Giọng nói dịu dàng của Ngụy Thiệu, nụ cười anh tuấn đó...
Dù người đã đi một lúc lâu, nhưng hình ảnh ấy vẫn như một cơn gió xuân mưa bụi khắc sâu trong đầu của Tiểu Kiều, không cách nào xua đi.
Nàng lại muốn rơi nước mắt.
Sao hắn không xa nhà nữa chứ?
Câu nói đó khiến nàng nhớ tới những tháng ngày hắn xem mình như không khí trước kia. Sau này thế nào thì không biết, còn đêm nay, nếu đêm nay nàng lại phải chịu đựng những chuyện giống tối qua...
Ngụy Thiệu chỉ biết quan tâm mình thoải mái hay không, còn nàng muốn gì thì hắn đâu cần biết.
Phía dưới người vừa sưng vừa đau đớn, Xuân Nương bước vào hầu hạ nàng đứng dậy, Tiểu Kiểu cũng không kịp ngượng ngùng, ấp úng nói với bà nửa câu, nhưng lại khiến Xuân Nương đau lòng muốn chết.
Nhìn dáng vẻ Nam Quân trở về nhà hôm qua bà cũng biết chắc chắn Nữ Quân sẽ phải vất vả rồi. Bởi vì không thấy yên lòng, sau nửa đêm bà còn lặng lẽ tới nhìn qua hai lần, ánh nến trong phòng vẫn còn le lói sáng. Mãi tới hơn giờ Dần một chút mới tắt đi.
Thân thể Nữ Quân vốn mảnh mai yếu đuối, nàng cũng mới qua tuổi cập kê còn chưa lâu, được phu quân quan tâm thì không nói làm gì. Chỉ có điều nhìn thể trạng Nam Quân cũng đoán được chuyện phòng the thế nào, tối hôm qua đèn sáng tới nửa đêm, thế nên Xuân Nương cũng không yên lòng được. Vì vậy sáng sớm Nam Quân vừa mới đi, bà đã lặng lẽ tiến vào. Nhưng không ngờ Tiểu Kiều lại vất vả tới vậy. Lúc đi vào nhìn thấy nàng nằm đó phờ phạc và hai vành mắt thâm đen, bà xót xa không dứt. Đã thế Nữ Quân còn than đau với mình, bà càng vội vàng muốn kiểm tra nhưng Tiểu Kiều nhất quyết không cho bà nhìn thử. Xuân Nương bất đắc dĩ cầm thuốc mỡ tới đây.
Trước khi Tiểu Kiều xuất giá, Xuân nương đã tính toán cả rồi, mấy thứ thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau không thể quên mang được. Bây giờ vẫn còn chưa mở nắp. Tiểu Kiều nhận lấy rồi cúi người bôi thuốc, rốt cuộc mới cảm thấy mát mẻ thoải mái hơn một chút. Lúc này mới thở phào một hơi.
Xuân Nương đi tới giúp nàng mặc quần áo, vừa nhẹ nhàng chỉ bảo: "Hôm qua tỳ đã định nói rồi, Nam Quân vừa mới về nhà chắc sẽ cấp thiết lắm, Nữ Quân có thể nghe theo ngài. Nhưng mà tại sao lại tự mình chịu khổ đến thế này! Có phải không còn biện pháp nào khác đâu, trước kia tỳ đã chỉ người rồi. Người thật là, thật thà quá thể!"
Tiểu Kiều hiểu được vì sao Xuân Nương nhắc nhở mình. Nhưng mà nàng thấy mình cũng oan lắm chứ.
Sao nàng có thể nói với Xuân Nương được, tối hôm qua Ngụy Thiệu đâu có quan tâm nàng từ chối hay không, cũng không hứng thú tìm một phương pháp khác, cứ thế một lòng một dạ muốn nàng thôi. Muốn hết lần này sang lần khác. Nàng đánh thì không lại, khóc lóc cầu xin chẳng ích gì, nàng khóc càng nhiều, cầu xin luôn miệng, hình như người kia càng hứng thú hơn xưa.
Gặp phải một con thú hai chân như vậy, nàng có thể làm sao đây?
...
Tuy rằng Ngụy Thiệu đã nói sáng nay nàng không cần sang chỗ Tổ mẫu và Chu thị, nhưng Tiểu Kiều đâu mặt dày thế được. Tối hôm qua người kia mới về nhà, làm gì trong phòng có ai mà không biết, nhưng nếu nàng nghe lời Ngụy Thiệu mà làm vậy, cuộc sống sau này cũng không cần trôi qua. Chờ cơn đau trên người giảm bớt đi đôi chút, nàng rửa mặt xong xuôi, rồi đi sang Bắc phòng như mọi ngày.
Ngụy Thiệu tới đây trước Tiểu Kiều, khi đó hắn có nói chắc hôm nay nàng sẽ dậy hơi trễ. Nhưng khi nhìn thấy nàng xuất hiện cùng thời điểm như những ngày trước đó, thái độ của Từ phu nhân vẫn như ngày thường, cũng không hỏi câu gì khiến người ta lúng túng, bà chỉ trò chuyện với Tiểu Kiều đôi câu, cuối cùng lại nói sang đệ đệ của Tiểu Kiều. Bà nói, mình đã tự mình dặn dò hạ nhân chuẩn bị phòng ốc rồi, chờ đệ đệ nàng tới sẽ có phòng ở ngay.
Từ phu nhân tỏ thái độ như thế càng khiến Tiểu Kiều thấy yên tâm hoàn toàn.
Dù sao trước đó Ngụy gia và Kiều gia từng có một mối thù truyền kiếp. Từ khi nàng được gả tới Ngụy gia đến giờ, mặc dù Tổ mẫu vẫn rất tốt với nàng, quan hệ với Ngụy Thiệu cũng dần dần tan băng, hòa nhã hơn trước đó. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi của Kiều gia đã được gả ra ngoài, theo cái nhìn của người ta bây giờ, nàng đã hoàn toàn là người của Ngụy gia. Ngụy gia đón nhận cô con dâu là mình, sẽ khác hoàn toàn với việc đón nhận người của nhà mẹ đẻ.
Theo thời gian từ khi đoàn sứ giả lên đường chắc bây giờ cũng sắp tới U Châu. Hai ngày nay Tiểu Kiều thường hay nghĩ, nhỡ Ngụy gia bên này không chủ động mở lời cho đệ đệ vào nhà, mình có nên uyển chuyển thăm dò ý của họ không đây.
Mấy sứ giả đi cùng đệ đệ thì không sao, họ sẽ được sắp xếp ở dịch xá. Nhưng đệ đệ đi đường xa tới đây, nếu cũng sắp xếp vào ở tại dịch xá như họ, thà rằng cứ như lúc trước khi mình mới chuyển tới thì thôi đi, còn nếu bây giờ mà như vậy, chưa nói tới chuyện có khó nhìn hay không, trong lòng nàng cũng có một cửa ải khó mà vượt qua được.
Bây giờ Từ phu nhân lại chủ động nhắc tới chuyện lần này, hóa ra bà ấy đã chuẩn bị xong xuôi. Tiểu Kiều vô cùng cảm kích. Nàng vội vàng nói tạ ơn với bà.
"Đệ đệ con cũng là tiểu cữu[1] của nhị lang, đều là người nhà cả, có gì mà tạ ơn kia chứ?
[1]tiểu cữu: Em vợ
Từ phu nhân mỉm cười đáp lại.
...
Tiểu Kiều đi ra khỏi Bắc phòng, tâm tình khá là vui vẻ, cảm giác khó chịu trên người cũng giảm hơn phân nửa. Dời bước tới Đông phòng.
Bình thường lúc nàng đến Đông phòng, Chu thị vẫn bày ra một vẻ mặt quái gở.
Ngày hôm nay nét mặt lại càng rõ ràng hơn.
Mùi vị căm ghét đến ngập trời của bà ấy, nàng còn chưa đi vào đã ngửi được rõ ràng.
Nhưng mà bây giờ có lẽ Chu thị cũng biết Từ phu nhân sẽ bảo vệ cho nàng, vì vậy ngoài việc tỏ vẻ cho nàng xem, bà ấy cũng không làm gì khác. Tiểu Kiều cũng tập mãi thành quen.
Ngày hôm nay lại có điểm bất ngờ, đó là Khương bà bà xuất hiện.
Từ khi Khương bà bà gãy chân lâu rồi không thấy mặt. Hôm nay cũng là lần đầu tiên.
Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Khương bà bà, Tiểu Kiều lại nhớ tới Dung ma ma. Một Chu phu nhân lại có thêm Dung ma ma đi kèm, Tiểu Kiều cũng tưởng tưởng ra rồi, càng nghĩ càng không muốn đi tới Đông phòng một chút nào.
Thấy Chu phu nhân cứ như bị người ta tra tấn, rõ ràng bà ghét mình như vậy, sao bà ấy không học theo Từ phu nhân bên kia, chủ động mở lời miễn con dâu tới gặp, sao cứ bắt mình lết gót chân tới đây để cùng nhau chịu bực bội mỗi ngày.
Tiểu Kiều vấn an bà bà xong, cái vị rất giống Dung ma ma vừa mới được ra ngoài kia lại nhìn mình chằm chặp cho tới khi đi khuất. Nàng trở lại phòng mình thì còn dư nửa ngày, thế là quyết định dành hết cho bản thân.
Lần trước nhân dịp đại thọ của Từ phu nhân, nàng có tặng bà một cuốn kinh văn làm quà, Tiểu Kiều để ý thấy ngày thường Từ phu nhân vẫn thường hay lật xem tụng niệm. Bởi vì dù sao kinh văn đó nàng chép từ khi còn ở nhà mẹ đẻ, với thị lực của người lớn tuổi như Từ phu nhân mà nói, có lẽ cỡ chữ đó hơi nhỏ. Thế nên vào khoảng thời gian trước, nàng định chép lại một quyển kinh thư khác tặng bà, cỡ chữ phải lớn hơn một chút. Bây giờ nàng phải bắt đầu thôi. Về phòng cũng không còn hứng nghỉ ngơi, mang theo lòng cảm kích đối với Từ phu nhân, Tiểu Kiều xắn ống tay áo lên ngồi xuống, mài mực chép kinh.
Buổi trưa Ngụy Thiệu cũng không về, Tiểu Kiều ngồi ăn cơm một mình, nghỉ ngơi một lúc rồi lại đứng dậy tiếp tục chép. Chép một đoạn xong, nàng cần đổi một cây bút lông lớn hơn để viết lại tiêu đề, cảm giác cây bút trong tay có hơi cùn một chút, dùng không thấy tiện tay.
Thư phòng của Ngụy Thiệu cách phòng ngủ không xa, chỉ có một hành lang ngăn cách.
Trong thư phòng của hắn chắc có nhiều bút lông.
Nếu giống như trước, hắn cầm kiếm chĩa thẳng vào lỗ mũi của mình, chắc chắn Tiểu Kiều sẽ không bước vào thư phòng của hắn một lần nữa.
Nhưng bây giờ lại có vẻ khác xưa. Giữa nam và nữ, từ khi trải qua những tiếp xúc da thịt chân thật nhất, giống như những va chạm điên cuồng ngày hôm qua, dù là vô tình hay cố ý, trong lòng người ta cũng sẽ có một cảm giác thân mật hơn đối với người còn lại.
Huống hồ nàng chỉ lấy một cây bút lông thôi.
Tiểu Kiều đứng dậy, đi qua dãy hành lang và hai vú giá đang quét sân bên cạnh, đến cửa thư phòng của Ngụy Thiệu, đẩy cửa bước vào chọn bút lông thích hợp, sau đó thì đi ra.
...
Chưa tới giờ Tuất, Ngụy Thiệu đã về phòng.
Lúc mới bước vào trong, dường như hắn vẫn còn khoác trên mình dáng vẻ "Quân hầu" ở bên ngoài, nghiêm trang đi tới.
Nếu không phải phần thâ n dưới của Tiểu Kiều đến bây giờ vẫn thấy không thoải mái khi đi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trang đó, thiếu chút nữa nàng sẽ cho rằng tối hôm qua là mình hành hạ hắn.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, dáng vẻ Quân hầu đã bị gỡ xuống ngay.
Đi vào phòng tắm không bao lâu, Tiểu Kiều bỗng nghe thấy tiếng hắn cũng gọi mình vào. Dù không mấy tình nguyện, nàng vẫn vào trong đấm lưng cho người đó.
Đấm lưng thì cứ đấm lưng đi. Xoa qua xoa lại, cuối cùng lại đổi thành hắn nhào nặn người nàng, vu ốt ve mấy cái lại ngập tràn hứng khởi, cuối cùng Ngụy Thiệu ôm nàng lên trên giường, muốn làm hoạt động giống như tối hôm qua.
Cảm giác đau đớn thê thảm đêm hôm đó vẫn rõ ràng trước mắt, phía dưới người đau đớn đến giờ vẫn chưa tiêu, tay hắn vừa mới đưa tới đó, Tiểu Kiều đã vội vàng co gối vào trong ngực không buông, mặt mày đưa đám xin hắn tha cho mình, nàng bảo còn đau lắm, rất rất đau, buổi tối khi tắm chạm vào nước nàng đã thấy đau rồi, vừa rồi còn mới bôi thuốc nữa.
Ngụy Thiệu đang bừng bừng hứng thú lại bị nàng cắt đứt, hắn hơi mất hứng đòi nhìn xem thử rồi mới tin. Tiểu Kiều cũng mặt đỏ rần rần, mới đầu thì nhất quyết không chịu. Nhưng rồi hắn cứ uy hiếp mãi, nửa là ép buộc, nửa là thuận theo, cuối cùng cũng để cho hắn nhìn.
Nơi đó của nàng có màu hồng phơn phớt, lớp da non mềm hai bên bị ma sát xước ra. Mới chỉ qua một ngày nên vẫn còn chưa khỏe. Lớp thuốc mỡ được bôi phết bên trong, dưới ánh nến như đóa hoa trơn bóng, cực kỳ đẹp mắt.
Ngụy Thiệu nhìn mãi không chớp mắt, hầu kết lại nhúc nhích xuống lên.
Lúc đầu Tiểu Kiều còn lấy gối che mặt. Một lát sau không thấy người kia có hành động tiếp theo, nàng đẩy gối ra he hé nhìn xem thử, thấy hắn vẫn cứ nhìn chằm chặp, dường như còn có vẻ xuất thần, nàng vội vàng thả chân xuống, kéo váy lên che khuất, cả người ngồi dậy.
"Thiếp không lừa chàng mà?"
Gò má của nàng vẫn còn hây hây đỏ.
Ngụy Thiệu thở hắt một hơi: "Tha cho nàng vậy."
Tiểu Kiều còn chưa kịp thở phào đã giật mình nhìn thấy Ngụy Thiệu nắm lấy một chân mình, đè lên bụng của hắn rồi xoa xoa mấy cái, sau đó hắn lại túm chân kia, kéo lại cùng nhau.
Tiểu Kiều hơi sợ ngứa, lòng bàn chân lại càng thêm mẫn cảm. Bị hắn xo/a nắ/n ba lần đã không nhịn được cười, nàng vừa cười khanh khách, vừa muốn rút chân về.
Nhưng mà người kia nắm chặt quá, rút mấy cũng không ra.
Mỗi tay Ngụy Thiệu nắm một chân, xoa xo/a n/ắn nắn cả buổi trời.
Hai chân của Kiều Nữ giống hệt như lời Trần Thụy nói, tuyệt vô cùng. Trắng mịn chẳng khác nào ngọc bích, xoa x/oa nắ/n nắn một hồi lại kí/ch thí/ch mình lên.
Ngày ấy trong miệng Trần Thụy toàn ô ngôn uế ngữ, hắn nói mình đã từng say đắm ở trên nàng, đương nhiên Ngụy Thiệu chẳng buồn tin.
Buổi tối trước hôm hắn xuất chinh đã có được tấm thân xử nữ của nàng ấy, vậy thì chuyện ở Thạch Ấp làm sao có?
Chỉ là, Trần Thụy cố ý đề cập đến chân nàng, hắn cũng suy đoán được, chí ít tên đó từng nhìn thấy chân rồi.
Trong lòng Ngụy Thiệu bỗng nảy sinh cảm giác không vui như đồ vật riêng tư của mình bị người ta mơ ước. Bỗng nhiên hắn đưa chân nàng lên, cúi đầu há mồm cắn thật mạnh một cái.
Tiểu Kiều thấy hắn nghịch chân mình, da đầu cũng run lên ngơ ngác, đột nhiên lại bị cắn một cái, nàng hốt hoảng hô đau: "Chàng làm gì thế hả?"
Ngụy Thiệu buông lỏng chân nàng ra, nhìn Tiểu Kiều rồi rầm rì đáp lại: "Tên Trần Thụy lúc ở Thạch Ấp ấy, hắn đã từng cắn nàng như vậy chưa?"
Tiểu Kiều thấy hoang mang tột độ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nhắc tới tên Trần Thụy mà nàng suýt quên luôn, còn hỏi cái chuyện điên khùng như thế nữa. Nàng lắc đầu đáp: "Không có. Chàng nhắc tới hắn làm gì vậy?"
Trong lòng Ngụy Thiệu bỗng thư thái hẳn lên. Hắn nhìn chăm chú hai chân nàng một lát, bỗng nhiên lại nảy ra suy nghĩ. Hắn đ/è xuống, kéo đôi bàn chân tròn trịa xuống dọc theo bụng mình..
Tiểu Kiều bị động tác đó làm cho sợ ngây người, đôi mắt càng lúc càng mở to...
...
Tiểu Kiều không vất vả là mấy, sau khi hai tay ra đi, đôi chân ngọc ngà cũng mất đi trong sạch, cuối cùng cũng tránh được một cửa ải khó khăn
Hai người rửa qua loa một chút, sau đó hắn ôm nàng cùng nhau nằm xuống giường, cho nàng gối lên tay của hắn, tay kia cũng ôm lấy người nàng
Một tư thế vô cùng thân mật. Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung trong tư thế thế này.
Đèn còn chưa tắt.
Tiểu Kiều nhắm mắt lại một lúc rồi lặng lẽ mở ra, nhìn sang người bên cạnh.
Hắn cũng đang nhắm mắt, đôi mắt yên yên như đã ngủ thiếp rồi.
Nhưng Tiểu Kiều biết rõ hắn vẫn còn chưa ngủ.
Nàng chần chờ một lúc rồi mới thấp giọng nói: "Mấy ngày nữa bá phụ của thiếp phái sứ giả đi tới Ngư Dương, đệ đệ của thiếp cũng đi cùng. Chàng có biết không?"
Ngụy Thiệu khẽ "Ừ" một tiếng.
"Sáng sớm nay Tổ mẫu có nói với thiếp chuyện để đệ đệ của thiếp ở nhà mình. Thiếp rất cảm kích sắp xếp của Tổ mẫu."
Tiểu Kiều nói xong lại để ý sắc mặt của người kia.
Ngụy Thiệu vẫn nhắm mắt như cũ. Không có vẻ mặt gì.
Qua một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng nói: "Tổ mẫu nói sao nàng cứ nghe theo là được."
Đôi mắt của hắn vẫn nhắm nghiền như cũ, vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
Tiểu Kiều trầm mặc chốc lát rồi mới nói: "Lúc sáng thiếp có vào thư phòng của chàng để lấy một cây bút lông. Thiếp muốn nói với chàng một tiếng".
Lần này Ngụy Thiệu trả lời nàng rất nhanh: "Không sao đâu. Nếu nàng muốn dùng thì cứ đi vào đó."
Tiểu Kiều nhẹ giọng đáp: "Đa tạ phu quân."
Ngụy Thiệu từ từ mở mắt ra, quay mặt sang nhìn nàng.
Tiểu Kiều khẽ mỉm cười với hắn.