Tang lễ kéo dài khiến người ta ngột ngạt cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi trở lại, Tiểu Kiều thay bộ tang phục cho Phì Phì, tắm rửa sạch sẽ cho con rồi ôm bé ngồi trên giường lắc trống bỏi, dụ dỗ bé bò về phía mình.
Lúc hai mẹ con đang chơi thì Ngụy Thiệu tiến vào, trên người vẫn còn mặc tang phục.
Phì Phì nhìn thấy phụ thân, miệng ê a hai tiếng rồi bắt đầu quay người bò về phía hắn.
Bò đến bên giường, Tiểu Kiều sợ con ngã sấp nên định ôm về lại, nhưng mà Ngụy Thiệu đã bước nhanh đến gần, vừa tiếp được Phì Phì đã bế bổng con lên, giơ cao lên trời.
Bây giờ Phì Phì cũng gan lớn lắm rồi, được phụ thân ôm lên như vậy cũng không hề thấy sợ, cô bé còn bật cười khanh khách.
Ngụy Thiệu ôm nữ nhi chơi đùa một lúc rồi giao bé lại cho Xuân Nương.
Xuân Nương ôm bé ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại mỗi Tiểu Kiều và hắn, cởi bộ tang phục bên ngoài ra, hắn bò lên giường, ôm siết nàng vào ngực.
“Man Man, những này qua đều nhờ vào nàng cả. Khổ cực cho nàng rồi, cũng khiến nàng tủi thân…”
Tang sự với đủ thứ lễ nghi rắc rối và phiền phức. Thân là hiếu tử, những ngày qua hắn bận bịu đến mức không có thời gian ngủ, hôm qua cũng thức suốt một đêm, lúc này đâygiọng nói cũng khàn khàn trầm thấp.
Hắn không ngừng hôn lên vầng trán nõn nà của người kia, vành tai xinh xắn, tâm tình thủ thỉ ở bên tai.
Tiểu Kiều dựa vào trong ngực hắn, ngước mắt lên nhìn như có điều suy nghĩ.
Đôi mắt của hắn hằn rõ đầy tia máu, ngoài vẻ mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc ra, còn có cả cảm kích và hổ thẹn.
Tiểu Kiều mỉm cười: “Thiếp không khổ gì cả, cũng không tủi thân gì, thiếp chỉ cố gắng hết sức để làm tròn bổn phận của mình mà thôi, may mà quân dân cùng chung mối thù, binh lính tộc Khương đến cứu viện đúng lúc, nhờ thế mới có thể kiên trì chờ đến lúc phu quân quay trở về.”
Ngụy Thiệu đưa tay lên nhẹ nhàng vén phần tóc mai rũ trên vầng trán, chăm chú nhìn nàng, giọng nói khàn khàn đầy thương tiếc: “Ta nghe nói, ngày ấy nàng hôn mê bất tỉnh ở Thượng Cốc, còn chưa kịp thở dốc được một hơi, mấy ngày nay lại phải lo thu xếp tang sựcủa mẫu thân. Buổi tối cứ giao Phì Phì cho Xuân Nương chăm sóc, nàng nghỉ ngơi đi đã.”
Tiểu Kiều đáp lại: “Phu quân cũng vậy nhé. Những ngày qua, thiếp biết chàng còn mệt mỏi hơn thiếp nhiều. Nếu không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm chút.”
“Man Man, có thể lấy được nàng là điều may mắn nhất của ta…”
Có lẽ hắn cũng mệt lắm rồi, sau khi nằm xuống bên cạnh nàng, nhắm mắt lại là ngủ thiếp đi ngay, Tiểu Kiều nghe được câu lẩm bẩm bên tai mình của hắn.
…
Ngụy Thiệu ngủ một giấc thật dài, khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm giường rũ xuống, chiếu vào trong mạn giường sáng trưng, hơi chói mắt, bên tai loáng thoáng tiếng nhũ mẫu và hầu gái chơi đùa với Phì Phì trong viện.
Tiếng cười của Phì Phì cao vút, không buồn không lo, giống hệtnhư ánh mặt trời long lanh rực rỡ, làm cho lòng người ta cũng bất giác yêu đời.
Khóe môi Ngụy Thiệu hơi nhếch lên, nhắm mắt lắng nghe tiếng nữ nhi của mình cười khanh khách, hắn sờ sang bên cạnh, đã không còn hơi ấm.
Ngụy Thiệu mở choàng mắt ra, xoay mình xuống đất, sau một hồi vươn vaigiãn gân cốt thì đứng dậy mặc quần áo, mở cửa ra ngoài.
Tiểu Kiều đang đứng bên cạnh trụ lớn chạm trổ nơi hành lang đình viện, trò chuyện với mấy vú già quản sự đang báo cáo, nghe thấy tiếng bên này, nàng quay đầu nhìn thấy Ngụy Thiệu vừa mở cửa, Tiểu Kiều vội đuổi các quản sự đi ngay, nghênh đón hắn, sau khi sai người mang khăn bưng nước, hầu hạ hắn rửa mặt xong xuôi, nàng tự tay cầm xiêm y, giúp hắn mặc quần áo.
Bên cạnh đã không có người ngoài, Ngụy Thiệu bèn nói nhỏ: “Sáng sớm nàng dậy khi nào vậy? Ta cũng không hề biết.”
Tiểu Kiều đáp: “Cũng giống mọi ngày thôi. Ta thấy chàng ngủ say quá nên mới không gọi chàng.”
Nàng vừa nói vừa cúi đầu buộc đai lưng cho hắn.
Bàn tay hắn đặt phía sau lưng nàng, từ từ vuốt ve, dần dần đi xuống, cuối cùng vòng quanh vòng eo nhỏ, một tay khác hắn kéo dây lưng mà nàng mới buộc vào, quăng bừa sang một bên, sau đó ôm chặt lấy người kia, ép khuôn ngực mềm mại của nàngdán sát vào lòng mình.
“Man Man —— “
Hắn thấp giọng gọi nàng, lắt nhắt hôn lên khuôn mặt nhỏ, vành tai và tóc mai vấn vít.
Tiểu Kiều kéo bàn taycủa hắn trên eo mình, nói: “Nên sang chỗ tổ mẫu rồi đó.”
Ngụy Thiệu sờ sờ mũi: “Được.”
Tiểu Kiều khẽ cười rồi lại cúi người buộc đai lưng, vòng quanh eo Ngụy Thiệu, nàng bảo: “Hôm qua thiếp có gặp Công Tôn tiên sinh, nghe nói vài ngày nữa chàng lại định đi à?”
Ngụy Thiệu gật đầu: “Bây giờ tình hình ở phía Nam Trường Giang hỗn loạn không tả xiết, Chư hầu lập hiệu, Trần Anh làm loạn, mặc dù Lang Gia đã sụp đổ nhưng Lưu Diễm lại nhân lúc tộc Hung Nô quấy rối mà chạy trốn, kéo lại chút hơi tàn. Lần này ta dẫn binh, phải tranh thủ khi quân tâm của Hung Nô tan rã,truy kích bọn chúnglùi ra xa sông Tang Kiền ngàn dặm, diệt hết tinh nhuệ của bọn chúng, xóa sạch chí khí hết hoàn toàn. Trận chiến lần này tộc Hung Nô tổn hại gần mười vạn nhân mã, tổn thất khá nặng nề, trải qua lần thất bại hôm nay, ta đoán chí ít trong vòng một, hai năm tới, tộc Hung Nô không còn có suy nghĩ xuôi Nam, ta cần phải nắm chắccơ hội này, nhanh chóng bình định phía Nam, đợi đến khi Trung Nguyên quy nhất, thiên hạ một lòng, ngày sau sẽ cùng tộc Hung Nô…”
Đột nhiên Ngụy Thiệu hơi ngừng lại, nhìn Tiểu Kiều chăm chú, trong ánh mắt ánh lên vẻ đau lòng“Ta không thể ở nhà cùng nàng được, nàng có trách ta không?”
“Roẹt” một tiếng nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Kiều buộc đai lưng thật chặt, nàng ngắm một lúc rồi ngước mắt lên cười: “Nam nhân có chuyện của nam nhân, thiếp cũng có việc riêng của mình mà, há có thể vì thế mà trách chàng? Chàng ăn gì đi đã rồi mình quatổ mẫu.”
…
Mấy ngày trước cuối cùng Từ phu nhân cũng trở lại Ngư Dương.
Trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, sức khỏe của bà đã dần dần hồi phục, tinh thần cũng rất tốt, thấy hai người đến, bà vội cho họ ngồi rồi hỏi Ngụy Thiệu những chuyện liên quan đến tình hình rối loạn ở phía Nam.
Biết chuyệnLục Mâu tướng quân ngăn cản Trần Thiên Vương quay về Trường Giang Bắc, nhờ đó mới có thể áp chế được tình hình khủng hoảng lương thực không dứt của lưu dân, bà nói với Tiểu Kiều: “Phía Bắc có đệ đệ cháu lĩnh binh lính tộc Khương giúp quân dân ta chống lại tộc Hung Nô, phía Nam có Lục Mâu tướng quân dốc sức để bình địnhlòng người. Kiều gia nhà cháu có hai nhân vật anh hùng như thế đấy, đáng được tán dương.”
Tiểu Kiều đáp: “Tổ mẫu quá khen rồi. Chẳng qua chúng ta sinh giữa thời loạn lạc, đông dân đói khổ, thay vì chỉ lo cho thân mình, họ biết phải giúp người thiên hạ, nào dám xưng anh hùng, đệ đệ và tỷ phu của con chỉ gắng làm hết sức mà thôi.”
Từ phu nhân nhìn nàng một lát rồi than thở: “Cháu làm cái gì cũng tốt cả, chỉcó cái đã chịu đựng quá nhiều. Hiểu chuyện thì tốt đấy, nhưng con bé này hiểu chuyện đến mức khiến lòng bà nhói đau.”Bà chuyển hướng sang Ngụy Thiệu, “Lần này Thượng Cốc bị bao vây, nếu không nhờ thê tử của cháu nghĩ ra cách mượn trợ lực từ binh lính tộc Khương, nếu không phải con béở lại Thượng Cốc đồng sinh cộng tử để khích lệ quân dân, chờ cháu dẫnbinh quay về, nói không chừng Ngư Dương đã bị tộc Hung Nô đánh bại! Cháu nên làm gì không cần ta nhiều lời nữa chứ?”
Ngụy Thiệu nhìn Tiểu Kiều một chút, sau đó bái lạy Từ phu nhân, hắn nói: “Tổ mẫu dạy bảo, tôn nhi ghi nhớ từng chữ ở trong lòng.”
Từ phu nhân gật đầu, nói với Tiểu Kiều: “Lần này Thượng Cốc được giải vây, nói cháu là công thần đầu tiên cũng không hề quá đáng. Cháu có tâm nguyện hay mong muốn gì không,cứ nói với tổ mẫu, tổ mẫu sẽ đứng ra làm chủ, giúp cháu được thành toàn.”
Tiểu Kiều cũng quỳ trước mặt bà, cung kính dập đầu với tổ mẫu, sau khi ngồi thẳng dậy, nàng nói: “Có lời vàng ngọc của tổ mẫu, vậy cháu cả gan muốn xin bà một chuyện.”
Từ phu nhân mỉm cười: “Nói đi! Không cần lo lắng!”
Tiểu Kiều nói: “Mấy tháng trước cháu nhận được thư của phụ thân, mặc dù câu chữrất lạc quan, nhưng trong lòng cháu vẫn không bớt lo âu. Nếu như tổ mẫu và phu quân đồng ý, cháu muốn đưa Phì Phì về Đông Quận ít ngày. Cháu biết tổ mẫu rất yêu quý Phì Phì, đáng nhẽ không nên để bà xa con bé, huống hồ tổ mẫu vừa mới qua cơn bệnh, cháu nên ở bên để tận hiếu với bà. Chính cháu cũng biết yêu cầu này quá đáng.”
Ngụy Thiệu lấy làm kinh hãi, hắn vội quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều, thấy hai mắt nàng trông ngóng nhìn sang hướng Từ phu nhân, vẻ mặt đoan trang.
Bất giác Ngụy Thiệu muốn mở lời phản đối, không ngờ Từ phu nhân đối diện đã gật đầu ưng thuận: “Được.”
Ngụy Thiệu sững sờ nhếch miệng lên, ngừng lại.
Từ phu nhân nói: “Thanh Châu Lang Gia đều sụp đổ, bây giờ toàn cảnh Sơn Đông có thể nói làbình ổn an hòa, cháu có thể đi. Phụ thân cháu chỉ ở có một mình, hai mắt lại bất hạnh mù đi, dù ngoài miệng không nói nhưng nhất định trong lòng cũng rất thương nhớ cháu, huống chitừ khi Phì Phì sinh đến nay, phụ thân cháu cũng chưa được ôm ấp con bé lấy một lần, bây giờ ta đã khỏe nhiều rồi, hiện tại cũng chẳng có việc chi, cháu cứ yên tâm dành thời gian ởbên chăm sóc phụ thân cháu, làm trònđạo hiếu.”
Tiểu Kiều dập đầu cảm tạ Từ phu nhân.
Từ phu nhân mỉm cười, ra hiệu cho nàng đứng dậy, thấy Ngụy Thiệu trông vẫn còn lo lắng, bà nói: “Cháu có rảnh lắm không? Nếu rảnh thì tạm gác việc đã, đưa thê tử của cháu về Đông Quận trước đi!”
…
“Đang yên đang lành sao đột nhiên nàng lại về Đông Quận?”
Vào phòng mình, Ngụy Thiệu vội vàng cho mọi người lui ra, vẻ mặt nôn nóng hỏi.
“Lần trước sau chuyện ở Duyện Châu, hai mắt phụ thân thiếp bị độc, thiếp chỉ mới chăm sóc ông mấy ngày đã vội vã quay trở về Ngư Dương, trong lòng vẫn thấy luôn áy náy. Bây giờ mọi chuyện ở bên này yên ổn, không lâu nữa chàng cũng phải đi rồi, tổ mẫu nhân từ không cần thiếp ở bên tận hiếu, thiếp muốn về Đông Quận ở ít ngày.”
Tiểu Kiều ngồi một bên mép giường, vừa cúi đầu xếp tã cho Phì Phì, vừa giải thích.
Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hắn bước lên một bước, ngồi xuống bên cạnh nàng ôm chặt.
“Nàng đang giận ta có phải không? Ngày ấy lui binh đúng là ta sơ sót, trong lòng chỉ muốn đánh đuổi tộc Hung Nô mà không kịp ghé qua hỏi thăm nàng. Sau đó mẫu thân ta có chuyện, lúc đó ta đã không quan tâm đếncảm nhận của nàng. Có phảinàng giận ta lắm không?”
Tiểu Kiều lắc đầu: “Ta không hề tức giận…”
“Vậy nàng đừng về Đông Quận nữa, ta không muốn nàng về…”
Ngụy Thiệu ôm lấy nàng thật chặt, như một đứa trẻ bị người ta cướp đi món đồ yêu thích nhất.
Bỗng dưng hắn đẩy nàng xuống giường, vội vàng hôn đôi môi người ấy như lấy lòng dụ dỗ, bàn tay cũng bắt đầu kéo vạt áo của nàng.
Một lát sau, hắn dần ngừng lại, vùi mặtvào hõm vai của nàng, giọng nói buồn rầu lẫn bi thương: “Nàng vẫn giận ta…”
“Nàng muốn ta phải làm thế nào mới bằng lòng ở lại? Man Man nàng nói cho ta biết đi!”
Hắn bỗng ngẩng đầu lên, “Ta không đi nữa nhé? Ta sẽ ở nhà, dành nhiều thời gian ở bên nàng, có được không?”
Hắn nhẹ nhàng lay lay bờ vai đó, chẳng khác nào làm nũng.
Tiểu Kiều từ từ mở mắt ra, cười nhẹ.
“Phu quân, thiếpkhông giận chàng mà. Chúng ta làm phu thê cũng đã được mấy năm, từ đó đến nay có thể nói là gập ghềnh trắc trở. Thiếp biết chàng cũng có khó khăn, nhưng thiếp không dối chàng, thật ra thiếp cũng không hề dễ.”
Ngụy Thiệu trố mắt.
Tiểu Kiều nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi dài hơi run run một chút, hít một hơi thật nhẹ.
“Cảm giác của thiếp hôm nayđã thoải mái hơn nhiều, nhưng không biết tại sao lại thấy hơi mệt mỏi. Tổ mẫu cho phép thiếp làm càn, thiếp cũng muốn nghe lòng mình một lúc.”
“Thiếp muốn về Đông Quận. Ngoài thăm hỏi phụ thân của thiếp ra, a tỷ của thiếp cũng ở nhà, thiếpmuốn ở lại ít ngày. Hi vọng phu quân đừng ngăn cản.”
Tiểu Kiều nhìn hắntừ từ nói.