*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ: Trang TửBiên tập: Tiểu SênBan ngày mùa đông trôi qua rất nhanh. Lúc các tướng sĩ về doanh, Ngụy Thiệu vào thành thì trời đã sẩm tối.
Trước cổng đại môn Tín Đô, những ngọn đuốc bập bùng lay động. Hắn mặc trên người chiếc áo giáp đã phủ một lớp tuyết dày, bàn chân đạp trên tuyết vang lên từng tiếng “xoẹt xoẹt”. Lúc hắn đang bước nhanh trên bậc tam cấp, Ngụy Lương – người vừa rồi ở cửa thành nghênh đón hắn về bất chợt nghĩ tới điều gì đó, đuổi nhanh theo hắn, tiến sát bên cạnh nói nhỏ: “Chúa công, nữ tử Kiều gia đã đến! Nàng ta ở Vũ Dương xá đã được hơn nửa tháng rồi.”
“Theo lời Chung bà bà thì nàng ta rất an tĩnh, ban ngày thường đóng cửa không ra ngoài, tới hoàng hôn đôi khi mới lên đàn đài đứng một lúc, ta cảm thấy nàng ta không có gì bất thường nên cũng không ngăn cản.” Hắn vừa nói xong câu trước liền bổ sung thêm một câu.
Ngụy Thiệu nghe vậy chỉ lạnh nhạt “À” một tiếng, bước chân không hề ngừng lại, tiếp tục bước qua bậc cửa, đi thẳng đến Xạ Dương xá mà hắn vẫn thường ở.
Ngụy Lương đưa mắt nhìn bóng lưng hắn, thấy hắn đi được vài bước, bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn phía sau Vũ Dương xá.
Cách tầng tầng cửa lớn, đứng ở đây chẳng thể nhìn rõ bên kia, chỉ thấy bóng đen đồ sộ bên cạnh đàn đài. Trong bóng đêm, phảng phất như mãnh thú đang trốn trên mặt đất, lúc nào cũng có thể xông lên.
“Bảo Chung bà bà chuẩn bị, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai.” Hắn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nói.
“Ngày mai?” Ngụy Lương khẽ giật mình.
“Chỉ sợ không kịp…”
“Làm đơn giản thôi.”
Ngụy Thiệu quay người tiếp tục đi về phía trước, không dừng lại lần nào nữa.
Ngụy Lương nhìn theo bóng lưng hắn, chần chờ một lúc rồi vội vàng tìm Chung bà bà bàn việc.
…
Qua nửa tháng ở chung, hai bà vú già đã thân thiết với Xuân Nương, vì vậy Xuân Nương có thể điều tra một chút tin tức.
Theo lời vú già, Chung bà bà là người bên cạnh tổ mẫu của Ngụy Thiệu – Từ phu nhân, bà ta mới vào Tín Đệ không lâu, mục đích để chuẩn bị cho hôn lễ của Ngụy Thiệu và Tiểu Kiều. Còn có, một thời gian trước Ngụy Thiệu không ở trong thành là vì Bác Lăng bên kia lại có chiến sự, còn bây giờ hắn đã chiến thắng trở về.
Đầu năm nay loạn thế nảy sinh, phản quân từng nhóm từng nhóm một ngày càng lớn mạnh, ngoại trừ một số ít giống như Mục Cao Đường ở Ký Châu*, chưa đủ mạnh đã nhảy ra làm bia ngắm thì tất cả chư hầu, ví dụ như Ngụy Thiệu, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ là thần tử nhà Hán, luôn nghe lệnh thiên tử. Còn về việc đấu đá bên trong, thì kẻ nào mạnh hơn kẻ đó thắng, từ lâu triều đình đã không còn khả năng quản thúc.
(*Ký Châu: một trong chín Châu thời xưa)
Kỳ thật Tiểu Kiều chẳng hứng thú quan tâm Ngụy thiệu đi làm cái gì. Tới nơi này hơn nửa tháng, rốt cục cũng thấy hắn xuất hiện, điều nàng quan tâm nhất hiện nay đó là chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Theo ước định giữa hai nhà, thì bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện bước cuối cùng, cũng là bước quan trọng nhất: Hôn lễ.
“Nữ quân yên tâm. Ngụy hầu đã trở lại, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn. Mai nô tì sẽ đi gặp Chung bà bà, hỏi bà ta xem rốt cuộc hôn kỳ sẽ định vào ngày nào.” Xuân Nương thấy Tiểu Kiều ngẩn ra, tưởng nàng đang lo lắng, bà liền tiến tới nhẹ nhàng an ủi.
“Nữ quân mời mở cửa!” Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vú già của Ngụy gia.
Xuân Nương nắm chặt tay tiểu Kiều lần nữa mới đi ra mở cửa, lại bất ngờ nhìn thấy Chung bà bà đã lâu không gặp.
Sau khi Chung bà bà tiến vào, bà ta hành lễ với Tiểu Kiều, rồi lập tức đứng thẳng lại nói: “Quân hầu đã trở lại, hôn lễ sẽ cử hành vào ngày mai, nô tỳ đến đây để báo cho nữ quân biết trước.” Bà ta nói xong cúi người lần nữa rồi quay đầu đi ra.
…
Ngụy Thiệu vừa mới trở về liền có thông báo truyền xuống, hôn lễ cử hành vào ngày mai! Sao lại nhanh như vậy chứ!
Tiểu Kiều nhất thời không phản ứng kịp, đương kinh ngạc thì Xuân Nương cùng thị nữ bên cạnh đã lập tức vui sướng hớn hở, lần lượt quỳ xuống chúc mừng nàng.
Tiểu Kiều hiểu suy nghĩ của các nàng. Mọi người đến đây chỉ đợi hôn lễ này. Chỉ có qua nghi lễ chính thức, nàng mới thực sự trở thành con dâu Ngụy gia, thê tử của Ngụy Thiệu. Thiếu đi một bước này, thì dù có trải qua nhiều lễ nghi rườm rà phức tạp hơn nữa, trước sau gì nàng cũng chỉ được mang một nửa thân phận, cũng chỉ đành xấu hổ như vậy thôi. Cho nên khi các nàng ấy nghe được tin này đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kiều đành tỏ vẻ tươi cười, tiếp nhận từng lời chúc phúc của các nàng, nhưng trong lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Hôn lễ sắp tới cũng không hẳn là chuyện xấu. Một khi hai người họ chính thức kết làm phu thê, cũng có nghĩa từ nay về sau, vận mệnh của nàng cùng với nam nhân tên Ngụy thiệu này sẽ mãi mãi gắn chặt.
Nhưng liệu hắn có giống như kiếp trước mà nàng biết, đối xử với mình giống như cách mà hắn đối xử với Đại Kiều? Nếu vậy, nàng nên làm thế nào đây?
Vấn đề này, nàng đã bắt đầu suy nghĩ trăn trở ngay từ ngày đầu tiên ra khỏi Duyễn Châu. Nhưng cho tới tận bây giờ, nàng vẫn như trước không thể đưa ra nổi đáp án.
…
Vẻ vui sướng của Xuân Nương cũng không kéo dài được lâu, bởi vì bà biết, hôn lễ này hoàn toàn không có sự long trọng mà nữ nhi của Sử quân nên có. Nghĩ lại cũng đúng, chỉ trong một đêm có thể chuẩn bị được cái gì chứ?
Xuân Nương kìm lại nỗi chua xót trong lòng, không dám lộ ra trước mặt Tiểu Kiều, sợ khiến nàng thương tâm. Bà vừa hầu hạ nàng tắm rửa, vừa bày ra vẻ mặt tươi cười nói, hôn lễ sẽ được cử hành tại chính đường Thiều Dương, sẽ có rất nhiều khách quý tới dự, quan trọng nhất là Ngụy hầu vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, dũng mãnh quyết đoán, các cô nương thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên đếm không xuể, nhưng bà thăm dò được, bên cạnh hắn hình như không có bất kì cơ thiếp nào.
“Nữ quân đẹp như vậy, Ngụy hầu sao có thể không yêu được chứ?” Xuân Nương dùng hương cao thơm phức thoa trên da thịt mềm mại của Tiểu Kiều, ánh mắt dừng lại trên dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng, giọng nói chứa đầy khen ngợi khích lệ.
Dưới sự hầu hạ của Xuân Nương và thị nữ, Tiểu Kiều như nhớ lại cái ngày nàng rời đi.
Tắm rửa, thay y phục, chải đầu, trang điểm. Nàng đứng trước gương, nhìn tân nương tươi đẹp như hoa trong gương, chợt thấy xa lạ.
…
Chu lễ, ‘Hôn’ chính là ‘Hôn’.
(*Chu lễ: một trong 3 nghi lễ văn hóa cổ xưa của người Trung Hoa, hai nghi lễ còn lại là “Nghi lễ” và “Lễ Ký”Từ ‘Hôn’ thứ nhất là ‘ 婚’ trong ‘Hôn lễ’Từ ‘Hôn’ thứ hai là ‘ 昏’ nghĩa là ‘Hoàng hôn/ Trời tối’. Ngày xưa cưới xin cứ đến tối mới đón dâu nên gọi là hôn lễ)Hoàng hôn nghiêng bóng về tây, Tín cung trước giờ luôn yên tĩnh lần lượt sáng đèn, dưới màn đêm hư ảo trông như tòa bảo tháp lấp lánh, càng tô thêm vẻ nguy nga lộng lẫy.
Dân chúng trong thành nhìn lên, truyền tai nhau tin tức: quân hầu đại hôn, ngay trong tối nay.
Trên hành lang chính đường Thiều Dương cũng treo một chiếc đèn lồng đỏ, bên trong đại đường đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, chính giữa phòng đặt một chiếc bàn dài màu đen, bên trên bày những món đồ dành cho hôn lễ, tân khách đến dự áo mũ chỉnh tề, dựa theo địa vị ngồi trên tháp phía sau mấy chiếc bàn dài. Bọn họ vừa trò chuyện vừa đợi giờ lành đến.
Trong số họ, phần lớn là tùy tùng của Ngụy Thiệu, cũng có một số là quan lại Tín Đô. Bọn họ cũng mới biết chuyện hôn lễ sáng nay thôi. Mặc dù có vài người trong bọn họ đã biết quan hệ thông gia giữa Ngụy Thiệu cùng với Kiều nữ Duyễn Châu từ trước, nhưng hôn lễ đến nhanh như vậy vẫn khiến họ ngạc nhiên. Bởi dù sao, giờ này tối qua Ngụy thiệu mới trở về từ chiến trường Bác Lăng.
Chuyện cũ của Kiều gia và Ngụy gia, phần lớn mọi người ngồi đây đều đã từng nghe nói. Cũng chính vì thế, mười năm sau Ngụy Thiệu cùng nữ nhi nhà họ Kiều lập quan hệ thông gia càng khiến cho người ta khó hiểu, lại càng thêm tò mò đối với cô nương Kiều gia này, chỉ chờ nàng xuất hiện.
Giờ lành đã đến, Tiểu Kiều bước vào lễ đường.
Khi hai tay nàng kéo nhẹ tà váy dài xuất hiện trước mặt tân khách, lễ đường đang ồn ào bỗng nhiên tĩnh lại, rất nhiều cặp mắt phóng tới, chăm chú nhìn nàng, có dò xét, có giật mình, cũng có nhiều ánh mắt săm soi khó hiểu.
Mặc dù vậy, Tiểu Kiều không hề có cảm giác khẩn trương. Nàng hơi rũ mắt, lặng lẽ nhìn chân mình đang bước về phía trước, nàng chậm rãi đi, theo tiếng lễ quan trầm bồng du dương xướng lên bên tai cùng những ánh nhìn soi mói từ bốn phía, bên cạnh còn có hai người dẫn đường, cuối cùng khi vào tới trong nội đường, nàng dừng lại cách bàn dài mấy bước.
Đối diện nàng, có một người đang đứng.
Nàng có thể cảm nhận rõ ánh mắt đối phương —— ánh mắt này không giống với những ánh mắt xung quanh có thể khiến nàng xem nhẹ, người này nhìn thẳng vào nàng, không hề tránh né, cùng với đó là cảm giác áp bức khó có thể hình dung được.
Làn da dưới tầng tầng lớp lớp xiêm y cũng cảm nhận được loại áp bức này, lỗ chân lông co lại, tóc gáy dường như cũng dựng đứng lên hết.
Nàng chầm chậm nâng mắt lên, đối diện ánh mắt của nam nhân kia.
…
Ngược với địa vị và danh tiếng của hắn, Ngụy Thiệu còn khá trẻ; nhưng so với mình thì hắn đã là nam tử trưởng thành, bả vai rộng lớn, lưng eo thẳng tắp, hai người cứ như vậy đứng đối diện với nhau, gần hắn trông nàng càng thêm nhỏ bé, đến nỗi phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đúng như Xuân Nương tả, hắn là một nam nhân vô cùng tuấn tú, đội mũ miện thêu 9 con rồng, huyền y huân thường, trầm ổn uy nghiêm.
Huyền y huân thường – Kiểu y phục màu đỏ đen như trong hình:Trong tiếng lễ quan xướng lễ, hắn vẫn nhìn thẳngTiểu Kiều như thế, hai mắt không chớp một lần, ánh mắt u ám, tối tăm như màn đêm ngoài kia.
Mi mắt Tiểu Kiều hơi run lên, lần nữa rủ mắt xuống.
Lễ quan xướng xong, có người đưa dải hoa đỏ tới, một đầu đặt vào tay Tiểu Kiều, đầu còn lại để vào tay Ngụy Thiệu, hai người cùng nắm dải hoa đi tới chiếc bàn lớn. Dải hoa bị lấy đi, hai người ngồi đối diện nhau, theo lời chỉ dẫn của lễ quan, lần lượt cứ hành Quán lễ*, Lao lễ, rồi tới Lễ hợp cẩn*.
(*Quán lễ: nghi lễ rửa tay, thể hiện người sinh ra có giáo dưỡng)
(*Lễ hợp cẩn: cô dâu chú rể uống rượu giao bôi)
Một loạt những lễ nghi rườm rà cuối cùng cũng xong, nghi thức cuối cùng chính là kết tóc, biểu thị hai người kết làm vợ chồng.
Hạ nhân bên cạnh cắt một ít tóc của hai người, sau đó kết lại với nhau. Tới đây, quan khách ai nấy đều vui vẻ, tiếng chúc mừng không ngớt. Nam nhân đối diện bóng lưng vẫn thẳng tắp, không động đậy, nhưng Tiểu Kiều lại thấy được khóe môi hắn khẽ nhếch, tựa như chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Nếu nàng không nhìn lầm, đó rõ ràng là vẻ không kiên nhẫn, cùng với nụ cười mỉm mang mấy phần thờ ơ.