Khôn Ninh

Chương 145

Rất nhiều người không phải chưa từng nghe ngôn từ ô uế nơi chợ búa, nhưng đây là trên triều đình!

Thái giám đứng bên cạnh Thẩm Lang cũng bị dọa ngơ ra!

Cho đến lúc này, tất cả mọi người mới ý thức được: Định Phi thế tử này, thực sự không mang dáng vẻ như trong tưởng tượng của họ. Dù sao cũng là vào ổ trộm cướp như Thiên Giáo, chỉ nghe nói mấy lời này, e rằng có chuyện cho Tiêu thị rồi!

Quan viên Lễ bộ luôn luôn chú trọng chữ “Lễ”, nếu thường ngày gặp phải người thế này sợ rằng đã sớm đứng ra quát nạt, nhưng giờ ngắm nghía Tiêu Định Phi, lại nhìn sang Hoàng đế, cân nhắc đến việc đây chính là ân nhân cứu mạng Hoàng đế.

Không dám nói, không dám nói. Ai nấy đều cúi đầu xuống, làm rùa đen rút đầu.

Tiêu Viễn phẫn nộ nói: “Thánh thượng!”

Thẩm Lang đột nhiên nghe những lời thô thiển như thế, trên mặt cũng thấp thỏm, mày nhăn lại có chút khó xử.

Tiêu Định Phi đã chuẩn bị lời nói từ lâu, cũng nói với Thẩm Lang: “Trăm việc thiện lấy hiếu làm đầu. Phận làm con, không báo được ân huệ của từ mẫu, đã là bất hiếu. Tình thế thần bất đắc dĩ, khúc mắc trong lòng khó giải, nếu Thánh thượng muốn cưỡng ép, chi bằng lấy danh nghĩa loạn đảng Thiên Giáo bắt trói thần vào ngục, thần kết liễu mình, chết cho sạch sẽ!”

Thẩm Lang lập tức nói: “Sao có thể như thế được?”

Hắn nhìn Tiêu Viễn một chút, thở dài: “Thanh quan khó quyết việc nhà, trẫm cũng không làm gì được. Ngươi có công cứu giá, trước mặt người trong thiên hạ, há có thể lấy oán trả ơn, chẳng phải sẽ đẩy trẫm vào cảnh bất nghĩa sao? Ngươi đã trở về kinh thành, ắt có thời gian cởi bỏ khúc mắc với Tiêu quốc công, cũng không nóng vội nhất thời, trước hết ngươi tạm về nghỉ ngơi đã, hôm khác vào cung cũng bái kiến Thái hậu. Chuyện khác để sau hãy bàn, bãi triều.”

Lời vừa dứt, hẳn là sợ những chuyện này quấn lên mình, hắn liền phất tay áo rời khỏi Kim Loan điện. Các thái giám nối tiếp đó hô bãi triều.

Dù Tiêu Viễn có lửa giận ngút trời đi nữa, cũng bị ép nhịn lại, ngực đau tức, bất đắc dĩ cùng quần thần cúi người hô to “Cung tiễn”. Đến khi đứng thẳng dậy, trông gương mặt u ám của hắn là muốn túm lấy Tiêu Định Phi nổi giận, nhưng giương mắt nhìn, trong điện đâu còn bóng dáng hắn?

Tiêu Định Phi đã sớm trở mình từ dưới đất bò dậy, tới nghe ngóng thái giám khoanh tay đứng hầu ngoài điện: “Vị huynh đệ, thanh lâu tốt nhất kinh thành ở đâu? Vàng bạc Thánh thượng nói ban thưởng cho, khi nào được đưa đến chỗ ta?”

Đứng bên ngoài chẳng qua chỉ có vài tiểu thái giám, nào gặp cảnh tượng này bao giờ?

Lập tức bị hắn dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.

Tuy Tiêu thị có thanh thế lớn, nhưng nhiều năm qua ngang ngược kiêu căng, đương nhiên đắc tội không ít đồng liêu trong triều.

Có mấy người nổi tâm tư xấu đã nhìn ra manh mối.

Vừa hạ triều, đã có năm ba quan viên tụm lại, miệng nói chúc mừng, xích lại nói chuyện phiếm cùng Tiêu Định Phi, chưa đầy một lát đã bá vai bá cổ rời đi, lại không thèm nhìn Tiêu Viễn lấy một lần!

Gần như có thể suy đoán được, đường đường là Định Quốc công, ít ngày nữa sẽ bị biến thành trò cười!

Tạ Nguy nhìn dáng điệu tức hổn hển của Tiêu Viễn từ xa xa, trên mặt thản nhiên, thậm chí còn bước tới trấn an vài câu, cười nói: “Quốc công gia để ý làm gì? Hẳn lệnh công tử không ở kinh thành nhiều năm, có nhiều hiểu lầm với ngài. Ngài làm người đứng đắn, thời gian dài trôi qua, Định Phi thế tử ắt sẽ biết là hiểu lầm, tạ lỗi với ngài thôi.”

Không nói thì không sao, vừa nói ra đã như thêm dầu vào lửa!

Nhưng Tiêu Viễn dám nổi giận với Tiêu Định Phi, nhưng lại tuyệt đối không dám làm gì Tạ Nguy, đành phải nghiến răng nghiến lợi nói: “Phiền Tạ thiếu sư an ủi.”

Cùng là đi Thông Châu tiêu diệt Thiên Giáo, Tiêu Viễn chịu mắng một hồi, Tạ Nguy lại chưởng quản thực quyền ở Công bộ, xem như thăng một cấp quan, có thể được nói là xuân phong đắc ý, lúc trên mặt tươi cười chỉ làm cho người ta cảm thấy là tiên nhân cưỡi mây từ chín tầng trời xuống.

Đám người cũng vây quanh chúc mừng hắn. Như thế càng làm nổi bật mặt mày xám xịt, chật vật cùng cực của Tiêu Viễn.

*

Tạ Nguy ứng phó xong, đang định rời đi, thì một tiểu thái giám vội vàng đến mời hắn đi nam thư phòng.

Nghĩ cũng biết là Thẩm Lang cho vời hắn.

Tạ Nguy đi đến nam thư phòng, vừa bước vào trong đã thấyThẩm Lang đang chơi cờ cùng người khác. Ngồi đối diện với hắn, là một hòa thượng trông không hề từ bi chút nào, thậm chí còn mang mấy phần hung dữ. Vừa thấy Tạ Nguy đến, lão đứng dậy vô cùng tự nhiên, chắp tay trước ngực thi lễ, mỉm cười nói: “A di đà Phật, chào Tạ đại nhân.”

Tạ Nguy cúi người, cũng cười: “Lâu rồi không gặp Viên Cơ đại sư, nay trông càng ôn hoà, xem ra Phật pháp lại có tiến bộ.”

Viên Cơ vô cùng khiêm tốn: “Trước mặt ngài, không dám bàn đến Phật pháp.”

Hai người này một là quốc sư đương triều, một là đế sư của hoàng đế.

Năm đó Thẩm Lang có thể thuận lợi đăng cơ, là nhờ sự giúp đỡ hết sức của hai người này, cho nên giữa họ đã rất thân quen.

Thẩm Lang cũng không cần nói thêm gì nhiều.

Hắn ném một quân cờ trong tay vào hộp, chỉ nói: “Vừa nãy trẫm đang nói với đại sư chuyện Vạn Hưu Tử của Thiên Giáo, kẻ này năm đó luận phật pháp nho pháp thua đại sư, tặc tâm không dứt, giờ lại gây họa cho thế gian, thật sự là họa lớn trong lòng trẫm. Lần này Định Phi thế tử trở về, tiên sinh nghĩ thế nào?”

Tạ Nguy hỏi ngược lại: “Thánh thượng thấy thế nào?”

Thẩm Lang nói: “Trẫm và Định Phi thật sự đã hai mươi năm không gặp mặt, sao có thể nhớ rõ bề ngoài của hắn? Hơn nữa hai mươi năm trôi qua nhanh, dáng vẻ khi còn bé không thể làm căn cứ, con người lớn lên sẽ thay đổi. Chỉ là lúc ở trên điện trẫm nhắc đến chuyện thời thơ ấu với hắn, cũng đã thăm dò, có vài chuyện hay ho hắn còn nhớ rõ. Trẫm cố ý bịa vài chuyện không có, hắn nói không có ấn tượng, hoặc cũng không dám xác nhận là có hay không, trái lại trông có mấy phần là thật. Chỉ là trẫm thực không dám tin, Định Phi năm đó lại thành dáng vẻ thế này…”

Ánh mắt hắn lóe lên, lại có chút khó lường.

Tạ Nguy nói: “Nếu lời nói của Định Phi thế tử trên điện là thật, Thiên Giáo nuôi dưỡng hắn là để hắn làm con rối, ắt sẽ không thể nào được dạy văn thao võ lược. Dù ngày trước có tài năng bao nhiêu, nếu sau đó không học thì tụt hậu cũng là chuyện bình thường. So với chuyện thân phận người này là thật hay giả, chỉ sợ Thánh thượng lo lắng đây là mưu kế của Thiên Giáo hơn?”

Thẩm Lang liền thở dài: “Quả là tiên sinh hiểu trẫm!”

Hắn đứng lên, chắp tay đi vài bước trong nam thư phòng: “Nếu Thiên Giáo thật sự muốn coi hắn là con rối, làm sao biết bây giờ hắn đến kinh thành không phải là mưu kế của Thiên Giáo chứ? Vạn Hưu Tử quỷ kế đa đoan, không thể khinh thường. Chỉ là…”

Tạ Nguy nói tiếp: “Chỉ là dù sao người này cũng là ân nhân cứu mạng của Thánh thượng ngày xưa, lại có miệng lưỡi vạn dân thiên hạ che chở, Thánh thượng rất khó xử.”

Thẩm Lang nói: “Điểm khó xử đúng là ở đây.”

Tạ Nguy nghe xong lại nở nụ cười: “Sao Thánh thượng phải ưu phiền?”

Thẩm Lang cùng Viên Cơ hòa thượng đều nhìn hắn.

Tạ Nguy nói: “Thánh thượng đã niệm tình xưa nghĩa cũ, lại có miệng lưỡi thiên hạ dung túng, ban ân đức gấp bội đối với Định Phi thế tử là lẽ thường. Trên Kim Loan điện tha cho hắn hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói linh tinh), đủ để thấy ân cao đức dày. Nếu việc này là mưu kế của Thiên Giáo, sớm muộn cũng sẽ lộ ra manh mối. Thay vì thả Định Phi thế tử đi, chi bằng giữ hắn lại ngay trước mắt mà nhìn. Nếu quả thực hắn không liên quan đến Thiên Giáo, đương nhiên Thánh thượng không cần phải khó xử. Nếu hắn còn dây dưa cùng Thiên Giáo, trước đó Thánh thượng đã ban ân cho hắn thật nhiều rồi, đến lúc đó giết hắn cũng là vì hắn gieo gió gặt bão, thiên hạ nào ai chỉ trích được?”

Thẩm Lang trầm ngâm thật lâu, nói: “Như thế, cũng coi như trẫm đã tận tình tận nghĩa. Đúng rồi, nghe nói trên đường các ngươi hồi kinh đã gặp phải ám sát?”

Tạ Nguy gật đầu: “Một nhóm thích khách đều là tử sĩ, có vẻ là đến vì Định Phi thế tử.”

Thẩm Lang hỏi: “Có giữ lại người sống không?”

Tạ Nguy bình thản nói: “Cuối cùng đúng là đã giữ lại một người, có điều thần thấy đó là tử sĩ, tự biết hỏi không được gì, nên liền sai người giết đi.”

“A, như vậy…” Dường như Thẩm Lang hơi bất ngờ, rũ mắt suy tư một lát, có vẻ mang chút tiếc nuối: “Vậy thì quả thật hơi đáng tiếc.”

Chỉ là hắn cũng không hề có ý định truy cứu.

Tạ Nguy nói: “Là thần quá sơ suất.”

Thẩm Lang vội vàng khoát tay, nói: “Không sao, chỉ là một tử sĩ thôi, hẳn là Thiên Giáo vẫn chưa thôi ác tâm, muốn giết Định Phi thế tử diệt khẩu. Nghĩ hắn ở Thiên Giáo lâu ngày, nhất định biết không ít nội tình của Thiên Giáo. Bây giờ hắn vừa trở lại kinh thành không thích hợp lắm, sau này bảo hắn nói ra, nhưng phải phiền Tạ tiên sinh nhọc lòng rồi.”

Tạ Nguy cúi người nói: “Thần đương nhiên sẽ lấy công chuộc tội.”

Thẩm Lang cười lên: “Tạ tiên sinh quá lời rồi.”

Như thế mới xem như đã bàn xong chính sự, lại mời Tạ Nguy ngồi đánh một ván cờ, lúc này mới lệnh cho thái giám nội thị bên cạnh đích thân đưa Tạ Nguy xuất cung.

Đợi đến khi Tạ Nguy rời khỏi nam thư phòng, Viên Cơ hòa thượng nhìn bàn cờ quân trắng đen đánh giết nhau lẫn lộn rối ren, trong mắt có chút vẻ suy tư, nói: “Nếu bắt sống được tử sĩ, mang về kinh thành chưa hẳn đã không cạy được miệng ra, dù sao có ai mà không sợ chết? Nhất là kẻ đã đi qua điện Diêm Vương một lần, Tạ Cư An lại thẳng tay giết đi, quả thực không hợp với tính tình trầm ổn thận trọng của hắn.”

Thẩm Lang lại thở dài một hơi.

Nhấc tay nhẹ nhàng hất lên, quân cờ trên bàn cờ rơi hết xuống đất.

Hắn cười khẩy nói: “Nếu Tạ tiên sinh không giết tử sĩ này, ai biết thật sự bắt hắn về kinh, thẩm tra ra chủ tử đằng sau sẽ là là Thiên Giáo hay là ai khác? Nếu không ngăn thích khách, người chết có lẽ là ân nhân cứu mạng của trẫm, nếu bắt thích khách trở về, e rằng thẩm ra sẽ là Định Quốc công Tiêu Viễn. Khó cả đôi đường chi bằng giết tử sĩ này đi cho thỏa đáng. Dù sao nếu Thiên Giáo thật sự có tử sĩ xuất sắc như thế, làm việc vô ích như thế làm gì? Giết sạch quan viên lớn bé cho xong. Hoặc đã làm thì làm đến cùng, không làm thì thôi, Tiêu Viễn tuy là cữu cữu của trẫm, nhưng thực sự chuyện xấu, làm việc không sạch sẽ còn phải để Tạ tiên sinh xử lý thay ông ta! Nếu lần này không phải gặp tiên sinh, mọi việc hắn làm sau lưng kia bị người ta moi ra, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ hoài nghi năm đó xảy ra chuyện gì sao?”

Trong lời nói đã tràn đầy vẻ khắc nghiệt.

Thế là Viên Cơ hòa thượng đã biết, Hoàng đế đã có ý định hạ gục Tiêu thị, mà e rằng Tiêu Định Phi có thể trở thành một nước cờ tốt.

Chỉ là…

Hắn lại hiếu kỳ hơn về một chuyện: Ví dụ như, hai người Đao Cầm Kiếm Thư dưới tay Tạ Nguy, không khỏi quá giỏi rồi, Định Quốc công phái một đội tử sĩ đi, lại hoàn toàn không chiếm được lợi gì từ tay hắn.

*

Tiêu Định Phi chỉ cảm thấy nhân sinh thường ngày chưa từng có thời khắc nào phong quang như thế, hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu xa), rượu thịt chè chén, ai nấy ngồi đây đều là quan viên triều đình, con em thế gia, nâng chén lên đều xưng huynh gọi đệ.

Không cần biết đám người này có mưu đồ gì, cùng uống rượu cùng ăn cơm thì cùng là huynh đệ!

Hắn hoàn toàn diễn dịch phát huy vô cùng tinh tế tư thái công tử bột quần áo lụa là đã nuôi dưỡng được bao năm qua, đủ loại lời nói thô tục hễ mở miệng ra là có, thỉnh thoảng còn được cả sảnh lớn tiếng khen hay.

Uống xong một chầu rượu, vào nằm trong nhã gian noãn các, lại thật sự ngủ một giấc thẳng đến hoàng hôn.

Quản gia Quốc công phủ phái tới đón hắn dưới lầu đã bị chọc giận tức gần chết.

Hắn lại không hề hoảng sợ, tỉnh giấc, mới lười biếng chân thấp chân cao từ trên lầu đi xuống, thấy đám người bên dưới chờ đợi, hắn không thèm đáp lời nào, tự mình nhảy lên xe ngựa đang chờ bên ngoài, nhưng chợt nhớ tới điều gì, lại đứng bất động trên càng xe.

Quản gia khó tránh lại cắn răng nghiến lợi thúc giục hắn.

Không ngờ hắn lại nói: “Đi một chuyến đến phủ Khương Thị Lang trước, nghe nói Khương Nhị cô nương vô cùng xinh đẹp, còn đẹp hơn Tiêu Xu vô tích sự kia nữa, người tới kinh thành trước tiên phải thăm hỏi, ta phải đích thân đi một chuyến.”

Quản gia lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Định Quốc công phủ cố ý muốn đón Tiêu Định Phi trở về thăm dò xem sâu cạn thế nào, cả nhà từ trên xuống dưới gần như đã đợi hắn cả ngày trời, vậy mà sắp về lại nói muốn đi Khương phủ?

Quản gia vốn là tâm phúc của Lư thị – Định Quốc công phu nhân hiện tại, nghe nói nửa đường xuất hiện một Định Phi thế tử đã biết chuyện chẳng lành.

Vị trí thế tử chỉ có một.

Vốn dĩ Tiêu Diệp công tử đã chắc chắn chín phần mười. Nhưng giờ có thêm một Tiêu Định Phi, còn là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, có trời mới biết trong Quốc Công phủ sẽ dấy lên một phen tranh đấu ra sao.

Quản gia đi theo Lư thị, cũng trung thành với Tiêu Diệp, đương nhiên nhìn Tiêu Định Phi kiểu gì cũng chướng mắt.

Lập tức liền muốn cự tuyệt.

Nhưng nghĩ lại, hắn không hiểu quy củ như thế, chẳng phải vừa khéo sao? Thanh danh thế này mà truyền đi, còn muốn đoạt vị trí thế tử Quốc Công phủ thì đúng là người si nói mộng!

Thế là mắt quản gia đảo nhanh như chớp, không hề phản đối, còn thật sự dặn dò xa phu đánh xe đưa hắn đi Khương phủ, trình thiếp mời, nói thẳng muốn gặp Khương Nhị cô nương.

Phen này đã dọa sợ Khương Bá Du.

Ngay sau đó lại tức giận.

Buổi sáng lúc lên triều ở Kim Loan điện, ông ta đã thấy rõ ràng, sao có thể không biết vị Định Phi thế tử vừa hồi kinh này là tên đần độn hoang đường thế nào? Đến Khương phủ thì cũng thôi đi, lại không muốn gặp gia chủ như ông ta, còn nói thẳng muốn gặp nữ nhi của ông ta!

Nào có cái lý đó!

Khương Bá Du trong thư phòng tức đến nỗi đập án đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hoang đường! Ra thể thống gì! Mau sai người đuối hắn ra ngoài! Thanh danh nữ nhi của ta ha có thể để hắn phá hỏng?”

Thường Trác đang hầu hạ trong phòng nơm nớp lo sợ, trên đầu tuôn ra đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng hắn lại đứng nguyên đó, tựa như dưới lòng bàn chân mọc rễ vậy.

Khương Bá Du thấy hắn đứng đó nửa ngày không nhúc nhích, không khỏi cả giận nói: “Sao còn không đi?”

Thường Trác cười khổ: “Haizz, Nhị cô nương mới đi ngang qua nghe thấy, đã đi gặp rồi.”

“…”

Khương Bá Du sợ ngây người ra.
Bình Luận (0)
Comment