Khom Lưng

Chương 167

“Nhắm mắt lại, không cho nàng nhìn lén…”

Tiểu Kiều được Ngụy Thiệu kéo tay, hắn cứ căn dặn mãi phải nhắm mắt thật chặt, dưới ánh mắt tò mò của đám cung nhân từ phía xa, hắn từ từ dẫn nàng đi tới hồ Cam Tuyền ở Ngự Hoa viên, cuối cùng mới chịu dừng bước lại.

“Tới nơi rồi, mở mắt ra đi.”

Nghe thấy giọng nói vô cùng đắc ý của người nọ bên tai, Tiểu Kiều bèn mở mắt ra.

Vừa ngước mắt lên, ánh mắt của nàng sững sờ ngay lập tức.

Chuyện này….

Đây là gì vậy? Chữ viết và tượng Phật khắc trên núi đá Vân Trung?

Nàng nhìn chằm chằm tảng đá có khắc chữ to đùng: cao gần ba trượng, dài đến bốn năm trượng đang được dựng sừng sững trước mặt mình chẳng khác nào ngọn núi…

Nói một cách chính xác, đây chính là một phần trên vách đá đó, bởi vì được tạc theo vị trí ban đầu, cho dù đã cố công chỉnh sửa, nhưng trải qua mưa gió ăn mòn mặt đá bên ngoài vẫn có nhiều vết nứt, trên bề mặt còn loang lổ rêu xanh.

Nàng từ từ quay đầu lại đối mặt với đôi mắt muốn được ngợi khen của Hoàng đế.

“Đây là bất ngờ mà chàng nói muốn tặng cho thiếp à?”

“Đúng đấy.”

Phản ứng vừa rồi của nàng Ngụy Thiệu đều thấy cả.

Sao nàng không hề vui sướng nhảy cẫng lên?

Lẽ nào nàng ấy không nhận ra đây là cái gì à?

Ngón tay Ngụy Thiệu chỉ sang mỏm đá khổng lồ sừng sững bên cạnh ao Cam Tuyền, cường điệu nói: “Chữ viết và tượng Phật trên vách núi Vân Trung thật đó.”

Vui chưa? Cảm động chưa?

Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là chút xíu tấm lòng hắn mà thôi.

Hoàng đế cố gắng kìm nén lại, cuối cũng cũng nuốt được hai câu nói đã nhảy tới yết hầu, tiếp tục chằm chằm nhìn Hoàng hậu chờ nàng có phản ứng nhiều hơn.

Tiểu Kiều đi tới mỏm đá nọ, đưa tay lên chạm vào từng nét chữ khắc như phảng phất hơi thở mưa gió mấy trăm năm.

“Tạm thời ta không thể đưa nàng rời Lạc Dương được, ta biết nàng vẫn luôn nhớ nó, thế nên ta chở nó tới đây, sau này khi nào nàng muốn thì tới xem là được, muốn làm sao thì cứ làm thế ấy…”

Bản dập của Cao Hằng có tốt đi chăng nữa, sao có thể so được với chữ viết và tượng Phật khắc trên vách núi sờ sờ này được đây? Hắn đứng xa mà ngó nhé! Dám so tài nịnh bợ với Hoàng đế ta đây sao? Không có cửa đâu!

“Sao nào, thích không?”

Một lúc lâu sau, thấy nàng đưa lưng về phía mình mãi không nói năng gì, Ngụy Thiệu không nhịn được đi tới bên cạnh nàng, hỏi lại.

Rốt cuộc Tiểu Kiều cũng quay đầu.

“Bệ hạ cân nhắc thật chu đáo, thiếp thật lòng…”

“Bất ngờ lắm.” Nàng đắn đo một hồi rồi cười đáp.

Phản ứng của Tiểu Kiều khiến cho trong lòng Ngụy Thiệu cũng thấy hơi mất mát, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng như muốn được đền bù.

Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn một đám cung nhân đứng ven bên hồ nước, ánh mắt đều hướng hết sang đây, nàng nhẹ nhàng từ chối đẩy tay hắn: “Có người ở đây mà, ban ngày…”

“Ngại gì chứ?”

Ngụy Thiệu không hề để ý, thấy nàng tránh né hắn cũng quay đầu nhìn, phẩy nhẹ tay với đám cung nhân đứng phía sau. Mọi người lục tục rời đi. Thế là hắn lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm cắn vành tai mềm mại của người kia, giọng nói khàn khàn đầy cám dỗ thủ thỉ lời tâm tình bên tai: “Chỉ cần Man Man thích, cứ nói với vi phu một tiếng, dù là thứ gì trên đời này đi nữa, vi phu sẽ lấy nó cho nàng…”

Lỗ tai bị hắn vừa thổi vừa cắn có phần hơi ngứa ngáy, Tiểu Kiều rụt cổ lại đẩy mặt hắn ra sau, nở nụ cười xinh đẹp: “Phu quân đối với thiếp thật tốt, chỉ là…”

Nàng dừng một chút: “Chữ viết và tượng Phật này đã được bảo tồn ở Vân Môn mấy trăm năm, bệ hạ nói tạc là tạc nó xuống luôn, sau đó còn vận chuyển khó khăn tới Lạc Dương, may mà không hư hỏng, nhỡ hỏng hóc ở đâu, chẳng phải thiếp đã trở thành tội nhân thiên cổ?”

Ngụy Thiệu chần chừ một lúc: “Nàng không vui à?”

Tiểu Kiều lắc đầu: “Thiếp biết bệ hạ là vì thiếp, sao mà không vui được? Chỉ có điều thiếp cảm thấy hơi buồn thay bệ hạ…”

“Buồn cái gì?” Ngụy Thiệu ngẩn ra.

“Nếu như mấy người Vệ Quyền biết bệ hạ làm vậy là để thiếp được nhìn, chuyển chữ viết và tượng Phật trên vách đá Vân Trung về hoàng cung, chắc chắn họ sẽ kết tội thiếp. Tính của Vệ Quyền có phải bệ hạ không biết đâu…”

Trong lòng Ngụy Thiệu bất giác hơi rối rắm.

Vệ Quyền thế nào không ai rõ hơn hắn, cảnh tượng năm đó hắn đuổi theo đến bây giờ vẫn rõ ràng trước mặt.

“Đừng để ý đến hắn!” Hắn cau mày nói năng chắc nịch: “Ta cho người chuẩn bị một tảng đá cho nàng, chẳng lẽ hắn muốn xen vào?”

Tiểu Kiều thở dài: “Mấy người Vệ Quyền thì thôi đi. Nhưng mà Thái Hoàng thái hậu sắp hồi cung chắc cũng biết chuyện này, nếu bà hỏi thiếp thiếp phải nói sao đây?”

Bây giờ Từ phu nhân đã trở thành Thái Hoàng thái hậu cao quý, ở tại Gia Đức cung. Lúc bà ở trong cung, mỗi ngày Phì Phì đều tới hầu hạ bên tổ mẫu, hai người cũng thân thiết lạ kì. Mấy ngày trước Từ phu nhân dẫn Phì Phì xuất cung đi tới Đại Minh tự hoàng gia, đến hôm nay vẫn còn chưa quay lại.

Theo kế hoạch đã định, hai ngày nữa chắc họ sẽ trở về.

Hai tay Tiểu Kiều nắm lấy ống tay áo long bào của Ngụy Thiệu, nhẹ nhàng lay lay: “Nếu Thái Hoàng thái hậu hỏi tại sao mấy chữ viết khắc trên vách núi Vân Trung lại chạy tới Ngự Hoa viên của mình, thiếp biết trả lời tổ mẫu thế nào đây, bệ hạ?”

Ngụy Thiệu nhất thời không đáp nổi.

Sao hắn lại quên được? Lúc trước nóng đầu nên gọi Giả Tư tới, giao cho hắn nhiệm vụ chở chữ viết và tượng Phật trên vách núi mang tới thành Lạc Dương, trong đầu không nghĩ nhiều như vậy.

Bây giờ đồ đã đưa tới rồi, Ngụy Thiệu mới phát hiện ra hình như mình đã mang một củ khoai lang nóng bỏng tay vào thẳng hoàng cung.

Trước không nói tới phản ứng của Tiểu Kiều còn lâu mới đạt đến mức mừng rỡ như điên mà hắn hằng mong muốn. Chữ viết và tượng phật vách đá ở Vân Môn nổi danh là di tích cổ bị hắn đưa vào trong cung là chuyện khó mà che giấu được, như Tiểu Kiều đã nói, sớm muộn cũng sẽ lan đến tai của Vệ Quyền, hắn đã được mình phong cho chức đại phu[1] Ngự Sử, sau khi khai quốc không lâu chế độ vốn thanh liêm, bao nhiêu quan lại không có gì cho người này tra xét, hắn ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, nếu biết được việc này, nhất định tên đó sẽ oang oang ầm ĩ.

Với Ngụy Thiệu thì chẳng thành vấn đề, vào tai trái sẽ ra bằng tai phải, nếu giận quá thì đánh đuổi hắn đi.

Thế nhưng nếu làm vậy Tiểu Kiều sẽ gặp phải tai ương, nói không chừng còn khiến cho người khác hiểu lầm là Hoàng hậu muốn Hoàng đế làm thế.

Huống chi còn cửa của tổ mẫu. Nếu bà có hỏi thật chẳng biết nói sao.

“Hay là… chờ tổ mẫu về, ta sẽ tự mình nói, là ta muốn chiêm ngưỡng chữ viết và tượng Phật trên vách núi! Cho nên mới cho người mang nó về đây!”

Tiểu Kiều lắc đầu: “Bệ hạ tự nói tổ mẫu có tin không? Nhất định bà cũng biết chàng làm thế chỉ là vì thiếp, ngoài miệng thì không trách mắng gì, nhưng chắc chắn trong lòng bà sẽ nghĩ, Man Man không hiểu chuyện, dám để Hoàng thượng làm chuyện như thế này, còn không biết khuyên bệ hạ một câu…”

Có lẽ là khí trời quá nóng, mặt trời trên đỉnh đầu quá to, đứng như thế một lúc, Ngụy Thiệu cảm thấy sau lưng cũng bắt đầu nóng lên.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Ngụy Thiệu liếc nhìn tảng đá lớn: “Ta đã làm vậy rồi không lẽ lại đưa nó quay về?”

Trong giọng nói của hắn như tràn đầy phiền muộn.

Làm hoàng đế có nhiều ràng buộc quá!

Hôn quân… Ngụy Thiệu bỗng có phần hâm mộ mấy hôn quân có thể tùy tâm tùy ý thích làm gì thì làm ở tiền triều đời trước. Hắn cũng muốn được làm một hôn quân cưng chiều Hoàng hậu của chính mình, tại sao lại khó khăn như vậy! Đến mang tảng đá vào cung cũng sợ này sợ kia…

Tiểu Kiều lại lắc đầu: “Tảng đá lớn thế này, vận chuyển đường dài cũng bất tiện, vốn bệ hạ không nên chuyển nó đi, giờ đưa lên càng khó, mà dù có đưa lên được cũng đã tạc ra rồi, chỉ sợ khó khôi phục nguyên trạng…”

Nàng cười nói: “Không bằng như vậy, bệ hạ cho người đưa nó đến Đại Minh tự để trang trí. Cũng là những danh tự cổ xưa, cùng nhau chiếu rọi, không chỉ thêm phong thái mà còn giúp bao người trong thiên hạ có thể được nhìn ngắm bản vẽ đẹp của các tiền nhân, hơn nữa… Bệ hạ xem này,” Nàng chỉ vào lớp mặt bị gió táp mưa sa ăn mòn hết, “Nó ở trong núi mấy trăm năm, phong hóa làm hao mòn vết tích, bây giờ chuyển đến thành Lạc Dương, hơn nữa được sắp xếp ổn thỏa, đó cũng là cách bảo vệ bản vẽ của các tiền nhân. Hoàng cung cách Đại Minh tự không xa, nếu thiếp muốn nhìn bất cứ lúc nào cũng có thể đến xem, bệ hạ cảm thấy đề nghị đó thế nào?”

Ngụy Thiệu thở một hơi thật dài, nhìn Tiểu Kiều chăm chú, bỗng nhiên hắn ôm nàng thật chặt, hôn nàng một cái đầy mãnh liệt, đôi môi kề sát ở bên tai, thì thầm thật thấp: “Sao vi phu yêu nàng bao nhiêu cũng không đủ thế này…”

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, Hoàng đế lâm triều ngồi trên ngai vàng vẫn còn chưa nóng đít, Đại phu Ngự Sử Vệ Quyền đã không kịp chờ đợi đi thẳng ra khỏi hàng, trên tay cầm một tấm hốt[2] chằng chịt đầy những chữ tóm tắt những điểm cần nêu ra, Vệ Quyền quỳ xuống hành lễ, sau khi bình thân xong, trên mặt hắn mang theo vẻ oai phong lẫm liệt, bắt đầu khuyên can Hoàng đế, hắn nói tối hôm qua mình vô tình biết được một tin rằng, bệ hạ phái người cướp chữ viết và tượng Phật trên vách núi về đây, để trong Hoàng cung.

Đây là hành vi rất không đúng. Tuy rằng tất cả đồ vật trong thiên hạ đều là của Hoàng thượng, nhưng điều này không có nghĩa là Hoàng thượng có thể lấy hết mọi thứ mang vào để trong cung. Dân chúng Vân Trung rất bất mãn với hành vi lần này, điều đó cũng ảnh hưởng tới hình tượng tốt đẹp của Hoàng thượng và Hoàng hậu, để giữ gìn danh dự của Hoàng đế thần mới phải lên tiếng, xin Hoàng thượng sớm biết sửa sai, bla bla vân vân mây mây…

[2] Hốt: miếng ngọc mà các đại thần vào triều vẫn hay cầm, mặt trên ghi chép nội dung cần tấu.

Vệ đại phu nói hết một hơi đến miệng khô lưỡi đắng.

Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt rồng nhìn hắn, mặt rồng ngạo mạn ngẩng cao lên, đáp lại, đúng là trẫm đã làm việc đó, nhưng không phải cướp đồ của bách tính như lời mà ngươi nói! Trẫm thương cho bản vẽ của cổ nhân mà người dân Vân Trung không biết cách bảo vệ, để mặc nó trên vách núi cheo leo bị phong hóa mài mòn, xuất phát từ mục đích bảo vệ, trẫm mới tạc chữ viết và tượng Phật mang về thành Lạc Dương, đêm qua đã chuyển đến trong chùa Đại Minh, có những biện pháp bảo tồn thích đáng. Chờ tu sửa xong xuôi sẽ mở cửa cho thế nhân được vào cùng chiêm ngưỡng, khanh không biết tình hình cụ thể, nghe gió tưởng là mưa, nói xấu danh dự của Hoàng đế, có rắp tâm gì hả?

Vệ Quyền ngẩn ngơ cuống quýt quỳ xuống đất, mong Hoàng đế thứ tội.

Thế là mấy người Công Tôn Dương cũng vội vàng quỳ xuống xin cho hắn.

Hoàng đế thấy vậy thì cũng thôi, hào phóng bảo không sao, nói đây chỉ nằm trong chức trách của Vệ đại phu, tuy rằng khanh nói oan cho trẫm, nhưng bổn hoàng đế không so đo làm gì.

Thế là lâm triều ngày đó, cuối cùng cả triều văn võ bá quan đều kết thúc trong tiếng ca tụng công đức của Hoàng thượng.

Sau khi bãi triều, nhớ lại khuôn mặt ngoác mồm trợn mắt hết lòng khâm phục của Vệ Quyền trong cung vàng điện ngọc, tâm trạng Hoàng đế rất vui vẻ, về thẳng hậu cung mà không đi Tuyên Thất, tới tẩm cung để đi tìm Hoàng hậu, định tuyên dâm ban ngày.

Thế nhân đều nói Hoàng đế tốt, tam cung lục viện mặc hắn đi. Ngụy Thiệu không cần tam cung lục viện gì, chỉ có một điều hắn cảm nhận được là, từ khi được lên làm Hoàng đế, hắn cứ như con lừa mỗi ngày chưa tới canh năm phải vào triều, khi trở lại tẩm cung thì đã là nửa đêm, thực sự còn mệt hơn đánh trận.

Cơ hội ở bên riêng tư với Tiểu Kiều cũng chỉ còn sót lại nửa đêm ngắn ngủi mấy canh giờ, ngoại trừ những lúc ngủ “bình thường”, còn lại tiểu công chúa vẫn hay nửa đêm tỉnh giấc cướp hết thời gian Tiểu Kiều ở bên hắn, hắn cảm thấy thời gian ôm mỹ nhân Hoàng hậu nhà mình “ngủ” mãi mãi không đủ được.

Nếu không nắm bắt khoảng thời gian ít ỏi, chờ hai ngày nữa Thái Hoàng thái hậu dẫn Phì Phì hồi cung, chắc không còn lúc nào thuận tiện mà hành sự.

Bình Luận (0)
Comment