu tiên là tên Trần Thụy rồi tới Tô Nga Hoàng.


Chẳng phải chuyện khiến người ta vui vẻ gì cho cam.


Rốt cuộc cũng có thể đi rồi.


Tín Đô là tòa thành Tiểu Kiều được đưa tới thành hôn lúc mới vừa gả cho Ngụy Thiệu.


Mặc dù lúc đó quan hệ giữa hai người rất gay gắt. Ngày hôm sau tân hôn, Tiểu Kiều còn bị Ngụy Thiệu tiễn lên đường.


Nhưng kì lạ là, ấn tượng của Tiểu Kiều với tòa thành đó lại vô cùng tốt.


Có lẽ là vì trong lúc hoảng sợ cô đơn khi ở lại Tín cung, nàng có thể lên Đàn Đài từ trên cao nhìn về phía xa xăm,


Đến bây giờ khi Tiểu Kiều nhắm mắt, nàng vẫn có thể mường tượng rõ ràng buổi chạng vạng khi leo lên Đàn Đài, nhìn ra vùng hoang dã phía bên ngoài tường thành, mặt trời ngả về tây.


Có thể đi tới thành trì đó, nàng cũng thấy vui mừng.


Huống chi, rất nhanh sau đó có thể gặp lại Từ phu nhân.


“Mai thiếp sẽ dọn”.


Ngụy Thiệu mỉm cười, gật đầu.


Bình Luận (0)
Comment