Ngụy Thiệu cũng không biết tại sao mình lại say bí tỉ đến như thế.
Trước tối hôm đó, hắn càng không biết được, hóa ra ngưỡng cửa Kiều gia ở Đông Quận cũng không phải ranh giới mình không thể vượt qua như những gì đã hình dung trước đó, một tiếng “nhạc phụ” kia sau khi thốt ra rồi cũng không phải khó kêu.
Tất cả mọi chuyện đều trở thành một lẽ đương nhiên như thế.
Khi hắn được Tiểu Kiều đưa về phòng, ngả người lên chiếc giường mềm nhũn, trong lòng hắn cũng lờ mờ nhận ra, căn phòng này chính là khuê phòng mà Tiểu Kiều từng ở trước khi gả cho hắn, là căn phòng thoang thoảng mùi hương đã chứng kiến quãng thời gian thiếu nữ của nàng mà hắn không thể nào tiếp cận, điều đó khiến hắn càng say sưa.
Hắn nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng, bên tai loáng thoáng giọng nói nhẹ nhàng của nàng và Xuân Nương, cảm giác được nàng đang ngồi bên cạnh hắn, dùng chiếc khăn ướt lau mặt và lòng bàn tay cho mình.
Giống như một hành giả mang gánh nặng trên lưng, một mình lẻ loi độc hành trên đường vắng, rồi cho đến đêm nay, rốt cuộc hắn cũng về điểm cuối, dù cho cả người lấm bụi trần, mệt mỏi không nguôi, nhưng ở nơi kết thúc, có nàng đợi chờ ở bên mình làm bạn.
Như ngày ấy bỗng nhiên biết tin nàng phải về Đông Quận, cảm giác bất an như thể sẽ bị nàng vất bỏ cứ quanh quẩn day dứt trong lòng hắn khiến ăn ngủ không ngon, vào đúng lúc này đây, bỗng nhiên nó cũng bay mất dạng.
Trong lòng hắn cảm thấy yên ổn và no đầy, cả người từ trong ra ngoài đều hoàn toàn thả lòng, cứ thế đã ngủ thiếp được ngay.
Ngày kế tiếp, Ngụy Thiệu ngủ thẳng tới khi trời sáng mới tỉnh rượu.
Hắn mở mắt ra, tấm màn gấm bằng vải mềm nhũ đỏ bạc trên đỉnh đầu đập thẳng ngay vào mắt, màn che buông phủ, dây buộc rèm hình túi thơm màu tím thả lửng lơ, trong túi hương tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, hòa quyện với bó cúc tím được cắm trong bình sứ trắng trên bàn trà bên cửa.
Hắn từ từ ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, đánh giá cách bày biện tao nhã trong khuê phòng của nàng, sau đó mới mở cửa đứng dậy, mấy vú già bên ngoài theo Xuân Nương đi vào hầu hạ hắn.
“Nữ quân đâu?” Ngụy Thiệu hỏi.
“Hôm nay sắc trời rất tốt, tiểu nữ quân không muốn ở trong phòng, nên Nữ quân dẫn cô bé ra ngoài vườn để chơi. Tỳ đi gọi Nữ quân lại nhé?”
Ngụy Thiệu nói không cần, hắn lẳng lặng đi sang tìm nàng, qua hết khúc hành lang, loáng thoáng có tiếng cười bay theo làn gió tới.
Hắn đứng trước khung cửa của vườn hoa, qua cánh cửa được điêu khắc chạm trổ, hắn nhìn thấy Tiểu Kiều và một phụ nhân còn khá trẻ có lẽ chỉ hơn nàng một chút, người này tối qua cũng ra cửa đón hắn, bây giờ hai người đang sóng vai cùng nhau ngồi dưới một bóng cây, trước chân có trải một tấm lót, Phì Phì vui vẻ bò phía trên, ngồi đối diện là một nam đồng khoảng chừng hơn ba tuổi, vây quanh còn có thêm bốn năm vú già.
Ngụy Thiệu nhận ra phụ nhân trẻ tuổi đó chính là a tỷ của nàng, Đại Kiều. Hắn thấy Tiểu Kiều dựa vào nàng rất sát, trông cực kì thân mật, hình như hai người đang thì thầm gì đó, không biết họ đang nói chuyện gì mà khiến nàng cười nghiêng cười ngả té lên người Đại Kiều.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên tán lá, rơi trên khuôn mặt và cơ thể Tiểu Kiều, đôi mắt của nàng càng sáng rực, tiếng cười như chuông bạc ngân vang, mặt tươi như hoa nở. Chỉ trong chớp mắt đó, Ngụy Thiệu nhận ra trong nụ cười của nàng ẩn hiện một cảm giác không buồn không lo mà chỉ khi Phì Phì cười lên mới khiến người ta vô thức cảm nhận nó.
Nàng đã sống cùng hắn được mấy năm, hắn thích nàng hiểu chuyện dịu dàng như nước ấm, nhưng cho tới lúc này đây, lần đầu tiên hắn mới biết được rằng, hóa ra nàng cũng có thể cười vui hoạt bát rực rỡ đến nhường này, tràn ngập thần thái như của tiểu nữ nhi.
Ngụy Thiệu đứng sau ô cửa một lúc lâu, lẳng lặng nhìn nàng, mà không bước gần thêm.
…
Ăn cơm trưa xong, nhóm người Lôi Viêm đã tới chờ trước ở bên ngoài Kiều phủ.
Ngụy Thiệu cũng chuẩn bị lên đường.
Tiểu Kiều đưa hắn ra bên ngoài, cuối cùng dừng lại bên mạn tường. Ngụy Thiệu ôm lấy Phì Phì, thơm hai má con một vài cái, lưu luyến không rời.
Tiểu Kiều cười nói: “Phu quân đừng lo lắng, thiếp sẽ chăm sóc cho Phì Phì thật tốt.”
Ngụy Thiệu nhìn con bé thật kĩ, ánh mắt hết đỗi dịu dàng, cuối cùng hắn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc con mềm mại, giao bé lại cho Xuân Nương, sau đó ánh mắt lại rơi xuống khuôn mặt của Tiểu Kiều, muốn nói lại thôi.
“Phu quân muốn căn dặn gì sao?” Tiểu Kiều mỉm cười nói.
Ngụy Thiệu nhìn chăm chú: “Nàng mới về cứ an tâm ở lại lâu một chút. Nếu ta rảnh rỗi sẽ tới đây thăm nàng và Phì Phì, Lúc nào muốn về thì chờ ta, ta sẽ tự mình đưa nàng về.”
Tiểu Kiều hé miệng cười: “Vâng, thiếp đa tạ phu quân.”
“Chàng đánh trận nguy hiểm, nhớ phải bảo trọng lấy mình.” Nàng nhìn hắn nghiêm túc rồi nhẹ nói.
Ngụy Thiệu gật đầu, ngón tay hơi động đậy, cánh tay định đưa lên lại nghe Tiểu Kiều nói: “Tối hôm qua thiếp rất đa tạ chàng. Thiếp biết đã rất lâu rồi phụ thân thiếp chưa từng thoải mái được như thế.”
Ngụy Thiệu trầm mặc trong chốc lát: “Hai mắt nhạc phụ đã bị mù, nhưng ông lão Hứa Bạch Thạch đương thời vẫn có thể chữa được. Ta sẽ mau chóng phái người đi hỏi thăm tin tức.”
Tiểu Kiều đáp: “Thiếp đa tạ phu quân đã nhọc lòng.”
Cho tới nay, mỗi khi hắn làm cho nàng điều gì đó, cho dù chuyện có nhỏ thế nào, nàng cũng không quên nói cảm ơn với hắn.
Ngụy Thiệu đã quen cách nàng nói chuyện với mình như thế này, từ trước đến nay cũng không thấy có gì không thích hợp.
Chẳng biết vì sao, giờ khắc này đây đột nhiên hắn lại cảm thấy rằng, nàng nói “Đa tạ phu quân” lại chói tai đến thế.
Trong đầu của hắn bỗng hiện ra nụ cười rực rỡ với má lúm đồng tiền của nàng dưới bóng cây lúc nãy, hắn chần chờ một lúc rồi bước gần một chút, hạ giọng: “Man Man, chúng ta là phu thê mà… Sau này ở trước mặt ta, nàng muốn sao cũng được, không cần khách sáo với ta như vậy nữa, cũng không cần chuyện gì cũng cảm ơn…”
Hắn cảm thấy mình rất ngốc trong việc lựa chọn từ, giống như không tìm ra cách nào để biểu đạt suy nghĩ của bản thân, thế rồi hắn vội vàng ngừng lại, nhìn nàng.
Hình như Tiểu Kiều thoáng ngẩn ra, sau đó nàng lập tức bật cười, ngước mắt dịu dàng nói: “Được. Thiếp nhớ rồi.”
…
Kiều Bình, Đinh phu nhân và Đại Kiều cùng nhau đưa Ngụy Thiệu ra cửa lớn.
Ngụy Thiệu mời Kiều Bình dừng chân.
Đêm qua Kiều Bình cũng đã uống khá nhiều, sáng nay mới tỉnh lại không lâu, nhưng nhìn qua tinh thần ông rất tốt, thần thái xán lán, Kiều Bình cười nói: “Hiếm khi con tới chơi, đáng lẽ dù như thế nào cũng phải giữ con thêm mấy bữa, nhưng mà ta nghe nữ nhi nói con có chuyện gấp ở Lạc Dương, ta cũng không thể ép giữ người, hi vọng lần tới con có thời gian thì ở lâu một chút. Hôm nay ta muốn đưa con ra ngoài thành.”
Ngụy Thiệu vội vàng từ chối nhưng Kiều Bình đã quyết.
Đinh phu nhân cười nói: “Quân Hầu bận rộn mới một đêm đã đi, trước khi khởi hành mong ngài đừng phụ tâm ý của Quận công. Quận công cưỡi ngựa hơi bất tiện, ngồi xe thì không khó khăn gì. Xe đã chuẩn bị xong, chờ sẵn ở bên ngoài rồi đấy.”
Ngụy Thiệu nhìn về phía Tiểu Kiều, thấy nàng mỉm cười thì hắn khẽ gật đầu, không thể làm khác hơn: “Làm phiền nhạc phụ.”
Tiểu Kiều đỡ phụ thân lên xe, dặn dò quản sự đi cùng ông một lúc, nàng đích thân đứng bên cửa tiễn đưa, nhìn Ngụy Thiệu ngồi trên lưng ngựa mấy lần quay đầu lại, đoàn người dần trở nên nhỏ bé, cuối cùng mất hút cuối đoạn đường
…
Kiều Bình tiễn Ngụy Thiệu ra tận ngoài cửa Tây, đi thêm mười dặm nữa. Ngụy Thiệu xuống ngựa xin ông quay về thành, Kiều Bình đành sai người dừng xe, đỡ mình đi xuống, ông mỉm cười nói: “Ta có mấy lời muốn tâm sự với con từ lâu lắm, trước nay chưa tìm ra cơ hội. Rốt cuộc hôm qua gặp mặt nhau, không ngờ hôm nay con phải lên đường gấp. Nhân cơ hội này, ta có thể nói một chút được không?”
Ngụy Thiệu đáp: “Nhạc phụ không cần khách khí, mời đi tới bên này.” Hắn đỡ tay Kiều Bình dẫn ông tới bên đường.
Lôi Viêm thấy Kiều Bình muốn nói chuyện riêng với Quân Hầu, hắn cho đoàn tùy tùng đi ra xa chờ đợi
Ngụy Thiệu nói: “Nhạc phụ có gì dạy bảo thì cứ nói.”
Kiều Bình quay mặt sang, để Ngụy Thiệu dẫn mình sang hướng Bắc.
Ngụy Thiệu không rõ, nhưng vẫn bước theo ông.
Gió bắc thổi qua khoảng đất hoang, Kiều Bình bỗng quỳ hai gối xuống, dập đầu đầy cung kính, là một đại lễ rất nặng sâu.
Ngụy Thiệu sững sờ, hỏi: “Nhạc phụ có ý gì?”
Kiều Bình dập đầu xong thì đứng lên khỏi đất, trịnh trọng nói: “Ta thay mặt người Kiều gia nhà ta, hành lễ với anh linh đã khuất của Hổ nha tướng quân và lệnh huynh đã mất, không phải muốn cầu xin họ khoan thứ, mà đại lễ vừa rồi chỉ đơn giản xuất phát từ tấm lòng của ta, nhờ có lão phu nhân, nhờ sự khoan dung của Quân Hầu.”
Ngụy Thiệu quay đầu lại, nhìn mảnh đất hoang vu mênh mông rộng lớn ở phương Bắc, hắn khép môi không nói, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
Kiều Bình chậm rãi nói: “Năm đó đầu tiên là vì sai lầm của Kiều gia ta, khiến cho phụ tử của Hổ nha tướng quân phải lâm nạn, đau cũ chưa tiêu, vậy mà giờ đây, vì sơ suất của ta, suýt nữa lại khiến Ngụy Lương tướng quân phải gặp nạn, trong lòng ta vô cùng hổ thẹn, thực sự khó thể nói nên lời, Quân Hầu càng rộng lượng càng khiến ta không còn gì để nói, đầu tiên là trả lại đầu của huynh trưởng nhà ta, để huynh ấy được mai táng toàn thây…”
“Nhạc phụ đừng bận tâm.” Ngụy Thiệu khẽ nói, “Vốn con không phải người khoan dung gì cả. Con và người có thể đứng đây nói chuyện ngày hôm nay, tất cả đều nhờ có Man Man.”
Kiều Bình thở một hơi thật dài, ông nói: “Đây cũng điều ta muốn nói với Quân Hầu. Lúc trước huynh trưởng ta làm chủ, muốn lấy hôn nhân cầu hòa với Ngụy gia, xóa bỏ thù oán từ năm đó, hơn thế nữa là muốn mượn thế của Quân Hầu, trấn áp kẻ địch rình rập xung quanh để bảo vệ Duyện Châu. Huynh trưởng ta tính toán rất chu toàn, nhưng khi đó ta lại không nỡ cho nữ nhi của mình xuất giá vội vàng như thế. Dưới gối của ta chỉ có mỗi mình nàng, sau khi mẫu thân nàng tạ thế, ta không có mong muốn nào hơn, chỉ mong ngày sau con bé có thể se duyên với một mối nhân duyên như ý nguyện, được trượng phu yêu quý, cả đời yên bình trôi qua, đó cũng là tâm nguyện lớn nhất của đời ta. Tình thế sau đó không phải là chuyện mà ta có thể khống chế được, ta không thể làm gì khác, chỉ có thể gả nó cho Quân Hầu…”
Ngụy Thiệu từ từ quay đầu lại, nhìn Kiều Bình chăm chú.
Kiều Bình cũng không hề nhận ra, ông nói tiếp: “Ta cũng không muốn giấu giếm gì cả. Khúc mắc giữa hai nhà Ngụy Kiều sâu sắc đến nhường đó, nếu đặt mình vào hoàn cảnh người ta, ta tự hỏi có lẽ mình cũng khó có thể đối xử tử tế với nữ nhi nhà đó. Vì thế lúc Man Man mới gả, có một khoảng thời gian, ta cực kỳ lo lắng…”
“Quân hầu có chỗ còn không biết, từ nhỏ con bé đã được ta và mẫu thân nuông chiều, sau khi mẫu thân nàng bất hạnh mất sớm, ta càng thương nó như ngọc quý trên tay, với việc giáo dưỡng có phần chưa tròn phận. Sau khi ta gả con bé đi, ta còn lo nó không tròn nữ tắc, cũng không thể sống tốt với người nhà phu gia. Khiến ta bất ngờ là, Từ phu nhân lại nhân từ ưu ái đến nhường ấy, trông nom con bé biết bao nhiêu, càng không ngờ là Quân Hầu lại không hề bỡn cợt, ngài luôn săn sóc tỉ mỉ cho con bé, bây giờ chỉ vì một câu nói của nàng, Quân Hầu dẹp hết chính sự qua một bên, tự mình đưa nó trở về nhà, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến cho ta quá vui mừng, cũng vô cùng xấu hổ, rồi cứ như thế, hóa ra những nghi ngờ lúc trước của ta đều là do suy bụng ta ra bụng người mà thôi!”
Ngụy Thiệu trầm mặc.
Kiều Bình thở dài một tiếng: “Ta vốn là một người vô dụng, bây giờ lại trở nên tàn phế, sinh tử vinh nhục chẳng qua với ta cũng chỉ như mây khói phù vân, điều duy nhất ta không sao bỏ được đó chính là nữ nhi của mình. Tính con bé nhẫn nhịn, cho dù trong lòng có buồn phiền thế nào đi chăng nữa, chưa bao giờ con bé nói với ta nửa lời, chỉ sợ khiến cho ta nóng ruột, cũng bởi vì vậy ta lại càng thương tiếc. Hôm nay ở trước mặt ta đây, cho dù hai mắt không nhìn thấy, ta không thể nhìn được khuôn mặt của Quân Hầu, nhưng phong thái ngời ngời và khoáng đạt của ngài ta lại cảm nhận ra. Nhân cơ hội này, ta trịnh trọng muốn gửi gắm nữ nhi của mình cho Quân Hầu. Ta biết Quân Hầu không phải vật trong ao, nếu sau này có một ngày kim lân hóa rồng, hi vọng Quân Hầu có thể nhớ đến tình kết tóc, thay ta che chở cho Man Man suốt một đời vui vẻ, ta vô cùng cảm kích!”
Kiều Bình nói xong thì cúi người thật thấp để vái lạy Ngụy Thiệu.
Ngụy Thiệu hoảng hốt vội vàng đỡ lấy ông.
Kiều Bình đứng thẳng người, mỉm cười nói: “Ta chỉ đưa ngài tới đây thôi. Mong Quân Hầu sớm ngày bình định được thiên hạ, cho lê dân một thịnh thế thái bình.”
…
Ngụy Thiệu ngồi trên lưng ngựa, nhìn theo xe ngựa của Kiều Bình dần dần biến mất trong tầm mắt, hắn bàng hoàng một lúc lâu mới quay đầu ngựa lại, đi về phía Tây.
Lúc chạng vạng, khoảng cách với dịch xá phía trước còn mấy chục dặm đường, nếu đi nhanh thì trước khi trời tối cũng có thể tới đó.
Vậy mà Ngụy Thiệu lại càng đi càng chậm, hình như hắn đang mất tập trung.
Lôi Viêm cũng nhận ra có gì đó khác thường, mặc dù trong lòng vẫn tò mò nghi vấn lại không dám hỏi, đành giảm tốc độ theo.
Cách dịch xá còn khoảng mười dặm đường, Ngụy Thiệu bỗng dừng ngựa ven đường, quay lại nói với Lôi Viêm: “Cậu dẫn người tới dịch xá đằng trước nghỉ chân đi, chờ ta trở lại!”
Sau khi dứt lời, hắn không hề giải thích gì nhiều hơn, quay đầu ngựa lại, kẹp chặt bụng ngựa rồi quát to một tiếng, con bảo mã dưới người nhận được lệnh của chủ, sau khi bị hạn chế tốc độ suốt nửa ngày, rốt cuộc bây giờ cũng có thể sải căng vó ngựa, theo sau một tiếng hí rền vang vui sướng, nó tung vó chạy như bay về trước.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lôi Viêm và một nhóm tùy tùng, Ngụy Thiệu một người một ngựa, bóng lưng nhanh chóng biến mất trong hoàng hôn đỏ rực cuối chân đường xa xa.
…
Lúc Ngụy Thiệu trở lại trước cửa thành Đông Quận trời đã tối mịt rồi, Úy thành môn nghe tiếng gọi cửa to thì leo lên đầu thành, nương theo ánh đuốc mà nhìn xuống, nhận ra người ngoài kia chính là Ngụy Thiệu mà mới ban sáng Quận công còn tiễn ra ngoài thành, hắn giật mình không thôi, vội sai người mở cổng.
Ngụy Thiệu đi qua cửa thành đang từ từ mở ra, dọc theo con phố không có một bóng người, dưới ánh trăng vằng vặc vội vã đi về hướng Kiều gia.
…
Sau bữa cơm chiều, Đinh phu nhân và Đại Kiều ôm Lý Nhi đến phòng Tiểu Kiều chơi.
Đinh phu nhân và Xuân Nương cùng nhau may vá. Hai tỷ muội Đại Kiều Tiểu Kiều thì nói chuyện, vừa chơi với Lý Nhi và Phì Phì.
Trong phòng tiếng cười không ngơi nghỉ, giữa lúc đang vui vẻ hòa thuận, bỗng nhiên, ngoài cửa phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, một vú già đẩy cửa ló đầu vào: “Phu nhân! Nữ Quân! Quân Hầu trở lại…”
Mọi âm thanh trong phòng đều tĩnh lại, Đinh phu nhân và Đại Kiều nghiêng đầu nhìn sang.
Tiểu Kiều cũng kinh ngạc ngước mắt lên.
Cánh cửa vừa mở ra, Ngụy Thiệu liền xuất hiện.
Đinh phu nhân mừng rỡ không thôi, vội vàng thả châm tuyến trong tay, đứng lên nghênh đón: “Mau vào nào! Chắc Quân Hầu còn chưa dùng cơm nhỉ? Ngài chờ một lát, bá mẫu đi chuẩn bị cho ngài.” Vừa dứt lời, bà đã vội vội vàng vàng muốn ra ngoài dọn cơm.
Ngụy Thiệu đi vào, gật đầu làm lễ với Đinh phu nhân và Đại Kiều, sau đó mỉm cười nói: “Đa tạ bá mẫu. Con không đói bụng. Con về vì có chuyện muốn nói với Man Man.”
Hắn nhìn sang Tiểu Kiều.
Đinh phu nhân ngẩn ra, rồi gật đầu cười nói: “Được, được, vậy các con cứ nói chuyện trước đi, bá mẫu không quấy rầy nữa nhé, nếu có việc cứ gọi to một tiếng.”
Đại Kiều cũng ôm nhi tử theo, Xuân Nương bận ôm Phì Phì đang phấn khích a a a sau khi được trông thấy phụ thân.
Người trong phòng nhanh chóng tản ra ngoài, chỉ còn lại Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều đối mặt.
Tim Tiểu Kiều lại càng đập nhanh hơn, nàng từ từ đứng lên.
“Chàng…”
Nàng chần chừ một lúc, vừa định hỏi hắn trở về vì muốn nói chuyện gì, Ngụy Thiệu đã bước nhanh tới trước, khi tới gần, hắn dang hai tay ra ôm nàng vào lồng ngực.
“Man Man, trước kia ta đã làm nàng uất ức!”
Ngụy Thiệu ôm lấy nàng thật chặt, thì thầm ở bên tai.