Quanh bốn cửa thành Lạc Dương, cửa Bắc Cốc, cửa Tây Ung, cửa Nam Bình, cửa Đông Trung, tất cả đều bị đại quân của Ngụy Thiệu vây kín.
Nhóm tàn binh của Hạnh Tốn lui vào trong thành, chó cùng rứt giậu.
…
Sau chiến thắng ở trận Mục Dã, Ngụy Thiệu nghe theo kế sách của nhóm Công Tôn Dương, thừa thắng xông lên, tiêu diệt quân Hạnh Tốn hoàn toàn, quyết định đánh hạ thành Lạc Dương.
Hạnh Tốn dẫn theo mười vạn bại quân còn lại, trên đường rút chạy về Lạc Dương, ngang qua Hổ Lao quan, hắn còn đặt thêm hai phòng tuyến ở núi Mang.
Nhưng mà, một phòng tuyến đã bị quân Ngụy Thiệu đánh cho mất hồn tan phách, bại quân khí tàn sao có thể chống lại nhóm binh sĩ đang hào hứng bừng bừng?
Một đường dễ như trở bàn tay, thế tựa chẻ tre, trong khi chỉ mới hơn nửa tháng, dường như không gì ngăn họ được, đại quân của Ngụy Thiệu xông thẳng qua núi Mang, vượt sông Lạc Hà, chuẩn bị tiến hành cuộc chiến cuối cùng, công thành Lạc Dương.
…
Phía sau Ngọc đường Bắc cung.
Tô bà bà lảo đảo chạy vào từ ngoài điện.
“Sao rồi?”
Tô Nga Hoàng vội vàng lên đón.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt như chết cha chết mẹ của Tô bà bà, trái tim nàng chìm xuống.
Tuy vậy Tô Nga Hoàng vẫn ôm một hi vọng cuối cùng.
“Không xong rồi! Thủ vệ nói cửa thành Nam Bình sắp không giữ được nữa, chẳng mấy chốc quân của Ngụy Thiệu sẽ đánh tới Hoàng cung”.
Tô Nga Hoàng biến sắc: “Nhanh vậy sao? Đinh Khuất tới chưa?”
Tô bà bà hoảng loạn lắc đầu: “Chỗ nào cũng rối tung cả lên, tỳ không nhìn thấy Đinh tướng quân”.
Tô Nga Hoàng đẩy Tô bà bà ra, cao giọng gọi tên của thủ vệ, nàng ta cuống cuồng chạy ra ngoài, không ngờ làn váy lại mắc vào một góc đồng mạ vàng của chiếc bàn trang điểm sơn đen, tiếng vải xé toác, chiếc gương đồng bốn mặt trên bàn thoáng lung lay rồi úp nhào rơi xuống, đật vào hộp trang sức đặt trên bàn.
Cái tráp rơi xuống đất.
Tiếng vàng ngọc vỡ nát bên trong, minh châu, mã não, lưu ly, mắt mèo… đủ thứ bảo thạch trong hộp rơi tán loạn bên ngoài, xoay vòng trên mặt đất.
Tô Nga Hoàng cắn răng, mạnh tay xé rách gấu váy bị mắc lại, đạp lên đống bảo thạch chạy về phía trước.
Chưa đi được vài bước, bên ngoài đã vang lên tiếng cung nữ kêu rên thảm thiết.
Nàng đột nhiên dừng lại.
Hạnh Tốn xông vào, xuất hiện trước mặt nàng.
Bộ long bào đang mặc trên người hắn tung tóe đầy vết máu.
Chuỗi ngọc trên mũ cũng lệch qua đỉnh đầu, chao đảo theo từng bước hắn đi, phía sau chuỗi ngọc đó là một khuôn mặt vặn vẹo với ý cười châm chọc.
Trên tay hắn là một thanh trường kiếm.
Lưỡi kiếm bê bết máu, tí tách, tí tách nhỏ xuống không ngừng nghỉ.
“Chính ngươi đã hại ta đến bước này!”
Hạnh Tốn nghiến răng nghiến lợi, đi tới chỗ Tô Nga Hoàng.
Tô Nga Hoàng từ từ lùi về phía sau.
“Bệ hạ, không thể…”
Tô bà bà kêu to, bà nhào tới kéo lấy góc long bào trên người Hạnh Tốn, bị hắn đá văng ra, một mũi kiếm đâm chết. Sau khi rút kiếm ra lại tiếp tục đuổi theo Tô Nga Hoàng.
Tô Nga Hoàng quay đầu chạy nhanh vào trong điện.
Hạnh Tốn múa kiếm, truy đuổi quanh mấy thanh cột nhà.
Người hắn vốn to béo, mới nãy đã đuổi giết không ít cung nữ trên đường đi, hơn nữa mấy năm qua còn ham mê tửu sắc, nào còn sức mạnh như những tháng ngày xưa, sau mấy vòng truy đuổi, Tô Nga Hoàng bị ép tới một cột trụ lớn ở trong điện, không đường trốn chạy.
Hạnh Tốn thở hồng hộc muốn nổi điên. Hắn vung bảo kiếm định chém xuống đầu Tô Nga Hoàng.
Thân kiếm bay qua bên tai nàng, cắ/m vào chiếc cột hình trụ sơn son ngay bên cạnh.
Kiếm rung lên mấy lần rồi hất văng xuống đất.
Hạnh Tốn sải bước tiến lên, hai tay bóp lấy cần cổ của Tô Nga Hoàng còn chưa kịp chạy trốn, nghiến răng nghiến lợi bóp mạnh lấy đầu nàng.
“Chính ngươi! Nếu không nhẹ dạ cả tin ngươi, sao ta có thể thảm hại đến mức này! Tại sao lại hại ta như vậy?”
Tô Nga Hoàng liều mình giãy giụa, không thể duỗi chân ra, trên cổ như có một cái kìm sắt siết lấy không cách nào trốn thoát.
Mặt nàng ta chuyển sang màu xanh tím, dần dần không thở nổi, ngay lúc hai mắt gần trắng dã, “keng” một tiếng, chiếc mặt nạ hồ điệp bị rơi ra, khuôn mặt không trọn vẹn cũng lộ ra bên ngoài.
Lúc trước khi chịu hình phạt cắt mũi, giữa lúc khí trời nóng nực, miệng vết thương thối rữa.
Mặc dù bây giờ vết loét đã khép lại, nhưng vết sẹo lồi lõm tím đen chiếm trọn cả một bên sống mũi không trọn vẹn.
Ngày thường có mặt nạ hình cánh bướm che lên, khuôn mặt nữ tử đó xinh đẹp thu hút đến mức nào, bây giờ đáng sợ không khác nào quỷ dữ.
Hạnh Tốn sợ ngây người.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt không trọn vẹn đó, hai tay đang bóp chặt cần cổ cũng hơi buông lỏng ra.
Một lát sau, có lẽ hắn đã hiểu ra rồi, lần thứ hai nổi giận tàn nhẫn tát nàng ta một cái.
“Cái mặt quỷ của ngươi là từ tay của Ngụy Thiệu chứ gì! Ngươi hận hắn tận xương tận tủy, thế nên mới mê hoặc đầu độc ta đúng không?”
Nghĩ tới một đời kiệt xuất, hoành hành ngang dọc của bản thân, cuối cùng lại bị một phụ nhân xấu xí chẳng khác nào ác quỷ lừa gạt hết.
Trên đỉnh đầu như có một cái búa đánh mạnh ầm ầm từng cái một, đau như muốn toác ra.
Mặc dù hắn muốn chém Tô Nga Hoàng thành trăm mảnh, nhưng cũng không thể xả hết được mối hận trong lòng.
Hạnh Tốn gầm lên một tiếng giận dữ, hai mắt trợn trừng, hắn đang định bẻ gãy cổ nàng ta, đột nhiên lại thấy đỉnh đầu mình đau nhức giống như là xương vỡ, nửa người cứng ngắc, khóe miệng cũng nghiêng về một bên, cổ tay đang bóp cũng bắt đầu run rẩy.
Ngay lúc hắn đang cố gắng dùng hết sức toàn thân để bẻ gãy cần cổ trắng mịn đó, đột nhiên thấy lòng mình mát lạnh.
Trên bàn tay đó có một cây chùy thủ.
Mũi nhọn sắc lẻm xuyên qua y phục đế vương, đâm thẳng vào da thịt, cắm sâu vào trong lòng Hạnh Tốn.
Cơ thể của hắn không ngừng run lên, hai mắt căm tức nhìn chằm chằm Tô Nga Hoàng như trước, trong miệng hắn còn phát ra tiếng ư a quái lạ.
Cả người Hạnh Tốn ngã xuống đất.
Khuôn mặt Tô Nga Hoàng trắng nhợt như quỷ dữ, nàng ta che cổ họng của mình, khổ sở ho khan vài tiếng, cuối cùng mới bò từ dưới đất lên. Thấy Hạnh Tốn còn nhìn mình chằm chặp, dáng vẻ xấu xí không cam lòng, nàng ta cười lạnh: “Ta còn tưởng ngươi cũng là một nhân vật kiệt xuất, biết đâu có thể thành sự nghiệp, bởi vậy mới chịu nhục hầu hạ cái đồ mập như ngươi, không ngờ ngươi lại chẳng được tích sự gì! Ngươi cứ an tâm mà đi đi. Nói thật cho ngươi biết, ta đã tính trước một đường rồi, thu phục được tên Đinh Khuất. Hắn luôn một lòng một dạ nghe lời ta, chuẩn bị chạy trốn nếu như thành bị phá. Chết đến nơi rồi, ngươi không lo cho mình mà còn mong kéo ta chịu tội thay? Giấc mộng xuân thu của ngươi đó!”
Nàng phun một bãi nước miếng lên cơ thể mập mạp của Hạnh Tốn đang nằm trên mặt đất, giật một góc váy bị hắn nằm đè lên.
Ngoài điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Hầu gái mà nàng phái đi chờ đợi Đinh Khuất đã chạy vào.
“Phu nhân, Đinh tướng quân phái người đến, gọi phu nhân nhanh chóng tới cửa Trạc Long chờ…”
Nàng còn chưa dứt lời, đập vào mắt là khuôn mặt chằng chịt đầy vết sẹo không đầy đủ của Tô Nga Hoàng, nàng mở to hai mắt như vừa nhìn thấy quỷ, “A” hét lên một tiếng rồi quay đầu chạy ra.
Tô Nga Hoàng vô thức sờ mặt mình một cái rồi lập tức đuổi theo.
Hầu gái nghe được tiếng bước chân thì hoảng sợ quay đầu, nhìn thấy thanh chủy thủ dính máu mà nàng nắm đằng chuôi, ánh mắt tối sầm, khuôn mặt như ác quỷ, nàng sợ hãi đến lẩy bẩy hai chân, không còn chạy nổi nữa, đầu gối mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, gào khóc xin ta: “Tha cho nô tì! Nô tì vẫn luôn trung thành tuyệt đối với phu nhân! Nô tì không nhìn thấy gì cả! Nô tì bảo đảm, không nói gì ra đâu!”
Vẻ mặt Tô Nga Hoàng không có chút cảm xúc, nàng ta đâm chết hầu gái rồi quay lại nhặt chiếc mặt nạ hình cánh bướm vừa mới bị rơi ra, nhanh chóng đeo lại, che nửa mặt, sau đó mới vội vã chạy tới cửa Trạc Long.
Ngày xưa khói tím uốn quanh, ca múa yên bình với đền đài dát ngọc, hôm nay lại chìm trong sợ hãi.
Cung nữ nháo nhào quanh bốn phía, cung vệ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mọi thứ bừa bộn ngổn ngang.
Dưới sự hộ tống của mấy tùy tùng còn sót lại, Tô Nga Hoàng chạy nhanh tới cửa Trạc Long ở Bắc Cung.
Ấy vậy mà ở đây lại không thấy bóng ai, cũng không có người nói chờ mình ở đó.
Bên tai nàng loáng thoáng tiếng binh sĩ Ngụy Thiệu xông vào tới cửa cung Chu Tước.
Nàng hốt hoảng đi tới đi lui trên bậc thang đá bằng ngọc ở cửa Trạc Long, miệng thì nguyền rủa, tóc mai hai bên và bộ diêu vàng ngọc hình đầu phượng đung đưa theo bước chân của nàng, không ngừng rung động.
“Không đợi nữa, đi thôi”.
Nàng cắn răng rồi đột nhiên dừng bước, dẫn theo người hầu quay đầu chạy tới vườn Trạc Long, bỗng nhiên phía sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn độn.
Quay đầu nhìn lại, là Đinh Khuất dẫn theo một nhóm tùy tùng đang vội vàng chạy tới hướng bên này.
Tô Nga Hoàng mừng rỡ, gọi to “Đinh tướng quân”, rồi xách gấu váy chạy tới.
…
Từ lâu Đinh Khuất đã biết đến tên của Ngọc Lâu phu nhân, sau khi quy phục Hạnh Tốn, trong một buổi cung yến, cuối cùng hắn cũng có dịp được tận mắt trông thấy người kia.
Trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù nàng ấy kém xa với nhan sắc kinh động lòng người của phu nhân Ngụy Thiệu, ngày đó nhìn thoáng qua ở trên đài Lộc Ly, đến hôm nay hắn vẫn không quên được, nhưng nàng ấy lại là một phụ nhân rất hấp dẫn, mặt nạ hình cánh bướm thần bí mê lòng người.
Sau đó nữa hắn nghe nói nàng ấy được Hạnh Tốn sủng ái nhất ở trong Liên Hoa Thai, hắn lại vô thức nảy sinh lòng dạ khác.
Quay lưng với Hạnh Tốn, Đinh Khuất quỳ dưới mép váy của Tô Nga Hoàng, một lòng một dạ.
Hôm nay, thành Lạc Dương bị phá, hắn lặng lẽ rời khỏi tường thành, thấy nàng đứng chờ ở cửa Trạc Long vội vàng lên nghênh đón, hắn nói: “Phu nhân nhanh đi theo ta! Ta biết ở Tây Môn còn có một lỗ hổng, nếu cố gắng có thể tìm đường sống, ta sẽ bảo vệ phu nhân đi”.
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên mặt nạ hình cánh bướm bằng vàng trên mặt Tô Nga Hoàng rơi xuống vì cả đường chạy trốn.
Bên dưới lớp mặt nạ kia là một khuôn mặt không trọn vẹn.
Ánh nắng mặt trời gay gắt lúc giữa trưa chiếu thẳng qua đỉnh đầu, từng tia nắng không gì che giấu được.
Đinh Khuất ngơ ngác dừng bước, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Tô Nga Hoàng chợt cảm thấy trên mặt mình mát lạnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy Đinh Khuất và nhóm tùy tùng sau lưng hắn đều trợn mắt nhìn mình, khi đó nàng mới ý thức được mặt nạ đã rơi ra, lúc nãy vội quá không mang chặt, vừa rồi chạy trốn nên rơi mất. Trong lòng thoáng run lên, bất giác nàng hét lên một tiếng, lấy tay áo che mặt.
“Đinh tướng quân! Ngài đừng sợ. Trước kia ta không phải thế này! Trước kia ta vốn xinh đẹp. Mọi người ở thành Lạc Dương đều gọi ta là Ngọc Lâu phu nhân. Đều tại Ngụy Thiệu đã hại ta như vậy. Ngài giúp ta chạy đi, ta sẽ giúp ngài đoạt lấy thiên hạ này.
Đinh Khuất nhìn chằm chằm khuôn mặt ngày thường vẫn được che giấu phía sau tấm mặt nạ hình cánh bướm, không sao tin nổi vào mắt mình.
Rốt cuộc hắn mới bừng tỉnh hiểu được tại sao nàng ấy chưa bao giờ cho phép mình qua đêm.
Giống như nuốt phải một con ruồi, trên mặt hắn toát lên ý xem thường và căm ghét rõ ràng, xoay người đi tiếp.
Tô Nga Hoàng kinh hãi vội vàng đuổi theo sau, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn.
“Đinh tướng quân, từ khi sinh ra ta đã mang mệnh quý, chắc chắn rằng sau này vinh quang không gì tả nổi! Ngài phải tin ta”.
“Roẹt” một tiếng.
Đinh Khuất rút dao cắt đứt ống tay áo bị nàng kéo lấy, không thèm quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi.
Mấy tùy tùng đi theo nàng cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, họ từ từ lui về sau, nhìn nhau một cái rồi bỗng vội quay đầu, đường ai nấy trốn.
Tô Nga Hoàng ngồi phịch xuống đất, mặt mày trắng bệch, mười ngón tay còn nắm chặt ống tay áo mà Đinh Khuất cắt đi, run lên bần bật, bỗng nhiên nàng ta hét lớn: “Đinh tướng quân dừng chân! Mấy năm qua ngài có biết lão tặc Hạnh Tốn đã cướp đi bao nhiêu tiền của, giàu đến mức nào không? Trong Liên hoa Thai có cất giữ vàng bạc, nhưng mà nhiêu đó chỉ như thả muối vào trongbể. Thời gian ông ta sủng ái ta, nhân một hôm say rượu, ta từng hỏi được một nơi khác cất giấu tàng bảo! Nếu ngài dẫn ta thoát khỏi đây, ta sẽ mang tàng bảo ra báo đáp!”
Đinh Khuất chần chừ một lúc rồi dừng bước, từ từ quay đầu lại: “Ngươi nói thật sao?”
Mặc dù sắc mặt Tô Nga Hoàng vẫn còn trắng bệch nhưng đã trấn định hơn trước rồi, nàng ta khom lưng nhặt chiếc mặt nạ hình cánh bướm đeo lên lần nữa, nói: “Trước kia lão tặc Hạnh Tốn cưng chiều ta đến mức nào, người khác không biết chẳng lẽ ngài cũng không? Hỏi hắn nơi giấu tàng bảo thì có gì mà khó? Nếu ngài muốn đi thì cứ đi, ta cũng không ép buộc. Vàng bạc ở Liên Hoa Thai bây giờ đã thuộc về Ngụy Thiệu hết. Đáng tiếc, còn kho tàng bảo kia sắp sửa bị chôn theo ta rồi!”
Đinh Khuất nửa tin nửa ngờ, thấy Tô Nga Hoàng nói xong thì xoay người đi thẳng, bóng lưng ngạo nghễ.
Hắn ta dần dao động.
Những năm qua, Hạnh Tốn cướp đoạt của cải khắp thiên hạ, chia ra giấu nhiều nơi. Trong đó có một tàng bảo đặt ở Liên Hoa Thai, mọi người đều biết tới.
Ngay lúc này đây nghe Tô Nữ nói vậy, hắn mới chợt nhớ ra.
Tuy phụ nhân kia xấu xí như quỷ lại từng lừa gạt mình đến mức độ này, nhưng mà mọi người đã tới đây rồi, nếu có tàng bảo, không bằng cứ tin nàng thử xem.
Đợi tới khi ra ngoài, nếu nàng ta lừa mình thì giết cũng không muộn.
Ý tham nổi lên, Đinh Khuất đổi sắc, nói: “Phu nhân dừng chân! Đi theo ta! Nếu trễ nữa thì không chạy được đâu!”
Dân chúng ở trong thành Lạc Dương đều đóng cửa, nơm nớp lo sợ, chịu đựng qua một ngày.
Bốn phía cửa thành vang lên tiếng chém giết kêu la, cuối cùng cũng ngừng lại hoàn toàn.
Đường lớn đi thẳng tới Hoàng cung vang lên tiếng bước chân hành quân rầm rầm chỉnh đốn.
Nhưng mà dân chúng ở trong nhà vẫn nhìn thấy ánh lửa rực cháy ở ngoại thành phía Đông.
Lửa lớn hừng hực thiêu cháy suốt một đêm, ánh lửa rực sáng cả bầu trời ở phía Đông ngoại thành Lạc Dương.
Ngày hôm sau, tin truyền tới.
Yên hầu U Châu Ngụy Thiệu đã dẹp xong Lạc Dương.
Đại Khương Hoàng đế Hạnh Tốn mới làm được nửa năm đã chết.
Đại quân của Ngụy Thiệu đóng quân ở bốn phía cửa thành. Đêm qua, họ chỉ phái hai ngàn binh mã vào thành, khống chế Hoàng cung, Thái úy Tư Không, Tư Đồ Tam phủ.
Trời vừa sáng, dân chúng cả thành được thông cáo, Yên hầu có lệnh, không cho binh sĩ quấy rầy cư dân.
Rốt cuộc mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, một tin tức khác lại bùng nổ lan truyền.
Có người nói Kiều Nữ, phu nhân của Yên Hầu có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Hạnh Tốn từng lớn tiếng muốn cướp Kiều Nữ đưa vào Liên Hoa Thai.
Sau khi Yên hầu đánh bại Lạc Dương, chuyện đầu tiên mà hắn làm đêm qua là châm lửa đốt trụi Liên Hoa Thai.
Ánh lửa rực sáng trời đêm ngày hôm qua ở phía Đông thành Lạc Dương chính là ngọn lửa thiêu trụi Liên Hoa Thai khi đó.