Xuân Nương thấy Tiểu Kiều ngơ ngác và bất động, bà bèn dìu Tiểu Kiều đứng lên.
Nàng khom lưng chui ra khỏi xe ngựa như con rối.
Trong buồng xe có lò giữ nhiệt nên nàng khó mà thích ứng nổi với cái lạnh mùa đông ở bên ngoài. Hơn nữa từ lúc sáng sớm cho tới giờ, nàng đã ngồi trên xe ngựa suốt một ngày, đôi chân nhỏ và bàn chân của nàng cũng hơi mất cảm giác. Nàng vừa chạm chân xuống đất đã mềm nhũn, không sao đứng thẳng được. Ngụy Thiệu không nói lời nào, đưa tay ra kéo nàng vào lồng ngực. Hắn cởi chiếc áo khoác dày mang theo nhiệt độ cơ thể hắn bao lấy nàng thật kín từ đầu tới chân, sau đó mới dìu đi.
Trong đại sảnh sạn xá[1] có các lữ nhân trải chăn đệm nằm nghỉ ngơi dưới đất. Họ không thấy được dáng dấp của Tiểu Kiều. Chỉ nhìn thấy một nam tử cao lớn và một người bị bọc kín toàn thân che cả đầu lẫn mặt trong vòng tay người nọ, bước nhanh qua bên cạnh đi về phía nội đường.
[1] sạn xá: nhà trọ
Họ cũng đoán người này là nữ nhân. Dựa trên vóc dáng đó, dù không nhìn thấy dáng người nhưng dưới áo khoác vẫn lộ ra gấu váy. Là một loại vải vệt quý hiếm lúc bấy giờ, bên gấu váy có thêu một cành thù du tuyệt đẹp, và cả mùi hoa mai nhẹ nhàng thoang thoảng phảng qua mãi vẫn chưa biến mất.
Trong đại sảnh vẫn im lặng như tờ. Nhóm lữ nhân nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ biến mất trong tầm mắt, sau đó có người lại bắt đầu ho khan, có người trở mình, cũng có người chép miệng đầy hâm mộ, muốn bàn luận với người bên cạnh thêm vài câu hương diễm, nhưng mà nhìn thấy nhóm người Vũ Hán tráng kiện bên ngoài cửa, ai nấy đều dũng mãnh, vừa nhìn đã biết có lẽ là tùy tùng của đôi nam nữ vừa rồi, thế là họ nhất thời im bặt.
...
Lúc mới đầu bước chân của Ngụy Thiệu hơi dài. Tiểu Kiều bị hắn kéo vẫn miễn cưỡng theo được. Sau đó hắn càng chạy càng nhanh, bước chân của nàng bỗng trở nên lảo đảo. Nếu không có cánh tay của hắn vòng quanh eo của mình, có lẽ nàng đã ngã nhào không biết bao nhiêu lượt.
Đến trước cửa phòng, Ngụy Thiệu kéo Tiểu Kiều vào trong. Vốn nàng đã bị che hết cả mặt mũi, nhìn đường không rõ lắm, Ngụy Thiệu lại còn không nhắc nhở, làm nàng vấp chân vào ngưỡng cửa, cả người ngã nhào trên vòng tay của hắn, giống như kiểu nửa ôm nửa kéo lê trên đất kéo vào trong, đột nhiên eo của mình buông lỏng, hắn thả nàng ra rồi.
Mất đi chỗ dựa, Tiểu Kiều nhào thẳng lên trên giường.
Cơn buồn ngủ trên xe ngựa lúc nãy và ngơ ngác mơ màng khi thấy hắn lần đầu tiên đã không cánh mà bay.
Tiểu Kiều "ui da" một tiếng, nàng đưa tay gỡ chiếc áo khoác đang trùm mặt mình ra, đầu hơi choáng váng, nàng tức giận quay đầu về phía hắn: "Chàng làm gì thế? Thiếp có chân thiếp tự bước đi được".
Ngụy Thiệu nhìn chằm chằm Tiểu Kiều một lúc, bỗng nhiên hắn kéo nàng lại đây, trở người đè xuống bên mép giường. Tiểu Kiều còn chưa phản ứng kịp, "bốp bốp" hai tiếng, Ngụy Thiệu đã nâng tay lên, lòng bàn tay đánh mạnh vào mông nàng.
Bình thường Tiểu Kiều hay mặc váy hai lớp, bên trong có một lóp vải bằng bông mềm mại để chống lạnh. Nhưng cách một tầng bông, mông của nàng vẫn cảm nhận được cơn đau buốt.
Có thể biết được hắn nặng tay thế nào.
Lòng bàn tay người này đã đánh Tiểu Kiều đến choáng váng. Lúc đầu nàng còn nằm im không nhúc nhích. Một lát sau nàng mới từ từ quay đầu lại, trợn to đôi mắt nhìn về nam nhân vẫn đang âm trầm đánh mình kia, gằn từng chữ: "Chàng, đánh, thiếp? Chàng còn đánh thiếp?"
Giọng của nàng như không sao tin nổi. Còn có cả chút gì đó oan ức và cảm giác tức giận và nhục nhã.
Nói xong, nàng trở người bò dậy từ trên giường.
"Chàng đánh thiếp? Chàng đánh thiếp!"
Vừa nghĩ tới cảnh hắn mới đánh mông mình, hai gò má Tiểu Kiều đỏ bừng lên, nói năng cũng luống cuống hơn nhiều, nàng nắm chặt hai tay, nắm đấm rơi xuống bờ vai hắn, lồng ngực hắn như mưa.
Ngụy Thiệu đứng trước giường đối diện với nàng, hai mắt nhìn sang, mặc hai nắm đấm của người kia không ngừng rơi trên lồng ngực hắn. Đợi đến khi nàng bắt đầu thở hồng hộc, nắm đấm rơi xuống cũng mềm nhũn mệt nhoài, vẻ mặt căng thẳng cũng dần dần mất đi, hắn bỗng đưa tay ra ôm chặt nàng vào ngực, cúi đầu kề sát bên tai nàng, khàn giọng nói: "Nàng quấy đủ chưa?"
Tiểu Kiều còn đang rất bực bội, mặc dù đã không còn sức lực nhưng nàng nào chịu để cho hắn ôm mình, miệng nàng la hét "không đủ, không đủ", cơ thể cũng giãy giụa mạnh hơn, một nắm đấm không cẩn thận đánh vào trên tay hắn, thấy hắn xuýt xoa một tiếng, vẻ mặt như đau lắm, nàng mới nhớ ra lúc nãy khi mình chạm tay vào, cảm xúc của nó rất khác thường, hình như dưới tay áo được bọc thêm mấy lần, nàng hơi run run rồi ngừng giãy, nhìn cánh tay của hắn một chút mới hừ hừ hỏi: "Lại bị thương à?"
Nàng hỏi rồi mà người kia vẫn không hề lên tiếng, Ngụy Thiệu cứ tiếp tục nhìn nàng, dần dần, khóe miệng hắn nhếch lên, nở nụ cười, vẻ mặt cũng ngập tràn sung sướng.
Tóc gáy sau lưng Tiểu Kiều cũng dựng đứng hết lên. Ngay sau đó, nàng bị hắn đẩy nên cùng ngã lên giường.
Đây là phòng mới của nhi tử chủ nhà trọ, năm ngoái hắn mới cưới vợ nên đã chuyển ra ngoài, căn phòng này khá tách biệt với gian khách xá ở ngoài kia, ở giữa còn cách một khoảng sân nho nhỏ, khá là thanh tĩnh. Đồ đạc trong phòng cũng rất mới, cái giường này được đóng bằng gỗ tùng, không biết ở góc nào hơi lỏng, hai người vừa đè xuống, chân giường đã vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Ngụy Thiệu hôn nàng, hôn ngấu nghiến, hôn mãnh liệt, như muốn nuốt cả đầu lưỡi thơm tho của người kia, chỉ hận không thể nuốt được nàng vào bụng.
Tiểu Kiều vẫn còn bực bội lắm, huống hồ với cách hôn như thế nàng không thấy hấp dẫn một chút nào, cứ như là giày vò mình vậy. Thế là nàng không chịu để cho hắn hôn. Hắn lại càng muốn. Bị hắn giữ chặt như nai con dưới móng vuốt của cọp, sau khi bị ép hôn một lúc, cố gắng thoát ra khỏi cánh tay, tay nàng lại đụng vào vết thương trên cánh tay của hắn.
Lần này là do nàng cố ý. Có lẽ Ngụy Thiệu cũng bị đau, cơ thể của hắn giật lên rồi dừng lại.
Tiểu Kiều nhân cơ hội này tránh khỏi hai cánh tay đang ôm nàng, bò vào góc giường hơi nghiêng mặt sang bên, hai người nhìn nhau.
"Nàng không hỏi à, tại sao ta lại gặp nàng ở nơi này?"
Một lát sau, hắn từ từ hỏi.
Tiểu Kiều nói: "Thiếp không muốn biết".
Ngụy Thiệu nói: "Ta xuôi nam để đón nàng".
Tiểu Kiều ngẩn ra rồi bĩu môi đáp lại: "Là tổ mẫu sai chàng đi đón thì có. Thiếp cũng biết chàng không vui vẻ gì. Đúng là làm khó cho chàng rồi".
Ngụy Thiệu hơi lắc đầu: "Là ta muốn đi đón nàng mà".
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn hắn.
"Ta..."
Dường như hắn chần chừ một lúc, nói được nửa câu rồi dừng lại một chút.
"Ta nhớ nàng, nhớ đến tận xương".
Hắn nhìn nàng chăm chú, chậm rãi nói ra từng chữ một.
Tiểu Kiều cũng không ngờ hắn sẽ nói ra một câu như thế, hơn nữa, lúc hắn nói câu này, vẻ mặt còn đàng hoàng trịnh trọng.
Tiểu Kiều hơi kinh ngạc, rồi lại thấy cả người mình không quen.
Hắn nói xong thì cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Gò má Tiểu Kiều vô thức nóng bừng lên. Nàng mất tự nhiên quay mặt đi, tránh khỏi cái nhìn của người nọ, nhỏ giọng hừ hừ: "Thiếp không tin đâu. Chàng nói ngon nói ngọt để dỗ người ta thôi".
Tiểu Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái, khuôn cằm tinh tế và xinh đẹp, không nói thêm gì nữa.
Ngụy Thiệu nói tiếp: "Nàng không biết đâu, lúc ta viễn chinh từ Thượng Đảng[2] quay trở lại Ngư Dương, ta bỏ đại quân ngay giữa đường, ngày đi đêm đuổi, cuối cùng mới về nhà trước thời gian mười ngày. Lúc về đến nơi đã nửa đêm. Người đầu tiên mà ta muốn nhìn thấy chính là nàng. Nhưng mà lúc ta vào đến phòng mới phát hiện ra nàng không có ở nhà. Mấy... buổi tối ta ngủ không ngon giấc. Cứ nhớ tới nàng thôi, ban ngày cũng chẳng có đầu óc để giải quyết chuyện khác. Ta nhớ nàng nhiều lắm. Tổ mẫu nhìn cái đã nhận ra, bà mới bảo ta đi đón nàng. Hành trình xuôi nam đi cả ngày lẫn đêm, chạy chết mấy thớt ngựa, cuối cùng mới tới được nhà nàng ở Đông Quận, thế mà nàng lại đi Linh Bích. Ta lại chạy tới Linh Bích, vòng vo qua mấy bận, đến nơi rồi lại nghe người ta nói nàng đã lên đường về phương Bắc. Ta không cam lòng tiếp tục đuổi theo nàng, không ngủ không nghỉ, đi cả đoạn đường mới đuổi tới được đây, thế mà Hoàng Hà lại đóng băng. Lúc đầu ta còn tưởng nàng đã qua sông rồi, ta lại bị giữ ở bờ nam, trong lòng ta..."
[2] Thượng Đảng: một vùng đất cổ ở Đông Nam Sơn Tây.
Hắn cau mày thở một hơi thật dài: "May mà chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra nàng lại đi chậm hơn ta nghĩ. Cuối cùng xem như ta cũng đón được nàng".
Lần này đúng là Tiểu Kiều hơi giật mình, nàng kinh ngạc nhìn hắn.
"Nàng là nữ nhân đầu tiên mà ta đối xử như thế đó".
Ngụy Thiệu nói xong thì tựa vào đầu giường, giang hai cánh tay ra: "Lại đây nào!"
Nhìn dáng vẻ của hắn như mong chờ nàng sẽ bổ nhào vào lòng hắn không bằng.
Tiểu Kiều hơi dở khóc dở cười, mặt đỏ tới mang tai, trái tim cũng đập nhanh như hươu chạy. Thình thình rạo rực, đột nhiên nàng nhớ tới tình cảm lúc hai người mới gặp thì lại càng giận hơn, bàn tay vung lên đánh vào cánh tay mà hắn hướng về phía mình, bực bội: "Lúc nãy thấy thiếp mà chàng còn đánh..."
Hai chữ "cái mông" ngại quá nàng không sao nói được. Nàng cắn môi bất mãn nhìn người kia.
Ngụy Thiệu nói: "Thế mà cũng gọi là đánh à? Ta chỉ nhắc nhở nàng chút thôi! Lúc ta xuất chinh ở bên ngoài, sinh tử còn chưa rõ, nàng không nói tiếng nào đã bỏ ta lại quay trở về Duyện Châu. Ta đuổi theo nàng còn gặp phải binh hoang mã loạn, chỉ sợ nàng sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn trên đường, ta chỉ mong có thể đón được nàng sơm sớm. Cuối cùng cũng xem như gặp được, thế mà nàng thấy ta thì cứ lạnh như băng. Nàng không có lương tâm!"
Giọng Tiểu Kiều cũng mềm mại hẳn đi, nhưng mà thái độ vẫn không chịu hạ xuống, nàng hừ một tiếng: "Chàng nói gì thiếp cũng không tin đâu! Rõ ràng lần trước là chàng lừa thiếp trước, rời khỏi Ngư Dương, tại sao còn giận dỗi với thiếp?"
Ngụy Thiệu nhìn nàng một lúc rồi bỗng chau mày lại, đưa tay ôm lấy cánh tay kia, vẻ mặt như khổ sở.
Tiểu Kiều cũng bị dọa một lúc, vốn không định để ý, nhưng mà hình như đúng là hắn đang đau lắm thật, rốt cuộc nàng cũng không giữ được, hỏi hắn: "Rốt cuộc trên đường chàng đã gặp chuyện gì thế hả? Cánh tay bị thương nặng lắm à?"
Ngụy Thiệu gật đầu: "Ta đi Linh Bích tìm nàng, gặp trượng phu của a tỷ nàng thì xảy ra chút hiểu lầm, thế là đánh nhau, hắn làm ta bị thương".
Tiểu Kiều hoảng hốt hỏi ngay: "Sao hai người lại đánh nhau? Huynh ấy không sao chứ?"
Tiểu Kiều hỏi xong thì thấy Ngụy Thiệu cứ nhìn mình chằm chặp, mặt mũi khó coi, nàng mới nhận ra mình lỡ lời, bèn đổi giọng: "Chàng bị thương thế nào?"
Lúc này Ngụy Thiệu mới nói: "Hắn chẳng có chuyện gì cả. Vốn ta cũng không sao, nhưng mấy ngày nay vì phải đuổi theo nàng, lúc đi đường cũng không chăm sóc vết thương này cẩn thận, vì thế giờ lại đau..."
Tiểu Kiều nhìn hắn.
"Nàng lại đây xem vết thương giúp ta".
Hắn nói xong thì đưa một tay ra hướng về phía nàng.
Tiểu Kiều cắn môi, không nhúc nhích. Cánh tay đó cứ đưa về phía mình, cố chấp ngừng lại giữa không trung. Chần chừ một lúc, rốt cuộc nàng cũng từ từ bò qua phía hắn. Lúc bò đến bên cạnh, Ngụy Thiệu tóm được tay của nàng, kéo vào trong lồng ngực, sau đó hắn thở một hơi dài.
Lúc đầu Tiểu Kiều còn từ chối, nhưng rồi nàng lại ngoan ngoãn nằm úp trên lồng ngực của hắn, nghe tiếng nhịp tim của người kia "thình thịch" ở bên tai, từ từ nhắm mắt lại.
Sau một lúc nằm im, bỗng nhiên Ngụy Thiệu xoay người lại, đặt nàng xuống dưới thân, lần thứ hai cúi đầu bắt lấy môi nàng.