Ngụy Thiệu đang ngồi ngay ngắn trên giường nhỏ ở phía sau bàn trà. Bàn trà bên tay trái có mấy cuốn thẻ tre xếp chồng chất thành đống, dù các cuốn đều đã được tháo ra, nhưng cuộn lại vẫn y nguyên như trước. Bên tay phải hắn là cây trường kiếm đặt ngang. Trong tay Ngụy Thiệu bây giờ cũng là một cuốn thẻ tre lớn, nghe tiếng bước chân của Tiểu Kiều đi vào, hắn khẽ ngước mắt nhìn lên.
Tiểu Kiều đi thẳng tới trước mặt, hơi khom người chào, sau đó nàng chẳng nói năng gì đã leo lên giường nhỏ, ngồi quỳ chân đối diện bên bàn trà của hắn, hai người đối mặt với nhau chỉ cách một cái án cỏn con.
Hình như Ngụy Thiệu hơi rùng mình, nhìn nàng một cái.
Tiểu Kiều nói: "Phu quân, sáng nay thiếp tới chỗ tổ mẫu đã biết được chuyện Thạch Ấp và Duyện Châu. Thiếp cũng biết bá phụ thiếp mở lời xin chàng gửi viện binh. Ngoài ra, bá phụ cũng có viết thư nhà cho thiếp, nói thiếp đi tới gặp phu quân nói đôi lời. Thiếp biết ở trước mặt chàng thiếp chẳng có mặt mũi để nói những chuyện này. Nhưng đừng nói tới việc bá phụ đã mở lời, dù không có thư của bá phụ đi chăng nữa, thiếp cũng sẽ tới gặp phu quân ngay lập tức. Vừa rồi ở nhà, thiếp đợi mãi cũng không thấy chàng về, sợ phu quân có việc phải xuất chinh, vì thế thiếp mới mạo muội chạy tới nha môn, nếu có chỗ nào không thích đáng, kính xin phu quân thứ lỗi".
Ngụy Thiệu hỏi: "Nàng tìm ta có việc cần nói sao?"
Tiểu Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thiếp tìm phu quân đương nhiên là để xin chàng trợ lực cứu Duyện Châu, đuổi binh tai Tiết Thái".
Ngụy Thiệu cười cười, đặt cuộn thẻ tre ở trong tay xuống án, từ từ ngồi thẳng dậy: "Phụ nhân há có thể nói chuyện này? Hơn nữa nàng dựa vào cái gì để nói ta trợ lực giúp Duyện Châu hóa giải binh tai".
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa ý chê cười vô tình để lộ mà Tiểu Kiều đã thành quen.
Nàng cúi mắt đáp: "Thiếp biết thiếp thấp cổ bé họng. Huống hồ hai nhà Kiều Ngụy còn có mối ân oán năm xưa. Năm đó công công và đại bá hi sinh, Kiều gia nhà thiếp không thoát khỏi quan hệ. Bá phụ cố ý gả thiếp đến đây muốn xin được làm thân, chẳng qua chỉ như bịp mắt bắt gà, tự dối gạt mình mà thôi".
Ngụy Thiệu híp mắt: "Đã vậy rồi nàng còn nói làm gì?"
Tiểu Kiều từ từ ngước mắt lên: "Thiếp cũng biết, sở dĩ năm ngoái phu quân cưới thiếp chẳng qua chỉ là nghe theo lời trưởng giả. Thiếp không dám đòi hỏi phu quân bỏ qua mối thù phụ huynh đó. Nhưng nếu hai nhà Kiều Ngụy đã kết thông gia, trong mắt thế nhân đó cũng là minh ước. Bây giờ Kiều gia gặp nguy nan, nếu phu quân ngồi yên không để ý có phải là phụ minh ước đó. Huống hồ Ngụy gia mạnh mà Kiều gia thì yếu. Mất Duyện Châu cũng sẽ tổn hại tới danh dự của phu quân".
Ngụy Thiệu không lên tiếng, im lặng không tỏ rõ ý gì.
Tiểu Kiều ngừng lại hít một hơi: "Đông Hải sâu thẳm lại trùng khơi, là nhờ trăm sông cùng chảy tới, Ngũ Nhạc[1] tuy vóc cao vời vợi, cũng không tránh được vướng bụi đời[2]. Thiếp biết phu quân chí lớn sánh cửu thiên, cũng có khả năng chống trời vượt biển. Nói tới Ngụy gia U Châu khắp thiên hạ này không người nào không biết. Danh tiếng chống quân xâm lược của Ngụy gia cũng là độc nhất vô nhị, ba bốn đời họ Ngụy vẫn tiếp tục kế thừa, đến bây giờ truyền tới tay phu quân càng không thể để mất uy danh của tổ tiên. Lần này Duyện Châu gặp nạn, nếu phu quân có thể rộng lượng tới cứu viện, khiến quân dân Duyện Châu đội ơn đội nghĩa, người trong thiên hạ cũng sẽ ca tụng tấm lòng bao la rộng lượng của phu quân".
[1] Ngũ Nhạc: năm ngọn núi lớn tiêu biểu ở TQ, Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
[2] Trích trong bài thơ: 当欲游南山行 [Muốn đi du hành nam sơn] trích trong 曹植全集 [Tào Thực tuyển tập]. Bốn câu thơ được trích: 东海广且深. 由卑下百川. 五岳虽高大. 不逆垢与尘. - Bản chuyển ngữ do Tặc Gia phóng bút =))))))
Ngụy Thiệu nở nụ cười: "Còn nếu ta không cứu thì sẽ trở thành kẻ lòng dạ hẹp hòi hay sao? Ta không hề để ý đến những hư danh này. Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này mà nàng còn không hiểu?"
Tiểu Kiều lắc đầu, thành khẩn nói: "Thiếp không có ý đó. Nếu phu quân không cứu, thiếp đoán cũng không phải hoàn toàn là vì thù cũ của tổ phụ. Sáng sớm nay thiếp có nghe tổ mẫu nói việc này, một trăm năm mươi ngàn binh mã Tịnh Châu đang tiến về Thạch Ấp, phu quân phải nghênh địch chính diện, có lẽ không thể chia binh lực để lo việc Duyện Châu".
Ngụy Thiệu nhìn nàng.
"Thiếp chỉ là nữ tử nơi khuê các, kiến thức cũng không nhiều. Nhưng lần này là việc có liên quan đến sinh tử Duyện Châu, thiếp mới cả gan trình bày với phu quân một kế sách có thể giúp Duyện Châu thoát hiểm nguy, nếu phu quân thấy được thì cũng không cần tách nhiều binh lắm đâu, không biết phu quân có cho phép thiếp nói được không?"
Dường như Ngụy Thiệu hơi ngẩn ra, lông mày khẽ nhảy lên một cái.
"Nói ta nghe xem". Giọng điệu của hắn mang theo phần hờ hững.
"Lúc thiếp còn trong khuê các ở Đông Quận, nghe nói ở vùng sông Hoài này, ngoài Tiết Thái Từ Châu ra, thứ sử Hoài Nam Dương Châu Dương Tín còn có tiếng hơn nhiều. Thiết Thái và Dương Tín vì tranh đất tranh dân mà xưa nay trở mặt. Nếu Trần Tường có thể kết liên minh với Tiết Thái nhờ gả Lương Bạch đi, xúi hắn tấn công Duyện Châu, thì liệu ta có thể liên kết với Dương Tín đi chinh phạt Từ Châu? Một khi Từ Châu nguy cấp, nhất định Tiết Thái sẽ phải tự lui binh. Chỉ cần để Dương Tín xuất binh, dù lương thực tiền của tốn bao nhiêu, dù khoảng cách giữa hai nhà chênh lệch, thiếp cũng tin bá phụ phụ thân thiếp có thể kiếm đủ để trả bù, không cần phu quân tốn một đồng nào cả. Lúc đầu khi thiếp xuất giá, người nhà đã chuẩn bị hồi môn cho thiếp, mặc dù chỉ như muối bỏ bể, nhưng thiếp cũng nguyện lòng đưa ra".
Vẻ mặt Ngụy Thiệu hơi biển đổi nhưng lại không nói gì.
"Nếu thiếp có thể nghĩ ra được cách "Vây Ngụy cứu Triệu"[3] này, thì thiếp tin phu nhân cũng có thể nghĩ đến. Thiếp biết nói thì dễ bắt tay vào làm mới khó khăn. Muốn Dương Tín thảo phạt Từ Châu cũng chính là bảo hắn trở thành kẻ địch với Trần Tường. Trần Tường thế lớn, dù Dương Tín tham tài nhưng chưa chắc đã chịu đắc tội với Trần Tường vì Lương Bạch. Thuyết phục được Dương Tín mới là điều khó khăn. Thiếp biết khắp thiên hạ này chỉ có phu quân mới là người có uy có thể làm Dương Tín suy nghĩ lại".
[3] Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái ĐiềnKỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánhNguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu 'vây Nguỵ cứu Triệu' để làm phương pháp tác chiến.
"Phu quân nghĩ cách này có được không?"
Cuối cùng nàng nhẹ giọng hỏi.
...
Trong thư phòng tĩnh lặng.
...
Dù Tiểu Kiều cố gắng để khiến mình bình tĩnh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của hắn, nàng vẫn vô thức lộ ra vẻ hoang mang. Hai lòng bàn tay siết chặt cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Sự sống còn của Duyện Châu và Kiều gia đều phụ thuộc vào lúc này.
...
Ngụy Thiệu cũng nhìn sang Tiểu Kiều, biểu hiện không khác gì trước kia. Nhưng thực ra trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, thậm chí có thể nói là chấn động cũng không hề quá đáng.
Thượng binh vi mưu[4].
[4] Thượng binh, nghĩa là binh trên người, ý chỉ cách dụng binh thượng thừa; mưu là mưu lược. Ý là có mưu có sách tất sẽ thắng, chứ không cần phải dùng vũ lực
Giống như nàng vừa nói, đêm qua sau khi Ngụy Lương đi, một mình hắn ngồi trong nha môn đến hừng đông, thật ra Ngụy Thiệu cũng nghĩ tới kế đuổi ưng rượt hổ này.
Và con chim ưng mà hắn nghĩ tới lại không hẹn mà hợp, chính là Dương Tín thứ sử Dương Châu trong lời nàng.
Chỉ cần hắn đứng ra sắp xếp, cho phép lấy lãi to, để Dương Tín phát binh tấn công Từ Châu cũng không phải chuyện khó.
Chỉ có điều cũng như những lời sáng nay lúc hắn gặp Từ phu nhân, trong lòng hắn vẫn còn một ranh giới.
Vì thế hắn do dự giữa cứu hay là không, nhất thời khó quyết.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần nhớ tới lần xảo trá năm đó của người nhà họ Kiều, mối thù trong lòng hắn lại dâng lên.
Cảnh phụ huynh cùng mất thời niên thiếu đau thương như khắc cốt, theo thời gian trôi qua, bóng tối đó không những không mất đi mà càng bám rễ khắc sâu trong lòng hắn. Chỉ có điều chưa từng thể hiện ra mà thôi.
Hắn cũng dần dần nhận ra rằng, nữ tử Kiều gia gả cho mình không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, mà thực sự nàng còn khiến hắn hân hoan. Không biết từ lúc nào, những vẻ mặt hay động tác của nàng khi lơ đãng, có lẽ đến chính nàng còn không phát hiện ra, nhưng nó lại có thể khiến hắn bồn chồn rối rắm, suy nghĩ cũng trở nên kì lạ.
Hắn cũng muốn đối xử với nàng tốt hơn một chút, trong phạm vi nào đó, ví dụ như giới hạn ở trong phòng. Còn lúc ra ngoài phòng, niềm vui mà nàng mang đến cho hắn sẽ không thể hòa tan được căm ghét của hắn đối với người Kiều gia.
Cũng bởi vì hắn còn đang do dự, hoặc phải nói là, thật ra hắn cần một lý do có thể thuyết phục được mình làm theo minh ước hôn nhân tới cứu viện Kiều gia, vì thế sáng nay hắn mới chạy đi gặp Tổ mẫu.
Dù bà chưa nói rõ nhưng sao Ngụy Thiệu không hiểu được.
Khi ra khỏi cửa lớn Ngụy phủ hắn cũng quyết định rồi.
Trước phòng nghị sự, hai mươi ba mươi người nhóm Ngụy Lương đã tập trung đông đủ, chờ hắn ra lệnh.
Vừa rồi Ngụy Thiệu cũng chuẩn bị xong xuôi, đang định đứng dậy đi tới tiền đường thì nàng lại đột nhiên đi tới.
Nếu nàng đã biết tin Duyện Châu lâm nghi, có lẽ sẽ tới cầu xin hắn ra tay giúp đỡ, điều này nằm trong sự suy đoán của hắn.
Nhưng hắn không nghĩ tới là, nàng vẫn trang điểm xinh đẹp như ngày thường, mặc một bộ đồ mới, thướt tha xuất hiện trước mặt hắn chẳng khác nào thiên tiên, hóa ra nàng muốn thuyết phục mình như vậy.
Không thể không nói, nàng ấy cực kì thông minh, thông minh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Mấy câu nói được sắp xếp cẩn thận, sức thuyết phục tuyệt vời.
Nếu như lúc đầu hắn còn chưa quyết định sẽ ra tay, nghe xong lời nàng nói có lẽ cũng không còn lí do mà phản đối.
...
Tâm trạng của Ngụy Thiệu lúc này khó mà diễn tả được. Không biết là cảm giác gì đây. Ngạc nhiên? Vui sướng? Hay là chút thất vọng mà chính hắn cũng không nói rõ ràng...
...
Sau khi Tiểu Kiều hỏi xong câu "có được hay không" thì chờ hắn đáp lời, đợi một lúc lâu, từ đầu tới cuối hắn vẫn không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Hắn ngồi ở vị trí đối diện mình nhưng chẳng nói chẳng rằng. Vẻ mặt cũng không hề thay đổi.
Nàng đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn bây giờ như thế nào.
Vì thế càng thấp thỏm không yên.
Trên đường đi tới nàng đã nghĩ xong xuôi những gì cần phải nói. Nàng tự cảm thấy cũng có phần thuyết phục.
Chỉ cần Ngụy Thiệu có thể đủ kiên nhẫn lắng nghe lời mình nói, nàng tin khả năng thuyết phục được hắn tương đối lớn.
Nhưng bây giờ xem ra, những điều nàng nói cũng không tạo ra tác dụng gì lớn lắm.
Hay là, hắn vẫn còn do dự?
Hắn thì có quyền do dự chứ nàng thì không. Cũng không có tư cách làm như thế. Nhất định nàng sẽ nỗ lực hết sức mình tiếp tục thuyết phục hắn.
Vốn nàng đang ngồi quỳ chân. Bỗng nhiên lại ưỡn thẳng lưng lên, mười ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn.
"Phu quân cưới thiếp cũng là vì Duyện Châu. Giờ Duyện Châu như thịt cùng trong dĩa với chàng. Nếu có thể bảo đảm, thiếp thật sự không hiểu nổi tại sao chàng lại muốn nhường đi, sau đó lại đoạt từ miệng của người ngoài?"
Ngụy Thiệu và nàng bốn mắt nhìn nhau, vẫn không hề biểu hiện.
"Lần này nếu Duyện Châu có thể may mắn giữ được nhờ phu quân, Man Man vô cùng cảm kích".
Giọng của Tiểu Kiều rất nhẹ nhàng, bỗng nhiên nàng cúi người sang bên, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi vẫn mím chặt của hắn.
Trong giây phút hai khuôn mặt gần nhau, đầu mũi xinh xắn của Tiểu Kiều như ngọc thạch ôn hòa và mát mẻ, khẽ chạm vào gò má người kia, hô hấp hai người như hòa lại cùng nhau, nỉ non quấn quýt.
Hầu kết của Ngụy Thiệu hơi nhúc nhích một chút.
"Phu quân còn bận việc, thiếp không dám quấy nhiễu nữa. Xin được cáo lui trước".
Tiểu Kiều rời khỏi hắn rồi ngồi xuống lại, hơi khom người cúi chào, sau đó nàng đứng dậy xoay người đi ra.
"Chút tiền riêng của hồi môn của nàng cứ giữ lại mà may quần áo đi".
Lúc nàng đi tới cửa thì bỗng nghe Ngụy Thiệu sau lưng mình nói vậy, ngữ điệu hờ hững nhưng lại phảng phất ý trêu đùa.
Nàng ngừng bước chân quay đầu lại.
Ngụy Thiệu đứng dậy từ sạp nhỏ, phất ống tay áo rồi bước nhanh qua bên người Tiểu Kiều, đi qua ngưỡng cửa.
...
Tiền đường, hai mươi, ba mươi quan văn võ tướng ở Ngư Dương đang lo lắng đợi chờ, rốt cuộc cũng thấy Ngụy Thiệu xuất hiện trước hậu đường, mọi người lập tức bất động chia làm hai nhóm chờ phân công.
Ngụy Thiệu ra lệnh, phong Lý Điển làm đại tướng quân, thống lĩnh mười lăm vạn binh mã chia thành năm đường về Thạch Ấp, Tuyến bên trái do Lý Sùng chỉ huy, tuyến bên phải do Trương Kiệm quản lý, ba đường còn lại chia cho các thượng tướng khác, đều là các trung tướng của Ngụy gia từng chinh phạt khắp nơi. Năm viên tướng này thống lĩnh thuộc hạ khởi binh cùng ngày.
Ngụy Thiệu lại ra lệnh cho chủ bộ Vệ Quyền làm Thái úy, chuyển lương thảo đi theo, bản thân hắn cũng dẫn một đôi thân binh tinh anh đi theo một hướng khác.
Chúng quan tướng nhận lấy binh phù lần lượt rời đi. Chỉ còn lại Ngụy Lương bên cạnh, nhìn thấy mọi người giải tán cả mà mình lại chẳng được điểm tên, hắn cứ tưởng Ngụy Thiệu không còn tín nhiệm mình vì năm ngoái lỡ để mất Nữ quân ở trên đường hộ tống, Ngụy Lương lo lắng đi tới hỏi: "Chẳng lẽ Quân hầu không tin tưởng thuộc hạ?"
Ngụy Thiệu cười nói: "Tướng quân đáng trọng dụng, ta mới để tướng quân lại cuối cùng".
Ngụy Lương không rõ. Ngụy Thiệu ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu. Ngụy Lương cực kì kinh ngạc.
"Ta đã quyết định, phải đánh Thạch Ấp, Duyện Châu cũng phải giữ. Trần Lương gả nữ nhi cho con của Thiết Thái, đưa hơn vạn hộc lương thực, một ngàn vàng gửi đi. Trong thư Công Tôn tiên sinh có nói, Trần Lương muốn đảm bảo không có sơ hở gì, bỏ đường lớn để chọn đi đường nhỏ, phái một ngàn binh mã hộ tống theo. Ta cho ngươi hai ngàn người ngựa, cướp hết lương thực về lại đây. Cùng hôm đó ta sẽ cử sứ giả đưa mật thư tới Dương Châu, nói hắn xuất binh thảo phạt Từ Châu, mối nguy của Duyện Châu được giải, xong chuyện thì giao Lương Bạch lại cho hắn, cộng thêm một ngàn con ngựa Bắc, Dương Tín vốn mơ tưởng Từ Châu, giờ có thêm ta vào, cơ hội như thế hắn há sẽ bỏ qua?"
Ngụy Lương cười ha hả: "Quân hầu diệu kế! Nếu mất Từ Châu Tiết Thái biết an thân chỗ nào? Nhất định sẽ quay về cứu thành. Tên Trần Lương bị mất nữ nhi Lương Bạch, Tiết Thái trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, xem hai người họ có còn thông gia được không đây?"
Ngụy Thiệu khẽ cười: "Việc này liên quan đến sống còn của Duyện Châu, không thể sai sót được, tướng quân nhớ cẩn thận làm việc".
Ngụy Lương ngừng cười nghiêm mặt nói: "Quân hầu cứ yên tâm. Thuộc hạ vẫn nhớ bài học kinh nghiệm từ lần trước, nhất định Ngụy Lương sẽ cẩn thận trăm lần, nhất định không phụ sự ủy thác".
...
Nắng sớm rọi vào thành, dân chúng cũng nhận ra bầu không khí bắt đầu trầm lắng. Từng đại đội quân sĩ không ngừng tiến vào thành theo ba hướng Bắc Nam Đông, rồi tập kích ở đồng cỏ ngay bên ngoài cổng Tây, binh sĩ dày đặc, cờ che kín trời, không nhìn ra điểm cuối. Sau đó có tin tức lan ra, nói là Quân Hầu muốn đưa đại quân tới Thạch Ấp đại chiến với Trần Lương. Dân chúng vẫn luôn kinh yêu quân đội của Ngụy Thiệu, nghe vậy họ vội vàng chạy tới cổng thành phía Tây, đưa thêm lương thực. Thái Úy Vệ Quyền cảm tạ dân chúng Ngư Dương rồi khéo léo từ chối.
Không khí chuẩn bị cho chiến tranh bao phủ khắp Ngư Dương, bên trong bức tường cao Ngụy phủ, bầu không khí cũng khác với ngày thường.
Từ phu nhân và Chu phu nhân biết chuyện Ngụy Thiệu sắp xuất binh, tiên phong lên đường, mặc dù đã quen với biệt ly từ trước, nhưng trong lòng mọi người đều không nỡ. Biết trước khi xuất phát nhất định Ngụy Thiệu sẽ trở về từ biệt, sau giờ ngọ Từ phu nhân dẫn theo Chu thị và Tiểu Kiều ra tiền đường chờ trước.
Sắc mặt Từ phu nhân không khác với ngày thường, cứ ngồi yên chờ đợi. Chu thị ở bên thì lộ vẻ lo âu, đôi mắt cũng có phần ửng đỏ, thỉnh thoảng bà lại lén lút quay mặt đi, lau lau khóe mắt.
Từ phu nhân thấy vậy, dù không thích không không muốn nói gì.
Tiểu Kiều ngồi cùng hai người chờ tới khi trời tối mới có tin. Ngụy Thiệu bận bịu quân tình, chỉ sợ lúc này không về được, lo tổ mẫu và mẫu thân đợi mình, hắn nhắn hai người cứ về phòng nghỉ trước, lúc hắn về sẽ tới bái biệt sau.
Lúc đó Từ phu nhân mới ra lệnh cho mọi người về phòng.
...
Sáng sớm ngày hôm nay, dù Ngụy Thiệu không tỏ rõ nhưng câu nói của hắn trước lúc đi cũng thể hiện rằng hắn đã quyết định cứu Duyện Châu. Sau khi rời khỏi nha môn, rốt cuộc tâm trạng của Ngụy Thiệu cũng thoải mái hơn nhiều. Lúc Từ phu nhân gọi mọi người về phòng, nàng lại tiếp tục ngồi trong phòng chờ đợi.
Chờ tới khi rất muộn, qua rạng sáng, gần tới giờ Sửu thì nàng không chịu nổi, để nguyên quần áo híp mắt tựa bên giường.
Ngay lúc ý thức dần mông lung, bên tai vang lên âm thanh của Xuân Nương đang nói chuyện với ai bên ngoài cửa, tiếp sau đó là tiếng bước chân nàng vô cùng quen thuộc.
Gần như là phản xạ có điều kiện, mắt Tiểu Kiều còn chưa mở hoàn toàn, nàng đã bật dậy ngay.
Ngụy Thiệu về rồi.