Tiểu Kiều nhận thấy bà có ý này thật, cũng không từ chối, cảm ơn bà sau đó rửa sạch tay, ăn thêm một chén. Chờ ăn uống súc miệng xong xuôi, Từ phu nhân mới hỏi nàng Ngụy Thiệu đi đâu.
Tiểu Kiều thật sự không biết Ngụy Thiệu mới sáng sớm như vậy đã đi đâu. Tuy nàng không hỏi, nhưng nếu có hỏi thì chắc hắn cũng không nói cho nàng biết.
Nghe Từ phu nhân hỏi, mặt Tiểu Kiều lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu nói: "Trời còn chưa sáng phu quân đã ra ngoài, chỉ trách con sơ xuất, không thể biết được phu quân đi đâu."
Mặc dù rõ ràng nàng đang tự trách bản thân, nhưng một câu "Không biết" với "Không thể biết", tuy chỉ nhiều hơn một chữ, người ngoài nghe được vẫn có thể nhận ra sự khác nhau rất lớn.
"Không thể biết", ý chỉ không phải nàng không hỏi, mà là trượng phu không muốn nói với nàng.
Từ phu nhân hiển nhiên biết tôn tử đối xử lạnh nhạt với tân nương, hồi ở Tín Đô còn không chung phòng với nàng. Lúc này bà nghe xong, lập tức nhíu mày, trách cứ tôn tử: "Trọng Lân cư xử thế nào với con tổ mẫu đều biết. Hôm trước nó qua đây ta cũng nói với nó rồi. Cháu yên tâm, nếu sau này nó còn dám bắt nạt để cháu phải chịu ủy khuất, cháu cứ tìm tổ mẫu là được."
Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu: "Cháu không có ủy khuất gì, phu quân không đối xử lạnh nhạt với cháu đâu ạ. Trước khi xuất giá người nhà cháu vẫn luôn dặn dò, hôn nhân là sự hòa hợp giữa hai người, mà điều cần nhất là dùng chân thành để hóa giải hiềm khích. Phu quân là người ngoài lạnh trong nóng, cháu chỉ cần thành tâm, qua một thời gian rồi sẽ tốt thôi ạ."
Con mắt duy nhất của Từ phu nhân nhìn Tiểu Kiều, quan sát một lát, gương mặt mới dần lộ ra tươi cười: "Đúng là đứa trẻ thấu hiểu lý lẽ. Cháu có thể nghĩ được như vậy, tổ mẫu liền yên tâm."
Chung bà bà đứng bên cạnh xen vào một câu: "Lão phu nhân, nô tì lúc nãy đang định nói với người. Sáng nay chưa tới canh năm Nam quân có ghé qua Bắc phòng. Lão phu nhân lúc đó còn chưa dậy nên không biết. Hôm nay Nam quân ra ngoài thành tuần tra phòng thủ, tối muộn mới trở về."
Từ phu nhân gật đầu, lại quay ra bàn vài câu việc nhà với Tiểu Kiều, Tiểu Kiều định cáo lui lại chần chờ một lát, bỗng nàng khom người quỳ xuống làm lễ với Từ phu nhân, khẩn cầu: "Tổ mẫu, cháu có một chuyện không quyết định được, muốn thỉnh giáo tổ mẫu."
Từ phu nhân bảo nàng nói.
"Từ lúc con vào cửa không lâu đã biết, bà mẫu có ý để phu quân nạp Trịnh Sở Ngọc làm thiếp, cháu cũng hết sức tán thành. Vừa hay Trịnh Sở Ngọc và bà mẫu tình cảm sâu nặng, nếu nàng ấy thành người của phu quân, sau này cháu cũng có thêm người giúp đỡ, vả lại đây cũng là chuyện tốt giúp nhà họ Ngụy khai chi tán diệp. Thế nhưng sáng nay phu quân trước khi đi lại dặn cháu, bảo cháu tới chỗ bà mẫu từ chối việc này thay chàng. Cháu có chút khó xử. Muốn khuyên chàng thuận theo ý bà mẫu nạp Trịnh Sở Ngọc là được, nhưng chàng không nghe cháu. Cháu không biết phải mở miệng nói với bà mẫu thế nào mới không làm bà mẫu thất vọng, mong tổ mẫu chỉ giáo."
Lông mày Từ phu nhân hơi nhíu lại, lẩm bẩm: "Sao vẫn còn dây dưa đến Trịnh Sở Ngọc?" Mắt thấy Tiểu Kiều vẫn đang quỳ trước mặt, bà quay ra nói với Chung bà bà bên người: "Thôi, không cần để con bé đi nữa. Ngươi đi qua đó truyền lời của ta, bảo Chu thị trong vòng một tháng phải tìm người gả đi, nếu không tìm được, ta sẽ tìm giúp."
Chung bà bà vâng lệnh. Đến lúc này giọng Từ phu nhân mới trở lại ôn hòa bảo Tiểu Kiều đứng lên. Tiểu Kiều đứng dậy, lại cám ơn Từ phu nhân lần nữa, Từ phu nhân an ủi nàng vài câu, sau đó Tiểu Kiều cáo lui ra ngoài.
...
Mãi tới khuya Ngụy Thiệu mới về.
Trên đường đến Tây phòng, hắn nhớ ra câu nói sáng nay trước khi ra ngoài.
Hắn còn nhớ rõ khi vừa nói xong lời này, Tiểu Kiều đang nhắm mắt ngủ ngon đột nhiên mở mắt, mặt biến sắc.
Trong lòng Ngụy Thiệu bỗng nhiên có hơi chút mong chờ. Bước nhanh trở về phòng, vừa vào bậc cửa, ngẩng đầu liền thấy Tiểu Kiều đang từ trong phòng đi ra đón mình.
Mùa xuân sắp đến, hoa đào trong nội viện cũng bắt đầu nở, nàng cũng đổi một bộ xuân y mới. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo vàng nhẹ nhàng ở nhà, tóc đen buộc thành túm thả dài sau lưng, vòng eo nhỏ nhắn, trông nàng tươi mới như một cành liễu non mới hái, cả người đầy hơi thở tươi mát.
Có lẽ là do y phục bó sát trên người, cũng có thể là ảo giác, Ngụy Thiệu nhìn lướt qua, cảm thấy vóc người nàng cao hơn chút ít so với đầu năm, còn cả hai chỗ trước ngực kia nữa...
Có vẻ cũng nhô cao hơn một chút so với lúc ở Tín Đô thì phải.
"Phu quân đã trở về?"
Tiểu Kiều bước chân nhẹ nhàng, mang theo nụ cười dịu dàng hỏi hắn.
Ngụy Thiệu thu hồi tầm mắt, hờ hững 'Ừ' một tiếng. Đổi xong y phục, hắn cảm giác không khí có gì đó không đúng. Lại quay qua nhìn nàng, thấy Tiểu Kiều đang đứng trước cửa phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối, hắn đang định hỏi xem nàng có nghe theo lời dặn của mình đi đến Đông phòng truyền lời hay chưa, thì bỗng có một vú già từ bên ngoài đến, nói phu nhân ở Đông phòng phái người mời Nam quân qua đó.
Ngụy Thiệu liếc nhìn Tiểu Kiều. Thấy nàng cũng quay đầu nhìn mình, hắn suy nghĩ một chút, đành hoãn chuyện dùng bữa lại, quay người đi ra ngoài, tới Đông phòng thấy Chu thị trầm mặt, hắn tiến lên phía trước vấn an, Chu thị vẫn không thèm để ý.
"Mẫu thân có chuyện gì không thoải mái sao?" Ngụy Thiệu hỏi.
Chu thị liếc mắt nhìn hắn, "Hừ" một tiếng: "Ta sinh được một đứa con trai thật tốt! Chỉ muốn con nạp biểu muội cũng để cho ta có người bầu bạn mà thôi, vậy mà con hiếu thuận với ta như thế hả? Còn để cho người ở Bắc phòng tới làm mất mặt ta! Đến nhi tử còn đối đãi với ta như vậy, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Ngụy Thiệu đến lúc này mới hiểu rõ. Hóa ra Kiều nữ không tự mình tới mà ôm lấy đùi tổ mẫu, đem việc của hắn ném cho bà.
Chẳng trách vừa rồi vẫn thấy nàng cười vô cùng dịu dàng, tâm tình cũng rất tốt, thì ra nàng vốn chưa hề đến gặp mẫu thân nói việc này.
"Mẫu thân chớ hiểu lầm, không phải nhi tử cố ý bất hiếu với người." Ngụy Thiệu nói.
"Chuyện này mà còn chưa tính là bất hiếu? Vậy thì chuyện gì mới tính đây hả? Có phải con muốn ép ta chết đúng không?"
Ngụy Thiệu vội vàng quỳ xuống trước mặt Chu thị, đoan chính dập đầu nói: "Nhi tử tuyệt đối không dám bất hiếu. Còn việc của Sở Ngọc biểu muội, nhi tử thực ra đã có tính toán khác."
Chu thị đang cúi đầu lau nước mắt, nghe thấy Ngụy Thiệu nói như vậy khẽ giật mình, đưa mắt nhìn hắn.
"Mẫu thân xin nghe con nói," Ngụy Thiệu lại dập đầu lần nữa, "Hôm qua mẫu thân có đề nghị, muốn nhi tử nạp Sở Ngọc để giữ nàng làm bạn bên người, chắc Sở Ngọc cũng muốn như vậy. Việc này không khó, không nhất thiết nhi tử phải nạp nàng mới được. Nhi tử có thể giúp Sở Ngọc tìm một người anh tuấn ở rể, như thế Sở Ngọc vừa có thể giải quyết việc chung thân, vừa có thể mãi mãi làm bạn bên cạnh người, mẫu thân nghĩ sao?"
Chu thị sững sờ. Trịnh Sở Ngọc đang trốn phía sau tấm bình phong còn hoảng sợ hơn. Nàng ta tuyệt đối không ngờ Ngụy Thiệu lại nghĩ ra đối sách như vậy. Sợ Chu thị không chống đỡ được mà đáp ứng, nàng ta không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, thân thể run run, không cẩn thận động vào miếng ngọc bội đeo bên người, ngọc bội phát ra tiếng vang.
Ngụy Thiệu liếc phía sau bình phong, sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói với Chu thị đang không biết nói sao: "Mẫu thân cũng biết, từ trước đến nay nhi tử chỉ coi Sở Ngọc như muội muội, không hề có ý gì khác. Nếu cứ qua loa nạp nàng làm thiếp chỉ khiến nàng phải chịu ủy khuất, còn làm chậm trễ chung thân đại sự, nên con mới cố tình an bài như vậy."
"Trọng Lân, việc này... việc này chỉ sợ không ổn..."
Chu thị cũng nghe được động tĩnh phía sau bình phong, biết là âm thanh do Trịnh Sở Ngọc phát ra, muốn nhắc nhở bà, vì vậy vội vàng ngăn trở: "Làm gì có người nào tốt lại đồng ý chịu ở rể? Ta không thể để Sở Ngọc kết đôi với loại người như vậy!"
"Mẫu thân nhầm rồi. Thiên hạ bây giờ loạn lạc, chiến tranh liên miên, người mất phụ mẫu chỗ nào cũng có, đa số binh sĩ trong quân doanh của con cũng không còn nơi nương tựa, nhưng bản thân họ vẫn là những dũng sĩ đầy khí khái anh dũng, với tướng mạo của biểu muội lo gì không tìm được nữ tế (con rể) đồng ý ở rể? Sau này con cũng có thể trọng dụng hắn, không để biểu muội chịu ủy khuất đâu."
"Trọng Lân..."
"Ý con đã quyết. Nếu mẫu thân không nỡ để biểu muội xuất giá vậy thì kén rể, cho hắn vào ở nhà họ Ngụy chúng ta. Tự mẫu thân suy xét kỹ đi, rồi nói với nhi tử sau. Bây giờ nhi tử còn có việc, con xin cáo lui trước."
Vẻ mặt Ngụy Thiệu nghiêm túc, làm lễ với Chu thị lúc này còn đang choáng váng, sau đó hắn đứng dậy rời khói.
Ngụy Thiệu vừa đi, Trịnh Sở Ngọc sau tấm bình phong liền chạy ra ngoài, ngã nhào khóc dưới gối Chu thị, thút thít: "Xem ra duyên phận kiếp này giữa con và di mẫu đến đây là hết. Thôi vậy, Sở Ngọc khẩn cầu di mẫu gả con đi, sau này Sở Ngọc vẫn sẽ nhớ di mẫu, thường xuyên trở về thăm người."
Chu thị vừa tức giận vừa đau lòng, ôm lấy Trịnh Sở Ngọc oán hận nói: "Con không ở cạnh ta, ta cả ngày phải đối mặt với bà lão mắt chột kia thì cũng thôi đi, nhưng giờ lại thêm một đứa Kiều nữ, những ngày tháng sau này con bảo ta phải sống tiếp thế nào đây? Con đừng vội, di mẫu sẽ tìm cách khác, nhất định bắt Trọng Lân không thể từ chối!"
"Chuyện đã đến bước này, còn nghĩ ra được cách gì nữa?" Trịnh Sở Ngọc ngẩng mặt lên, nghẹn ngào nói.
"Vẫn có biện pháp, nhưng phải để con chịu tủi thân rồi..."
Chu thị ghé vào tai Trịnh Sở Ngọc nói thầm vài câu. Mặt Trịnh Sở Ngọc lập tức đỏ bừng, lắc đầu không chịu.
Chu thị ôm nàng, thở dài: "Sở Ngọc, di mẫu cũng biết biện pháp này làm khó con. Nhưng chuyện đã đến bước này, chỉ còn mỗi con đường này để đi thôi. Lời Trọng Lân con nghe rồi đấy, Bắc phòng bên kia cũng đã lên tiếng, nếu không làm vậy, e là di mẫu cũng không thể giữ con lại được nữa."
Trịnh Sở Ngọc cắn môi cúi đầu, sau nửa ngày, cuối cùng mới đáp một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Tất cả mọi việc, Sở Ngọc đều nghe theo sự sắp xếp của di mẫu."