Khom Lưng

Chương 73

Thầy thuốc đi tới Ngụy phủ đúng giờ Thìn đã hẹn.


Thầy thuốc này là một ngườihọ Cơ từng sống ở Nhạc Lăng, mấy năm trước vì muốn tránh chiến hoạ mà chạy đến Ngư Dương, y thuật xuất chúng lại có lòng nhân ái, dần dần danh tiếng của ông bắt đầu rộ lên ở trong thành. Mọi người đều gọi ông là Nhạc Lăng y, còn tên thật thì không nói nửa lời.


Mấy ngày trước ông ta được mời đến Ngụy phủ, biết chuyện sức khỏe Từ phu nhân không tốtnên hết lòng chữa trị.


Thân thể của Từ phu nhân vẫn khoẻ mạnh trước giờ. Chỉ vì tuổi tác đã khá cao, lần này lại gặp chuyện quá đau buồn tức giận, tà hỏa công tâm, do đó mới đổ bệnh. Cũng may qua nhiều ngày điều trị, bệnh tình đã dần dần khá hơn.


Hôm nay Nhạc Lăng y tới khám, sau một hồi vọng, văn, vấn, thiết[1], ông thêm bớt một chút trong đơn thuốc cũ, sau đó dặn bà uống đúng theo phương thuốc rồi đi. Tiểu Kiều muốn tự mình đi tiễn, Nhạc Lăng y vội vàng nói không dám, xin Nữ quân dừng bước.


[1] Vọng, văn, vấn, thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")


Tiểu Kiều lại tiễn thêm vài bước, thấy bên cạnh đã không còn vú già hay thị nữ, nàng mới thấp giọng hỏi ông về bệnh tình của Từ phu nhân: "Tổ mẫu không còn đáng ngại nữa thật ư?"


Nhạc Lăng y đáp: "Lão phu nhân đau buồn, giận dữ quá, huyết mạch mới không thông, do đó mới bệnh không khá nổi. Mặc dù lần này hơi nguy hiểm, nhưng chỉ cần điều trị từ từ theo đơn thuốc của ta, mười ngày nửa tháng sau là có thể khỏi hẳn. Xin Nữ quân cứ yên tâm."


Nhạc Lăng y đáp lại đầy chắc chắn, thái độ rất thành khẩn, không giống như nói dối. Lúc này Tiểu Kiều mới cảm thấy thả lỏng hơn ít nhiều. Trong lòng nàng vô cùng cảm kích, sai vú già tiễn thầy thuốc ra ngoài. Sau khi Tiểu Kiều quay trở lại, đúng lúc đó có một vú già vào bẩm báo, nói Tả Phùng Dực Công phu nhân, Tô thị đến thăm Lão phu nhân.


Từ phu nhân đang nằm dựa trên gối, Tiểu Kiều thấy bà vẫn nhắm mắt, sau một lúc mới chậm rãi trả lời: "Nói ta ngủ rồi, không tiện gặp khách. Bảo nàng ta về đi!"


Vú già đáp lời định đi ngay, bỗng Từ phu nhân lại mở choàng hai mắt, đổi lại: "Gọi nàng ta tiến vào!"


Sau khi vú già đi, Từ phu nhân vội nói Tiểu Kiều tới đỡ bà ngồi dậy. Tiểu Kiều lót thêm một cái gối đệm sau lưng bà. Chung bà bà cầm lược chải tóc giúp phu nhân, búi lại ngay ngắn phía sau đầu. Tiểu Kiều thì hầu hạ giúp bà thay ngoại y, xong xuôi đang tính lui ra ngoài, Từ phu nhân bỗng đặt tay bà lên tay nàng, bảo nàng ngồi xuống: "Cháu ở lại với ta."


Tiểu Kiều nghe lời ngồi bên cạnh. Chung bà bà ra lệnh cho vú già mời người tới. Không lâu sau, một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, thấp thoáng bóng ngườiđằng sau cửa, Tiểu Kiều vừa ngước mắt lên đã bắt gặp Tô nữ đi vào phòng.


Hôm nay nàng ta mặc một bộ trang phục trắng thuần, tiến đến trước giường Từ phu nhân, quỳ xuống chào bà: "Chất nữ khấu đầu kính chúc ngoại cô tổ mẫu kim an."


Từ phu nhân bảo nàng đứng dậy.


Tô Nga Hoàng đứng lên rồi nói tiếp: "Sau sự kiện ngày ấy ở đại hội Lộc Ly, chất nữ vẫn luôn thấp thỏm không yên vì chuyện chất nhi của mình là Tô Tín đã lỗ mãng làm đệ đệ của Nữ quân bị thương, cho nên cháu mới muốn đến đây để tạ lỗi. Nhưng không biết vì sao, sau ngày đó đi đường xóc nảy, cháu lại trở bệnh đau đầu, đành phải ở lại dịch xá tạm mấy ngày, mãi đến hôm nay mới đi ra ngoài được. Vừa nãy ở trên đường cháu có tình cờ gặp Quân hầu, lúc chào nhau mới biết ngoại cô tổ mẫu không được khỏe. Chất nữ vô cùng lo lắng muốn tới thăm, lại sợ quấy rầy thời gian tĩnh dưỡng của ngoại cô tổ mẫu. May mà được Quân hầu đồng ý, chất nữ mới tùy tiện thế này. Không biết bệnh tình của ngoại cô tổ mẫu thế nào rồi? Đã mời thầy thuốc tới bốc thuốc hay chưa?"


Từ phu nhân cười nhạt, đáp: "Ta không sao. Cám ơn cháu đã có lòng như vậy."


Tô Nga Hoàng ân cần nhìn Từ phu nhân trong giây lát, sau đó nàng ta thở dài một hơi, mỉm cười nói: "Ngoại cô tổ mẫu không sao thì cháu yên tâm rồi."


Nói xong ánh mắt nàng nhìn về phía Tiểu Kiều vẫn yên lặng ngồi cạnh Từ phu nhân, nàng ta hơi bước lên một bước, khẩn thiết nói: "Ngày ấy chất nhi Tô Tín vô tình làm lệnh đệ bị thương, trong lòngnó thấy vô cùng hối hận, không còn mặt mũi nào mà vào đây gặp người. Bây giờ nó còn đang quỳ ở bên ngoài đại môn. Nếu may mắn được muội muội đồng ý, ta sẽ gọi nó vào đây nhận tội ngay lập tức".


Tiểu Kiều đáp lại: "Đao thương vốn dĩ không có mắt, ra tay khó cản, bị ngộ thương cũng là điều dễ hiểu. Lúc ấy đệ đệ của ta cũng không oán trách gì, sao ta có thể giữ trong lòng làm chi. Phu nhân đã xem trọng quá rồi, không cần lo lắng."


Ánh mắt Tô Nga Hoàng dừng lại trên gương mặt Tiểu Kiều, nàng ta thoáng chần chừ một lúc rồi vội vàng cười nói: "Muội muội không trách thì tốt quá. Nếu không ta cũng không biết phải trách nó ra sao."


Tiểu Kiều cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm nữa.


"Ngoại cô tổ mẫu có thể cho phép cháu ở lại hầu hạ bà mấy ngày được không ạ?"


Tô Nga Hoàng lại chuyển hướng về phía Từ phu nhân: "Nhiều năm qua chất nữ bôn ba ở bên ngoài, có lòng mà không làm gì được. Lần này hiếm khi có dịp để trở về Ngư Dương, trong lòng vẫn bùi ngùi không ngớt. Cháu cũng mong có thể làm tròn đạo hiếu trước mặt ngoại cô tổ mẫu, đáp lại công ơn dưỡng dục nhiều năm qua."


Từ phu nhân liếc mắt về phía Tô Nga Hoàng, yên lặng nhìn nàng ta một lát.


Từ lúc Tô Nga Hoàng đi vào đây đến giờ, trên mặt Từ phu nhân vẫn giữ nụ cười rất thản nhiên. Nhưng đúng lúc này đây, ý cười nhợt nhạt dần biến mất.


"Bây giờ ta đã khỏe lắm rồi, trong nhà không thiếu người hầu hạ. Lòng hiếu thảo của cháu thì ta xin nhận lấy. Ngư Dương này đâu có cảnh đẹp gì đáng để người lưu luyến. Ngày đông phương Bắc rét căm căm, một trận tuyết đổ cũng có thể ngăn đường. Ta nhớ hồi trước đi Trung Sơn, mẫu thân của cháu có tới bái kiến ta. Ta thấy sức khỏe của nàng không được tốt. Cháu nênvề nhà sớm mới phải, không cần mất thời gian ở đây, người nhà lại mất công thương nhớ."


Từ phu nhân chậm rãi đáp lời.


Giọng của bà vẫn ôn hòa như trước, nhưng trong đó lại mang theo khí thế bức người ta.


Tô Nga Hoàng cúi mắt: "Tạ ơn ngoại cô tổ mẫu đã nhắc nhở. Chất nữ xin nhớ kỹ."


Từ phu nhân khẽ gật đầu.


Tiểu Kiều thấy bà như muốn nằm xuống nghỉ, nàng vội vàng nghiêng người đỡ lấy vai, giúp bà từ từ nằm xuống.


Từ phu nhân đặt lưng xuống xong thì nhanh chóng nhắm mắt.


Tô Nga Hoàng nói tiếp: "Chất nữ không dám làm phiền ngoại cô tổ mẫu nghỉ ngơi, cháu khấu đầu xin lui ra trước." Nàng ta vái lạy cung kính như lúc đến.


Từ phu nhân nhắm mắt trả lời: "Chung bà bà, tiễn nàng ta ra ngoài."


Tô Nga Hoàng đứng dậy, ánh mắt cuối cùng liếc qua Từ phu nhân và Tiểu Kiều một cái, mỉm cười xoay người đi theo Chung bà bà. Một lát sau Chung bà bà quay lại, Từ phu nhân mở mắt ra hỏi: "Đi rồi hả?"


"Nàng ta bảo còn muốn đi thăm phu nhân nữa ạ."


Từ phu nhân cảm thán: "Cấp bậc lễ nghĩa của nàng ta cũng gần đạt rồi đấy." Giọng bà thờ ơ, ngay sau đó lại hỏi: "Hai ngày nay bên Đông phòng đang làm gì thế nhỉ?"


Chung bà bà vội đáp: "Mấy ngày nay phu nhân vẫn một mực nằm trong phòng dưỡng bệnh. Còn đuổi cả Khương bà bà đi, nói là sợ nhiễm bệnh cho lão phu nhân, thế nên không dám tới hầu hạ."


Từ phu nhân thoáng xuất thần một lúc, bà nói: "Nàng ta ốm đau nằm liệt giường như vậy, chỉ e việc bếp núc trong nhà khó chăm lo chu đáo. Bà đi truyền lại lời của ta, bảo nàng ta giao bớt sự vụ cho cháu dâu xử lý. Những việc như tế điền [2] nông trang trong tộc, bà cũng bảo phòng thu chi giải thích cặn kẽ với cháu dâu."


[2] Tế: thờ cúng, Điền: ruộng vườn


Tiểu Kiều hoảng hốt. Nàng vội vàng đứng dậy, đang định mở miệng từ chối thì Từ phu nhân đã nhìn nàng mỉm cười: "Cháu vào đây cũng đã gần một năm, có lẽ cũng quen thuộc hết rồi. Hơn nữa bà cũng không muốn cháu nhận hết mọi việc. Trong nhà có một đống sổ sách lung tung, bà lớn tuổi rồi không muốn quản. Bà mẫu của cháu không đủ sức, cháu giúp nàng xử lý đôi việc cũng là điều đương nhiên. Nếu có gì không biết thì cứ đến hỏi Chung bà bà là được."


Tiểu Kiều chỉ đành phải nói: "Cháu sẽ cố gắng hết sức ạ, nhất định sẽ không phụ sự ưu ái của tổ mẫu dành cho cháu." Sau đó nàng quay sang cảm tạ với Chung bà bà: "Cháu còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, có lẽ sẽ có nhiều việc xử lý không chu toàn, mong nhũ mẫu vui lòng chỉ bảo cho."


Chung bà bà mỉm cười gật đầu: "Nữ quân nói quá lời rồi. Nhất định tỳ sẽ cố hết sức."


...


Tô Nga Hoàng đi tới Đông phòng, lẳng lặng đứng đợi ở bên ngoài. Chờ được một lát, Khương bà bà và một vú già đi ra từ bên trong, lạnh nhạt nói: "Phu nhân không muốn gặp cô đâu. Bảo cô nhanh đi đi. Đây không phải là nơi cô tới được".


Tô Nga Hoàng từ tốn: "Đa tạ bà bà đã chuyển lời thay ta. Điều phu nhân dạy bảo, từng câu từng chữ, ta sẽ ghi nhớ trong lòng mình, không dám quên một chữ." Dứt lời nàng ta xoay người thong dong rời khỏi đó. Ngay khi ra đến cửa lớn của Ngụy phủ, Tô Tín đứng chờ đã lâu vội vàng chạy tới bên: "Cô mẫu đã gặp được họ chưa? Tình hình thế nào rồi?"


Mới vừa rồi nàng ta còn tươi cười ra mặt, thoáng cái đã vụt tắt lạnh lùng: "Ta còn mong cháu có thể bộc lộ tài năng trong đại hội Lộc Ly, cuối cùng lại khiến ta thật mất mặt! Rốt cuộc lúc đó trong đầu cháu đang nghĩ gì thế hả?"


Tô Tín xấu hổ, ủ rũ không dám trả lời nàng.


Tô Nga Hoàng liếc hắn một cái, vẻ mặt lúc này mới giãn ra đôi chút, nàng nói tiếp: "Mà thôi! Sự tình đã thành ra thế này, có trách cháu nữa cũng vô dụng. Vừa nãy ta đã phải xấu mặt nói giúp cháu vài câu, cũng nhận sai cho cháu. May mà còn tình cảm trước, mọi chuyện mới bỏ qua như vậy,cháu không cần lo lắng."


Ngày đó, Tô Tín không hề biết địch thủ của mình, tiểu tướng mặc áo bào trắng đó lại chính là nội đệ (em vợ) của Ngụy Thiệu. Khiến hắn mấy ngày nay đều thấp thỏm lo âu. Giờ nghe nàng nói vậy, biết được mọi chuyện đã êm xuôi, hắn sung sướng vội vàng khom người cười đon đả: "Đa tạ cô mẫu. Cháu biết cô mẫu thương cháu mà. Sau này chất nhi không dám làm việc lỗ mãng như vậy nữa."


Lúc này Tô Nga Hoàng mới vui hơn một chút, nàng hừ một tiếng: "Biết cô mẫu thương cháu là tốt rồi. Đi thôi."


Tô Tín vội vàng bảo xe ngựa tới đây. Hắn đỡ Tô Nga Hoàng lên xe rồi cười bảo: "Mời cô mẫu lên ngồi."


Ngay trước khi Tô Nga Hoàng trèo lên trên xe ngựa, nàng ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa lớn đóng chặt của Ngụy phủ thêm lần nữa. Sau khi quay đầu lại, vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh không cảm xúc, nàng ta xoay người ngồi vào xe. Trong tiếng leng keng vui tai của mấy chùm lục lạc, xe ngựa dần dần lăn bánh rời khỏi đó.


...


Tiểu Kiều được Chung bà bà dẫn đi tới Đông phòng.


Vốn Chu thị còn đang nói chuyện với Khương bà bà ở trong phòng, bà ta khinh thường chê bai Tô Nga Hoàng vừa bị mình đuổi đi, bỗng nhiên nghe báo có người sang, bà vội vàng nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín cổ, mặt nghiêng vào trong không động đậy. Đợi đến khi Tiểu Kiều bước lên vấn an xong, Chu thị mới mệt mỏi quay đầu hỏi nàng tới đây có chuyện gì. Chung bà bà nhanh chóng thuật lại ý định của Từ phu nhân. Chu thị nghe thấy mà chấn động, bà ngồi bật dậy sững người cả nửa ngày, sau đó mới miễn cưỡng đồng ý.


Chờ tới lúc Tiểu Kiều và Chung bà bà đi khỏi, Chu thị không thể nào kiềm chế nổi cảm giác tức giận vừa xấu hổ của mình, bà ném hết đồ dùng ở trên bàn xuống đất.


Đám vú già thấy bà ta nổi cáu, mọi người hoảng sợ khóc như mưa, không ai dám tới gần. Cuối cùng Khương bà bà đành tiến lên an ủi, Chu thị mới từ từ ngừng lại, tay chống lên trán, mặt trắng bệch cả ra: "Chẳng những bà ấy cưới nữ nhi kẻ thù cho con ta, bây giờ trong mắt chỉ có mình Kiều Nữ. Nàng ta còn tiếp tục ở đây, chỉ e Ngụy gia sau này không còn chỗ cho ta tiếp tục dung thân nữa!"


...


Mấy hôm nay Tiểu Kiều bận rộn hơn trước nhiều. Sau khi ăn cơm xong, nàng nhận chìa khóa và sổ sách của hai gian phòng kho. Sau đó lại đi kiểm tra với vú già và quản sự một lần, cuối cùng mới gọi người giữ sổ sách trước kia tới phòng mình.


Trong lòng vẫn nhớ tới bệnh tình của Từ phu nhân. Đến chạng vạng tối, nàng chạy sang Bắc phòng, hầu hạ Từ phu nhân dùng bữa, xong xuôi lại tới phòng bếp canhsắc thuốc.


Quách bà bà đang sắc thì thấy nàng tới bên, bà bà vội vàng ra nghênh đón, không chờ Tiểu Kiều hỏi câu gì, bà đã trả lời ngay: "Thuốc sắp sắc xong rồi. Nữ quân cứ yên tâm, nô tỳ vẫn luôn để ý lửa, một khắc cũng không rời."


Quách bà bà cũng là lão nhân đã từng hầu hạ Từ phu nhân rất nhiều năm, hết sức trung thành. Lúc trước được Tiểu Kiều căn dặn, Xuân Nương thấy bà ấy làm việc vất vả nên thưởng thêm ít tiền, cho nên bà càng nỗ lực hơn. Thuốc sắc xong được đưa vào trong phòng. Sau khi Từ phu nhân uống thuốc, bà ngồi được một lát thì thuốc mới phát huy tác dụng, vừa nằm xuống đã ngủ say như chết.


Đến lúc trời tối đen, Tiểu Kiều mới trở về Tây phòng. Lúc này Ngụy Thiệu còn chưa quay trở lại.


Cả ngày nay nhiều việc. Bụng nàng cũng cảm thấy đói meo, ăn cơm xong nàng lại về phòng ngồi, lật xem sổ sách xuất nhập của nhà kho.


Chất liệu giấy bấy giờ khá sần sùi, sử dụng cũng không được bao lâu, văn nhân mặc khách muốn dùng sách lập ngôn hay ký sổ vẫn thường chọn loại sách thẻ tre. Nhưng mà sổ sách trong kho phòng chỉ mới ba tháng đã chồng chất không khác gì cái sọt.


Tiểu Kiều đưa mắt nhìn một đống thẻ tre, nàng nghĩ thầm, nếu sau này có cơ hội nhất định nàng phải tìm một người thợ thủ công có thể làm ra loại giấy vừa tốt vừa bền hơn, thay thế cho đống sách tre ký sổ này mới được, tránh tốn công tốn sức khuân đi vác về.


Ngụy Thiệu về muộn hơn ngày thường một chút. Vừa vào phòng đã thấy Tiểu Kiều bận rộn ngồi sau thư án, hắn bị hình ảnh chồng thẻ tre cao ngất trước mặt nàng làm cho giật nảy mình, đi đến bên cạnh liếc nhìn xem.


Chu thị không biết nhiều chữ lắm. Mấy năm nay Từ phu nhân cũng không buồn để tâm tới những chuyện vụn vặt này. Thành ra sổ sách ở kho phòng rất là mất trật tự. Tiểu Kiều đành cố xem cho hết. Bỗng phát hiện ra Ngụy Thiệu đã trở về, nàng ngẩng đầu lên bắt gặp hắn đang trước thư án mà nhìn mình chăm chú, vội vàng đặt bút xuống đứng dậy để chào.


Lúc Tiểu Kiều hầu hạ thay áo cho Ngụy Thiệu, nàng thuận miệng nói, lúc sáng Từ phu nhân đã để cho nàng san sẻ một số việc nhà cùng Chu thị.


"Thiếp chưa từng có những suy nghĩ này. Nhưng mà trưởng bối đã giao cho, bất đắc dĩ thiếp đành phải nghe theo. Qua một thời gian nữa đợi bệnh tình của bà mẫu tốt hơn, thiếp sẽ nghe theo lời bà bảo."


Ngụy Thiệu à một tiếng: "Tổ mẫu đã dặn thì nàng cứ làm đi."


Tiểu Kiều cười cười, biết hắn còn chưa ăn cơm nên vội cho người dọn. Đến lúc ngồi ăn, Tiểu Kiều vẫn đứng ở bên hầu hạ hắn như thường.


Nhưng trong đầu nàng lúc này chỉ có mấy con số vừa nãy cứ xoay tròn không dứt, ánh mắt vô định, có vẻ không yên lòng.


Ngụy Thiệu ăn hết hai phần cơm thì quay sang nhìn nàng. Bỗng nhiên nghe hắn nói: "Nàng cũng ngồi xuống ăn đi, không cần đợi ta đâu."


Tiểu Kiều hồi phục lại tinh thần, nàng từ tốn đáp: "Phu quân cứ dùng cơm đi ạ. Vừa nãy thiếp hơi đói nên đã ăn trước rồi."


Ngụy Thiệu lại liếc nàng một cái, không nói thêm gì nữa. Trong lòng buồn bực, sau khi cơm nước xong xuôi thì nhanh chóng rời đi, hắn bảo là muốn đến thư phòng.


Tiểu Kiều tiễn hắn ra tận cửa.


Kể từ sau sự kiện hộp cơm vào dạo trước, Tiểu Kiều không hề bước chân vào gian thư phòng bên Tây phòng của hắn lần nào nữa.


Ngụy Thiệu bước qua ngưỡng cửa, đang định đi thì như bỗng nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu lại hỏi: "Hôm nay có ai tới thăm nhà mình không?"


Tiểu Kiều nghiêng người dựa vào bên khung cửa, bốn mắt nhìn nhau.


Trên hành lang đã đốt đèn sáng rực. Một làn gió đêm thổi qua làm ánh sáng đỏ rực trong lồng đèn lắc lư. Đôi mắt Ngụy Thiệu có vẻ khá mông lung, che lấp ánh nhìn tối tăm và bất định. Hắn vẫn nhìn nàng không chớp mắt.


Khóe môi Tiểu Kiều hơi cong lên: "Không biết người phu quân muốn hỏi là ai vậy? Hôm nay có không ít người tới nhà mình đâu đấy."


 

Bình Luận (0)
Comment