Khôn Ninh

Chương 150

Chỉ cần nhìn biểu cảm của những người xung quanh, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng đoán được trong lòng họ đang chấn động thế nào, nụ cười miễn cưỡng treo trên mặt Khương Tuyết Ninh, ân ẩn rạn nứt mấy phần.

Thực ra nàng muốn để ý.

Nhưng hễ nghĩ đến Tạ Nguy, nghĩ đến cái giá phải trả cho việc đáp lời hắn, thì nửa nụ cười thân thiết Khương Tuyết Ninh cũng không dám dâng tặng, vô cùng lịch sự phủi bỏ quan hệ: “Ta và thế tử không thân quen, vẫn mong thế tử đừng trêu đùa.”

Trêu đùa?

Nữ nhân trở mặt quả thực còn nhanh hơn lật sách.

Trước kia còn nói “Đến kinh thành ta chống lưng cho ngươi” kìa.

Tiêu Định Phi đảo mắt, thầm cằn nhằn, nhưng dùng đầu óc ngẫm lại có thể đoán được nguyên nhân trong đó là gì, hơn nữa Khương Tuyết Ninh bị ngu mới “cấu kết làm việc xấu” với hắn trước ánh nhìn chăm chăm của đám người, thế là hiểu ý đổi lại thành lời nói không biết liêm sỉ tướng tá vô lại mà người người quen thuộc, càu nhà càu nhàu: “Mấy cô nương xinh đẹp trong kinh thành đúng là kiêu kì, thật khó thuần phục!”

Sau lưng hắn có người biến sắc.

Lâm Truy vương Thẩm Giới ở phía sau hắn, vì đã được Yến Lâm nhờ cậy chăm sóc Khương Tuyết Ninh, hơn nữa cũng không biết nội tình, chỉ coi như Tiêu Định Phi bị cái đẹp mê hoặc tâm trí, lời nói có ý đùa giỡn cô nương, liền cau mày, hiếm khi có mấy phần uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Khương Nhị cô nương là thư đồng hoàng muội coi trọng nhất, đích tiểu thư của phủ Khương thị lang, Định Phi thế tử không được phép lỗ mãng. Các vị tiểu thư đây muốn đến thỉnh an mẫu hậu, thì mau đi đi thôi.”

Hôm nay Thẩm Giới mặc cẩm bào màu hạnh, đội kim quan đeo đai ngọc, dáng vẻ vô cùng nho nhã tuấn tú.

Ánh mắt Khương Tuyết Ninh vượt qua Tiêu Định Phi nhìn về phía hắn, chạm đúng ánh mắt của hắn đang nhìn về bên này.

Đối phương sững lại, rồi khẽ gật đầu với nàng.

Tim Khương Tuyết Ninh nảy lên.

Không phải vì ánh mắt này có ý tứ sâu xa gì, mà chẳng qua khi khuôn mặt từng quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt, cho dù trong lòng biết đời này bản thân đã không còn dính dáng tới người này nữa, nhưng ánh mắt của hắn vẫn gợi lên những kí ức của kiếp trước, sinh ra mấy phần thổn thức thở than.

Kiếp trước Ôn tiệp dư sinh non, Thẩm Lang không có con cái, cuối cùng truyền ngôi cho Thẩm Giới – thân đệ đệ cùng một mẫu thân sinh ra.

Kiếp này Ôn tiệp dư tránh được họa, nếu có thể thuận lợi sinh ra hoàng tử, Thẩm Lang đã có hậu duệ, chỉ sợ lúc chọn người kế vị cũng chẳng đến lượt Thẩm Giới.

Vị Lâm Truy vương điện hạ trước mắt này, liệu có biết không?

Vận mệnh của hắn, từ lúc nào không hay, đã bị bàn tay của người bên cạnh đẩy một cái, thổi một hơi, ngoặt một khúc ngoặt lớn?

Khương Tuyết Ninh kịp thời cụp mắt xuống, chưa để lộ ra vẻ khác thường gì, chỉ cùng đám người cúi người hành lễ, bước qua chúng tử đệ vương công quý tộc, tiếp tục đi về phía Từ Ninh cung.

Thẩm Giới ngây người.

Hắn không kìm được quay đầu nhìn về Khương Tuyết Ninh, trông dáng người thướt tha, bóng lưng yểu điệu của Khương nhị cô nương chỉ có duyên gặp mặt mấy lần nhưng đi lẫn trong đoàn người vẫn có thể dễ dàng phân biệt, đáy mắt hắn dần lộ ra vẻ không biết làm thế nào.

Hắn cứ cảm thấy ánh mắt đó, có sự đau thương sâu sắc.

Phải chăng hắn nhất thời hoa mắt, nhìn lầm rồi không?

Tiêu Xu đi chưa bao xa, vẻ tức giận trên khuôn mặt vẫn chưa tiêu tán, quay đầu như muốn nói điều gì với Khương Tuyết Ninh.

Nhưng Khương Tuyết Ninh đã dự liệu từ trước.

Trong chớp mắt khi Tiêu Xu quay người, khóe môi nàng như cười như không, chất vấn Tiêu Xu trước, đánh ngược lại: “Vốn nghe người ta truyền tai nhau rằng Định Phi thế tử của Quốc công phủ thời niên thiếu vừa nhìn đã nhớ, là một thần đồng. Không ngờ bây giờ về kinh lại là một tên ăn chơi nói năng tùy tiện, sao công phủ không quản giáo hẳn hoi chứ?”

Đoàn người: “…”

Tiêu Xu: “…”

Trong bụng có bao nhiêu lời nói cũng đều bị chặn lại, nhất thời đến cả bản thân định nói gì cũng tức đến nỗi quên mất.

Gần một tháng không gặp, lần nữa quay lại, Khương Tuyết Ninh vẫn là Khương Tuyết Ninh khiến người khác hết đường xoay sở, hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi!

*

Khương Tuyết Ninh vốn cho rằng đến Từ Ninh cung có thể gặp được Thẩm Chỉ Y, nhưng khi cùng đám người vào trong thỉnh an, ngước mắt lên lại phát hiện không thấy nàng ấy bên cạnh thái hậu.

Lão yêu bà chữa khỏi bệnh nặng, vẻ mặt có phần mỏi mệt.

Sau khi được bọn họ thỉnh an, chỉ hỏi Tiêu Xu vài câu, khác với mọi khi đến nỗi không nhắc đến Thẩm Chỉ Y lấy một câu, càng không nhắc họ dốc sức làm thư đồng cho Trưởng công chúa thật tốt, đã xua tay cho bọn họ lui xuống.

Mới từ Từ Ninh cung đi ra, lông mày Khương Tuyết Ninh liền cau lại.

Rõ ràng không chỉ mình nàng có điều nghi hoặc.

Đến cả bánh bao nhỏ mũm mĩm Chu Bảo Anh, cũng khó hiểu: “Sao hôm nay không thấy Trưởng công chúa điện hạ nhỉ?”

Tiêu Xu không trả lời.

Trần Thục Nghi ý tứ sâu xa cười lên: “Trong cung có tin vui lớn, điện hạ chẳng mấy chốc sẽ đi Hung Nô hòa thân, mấy ngày nay đều đang chuẩn bị, gần nửa tháng không ra khỏi cửa cung rồi, tất nhiên sẽ không cùng đi thỉnh an Thái hậu nương nương với chúng ta.”

Chu Bảo Anh che miệng, “A” một tiếng.

Diêu Dung Dung chớp mắt, cũng không biết không hiểu thật hay giả bộ, nhỏ giọng nói: “Cho dù phải đi hòa thân, nhưng thỉnh an thái hậu nương nương cũng không đến, có phải, có phải không thích hợp lắm hay không…”

Khương Tuyết Ninh lạnh lùng nhìn nàng ta.

Vưu Nguyệt đánh giá sắc mặt Khương Tuyết Ninh, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác: “Nói thì là chuẩn bị đi hòa thân, nhưng có ai không biết tính tình của điện hạ chứ? Chắc là ầm ĩ hờn dỗi với Thái hậu nương nương thôi. Chỉ có điều quốc gia đại sự, sao lại có thể để cho điện hạ tùy tiện được? Ôi.”

Nàng ta giả bộ thở dài một hơi.

Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy ngứa ngáy bàn tay, muốn cho cái miệng đê tiện của nàng ta cái tát, vậy mới hả dạ.

Nhưng quả thực bây giờ không giống ngày trước nữa.

Nàng ép cơn giận xuống, cười mỉa, lại nhìn về Tiêu Xu: “Chúng ta rốt cuộc vẫn là thư đồng của điện hạ, năm mới vào cung, nên thỉnh an điện hạ chứ nhỉ?”

Nếu là khi trước, với tính cách khôn khéo của Tiêu Xu, nhất định sẽ đồng ý với ý kiến của Khương Tuyết Ninh.

Song thánh chỉ cho Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hòa thân đã hạ.

Đối với trưởng công chúa sắp rời khỏi tòa cung đình này, gần như đã làm ầm lên với cả thái hậu lẫn hoàng đế, thì dù ngày xưa có thân thiết đến mấy, nhưng cân nhắc lợi và hại, nàng ta cuối cùng cười cười, nhàn nhạt đáp: “Bây giờ điện hạ tâm phiền, đến thánh thượng và thái hậu đều không gặp, chúng ta việc gì phải quấy rầy?”

Tác phong kín kẽ này thực khiến Khương Tuyết Ninh chán ghét, nàng dứt khoát không giả vờ nữa, lạnh lùng nói: “Tìm cái cớ gì chứ? Năng lực xu lợi tị hại của Tiêu đại cô nương đỉnh thật đó. Không đi thì thôi. Có ai muốn đi cùng không?”

Nàng chuyển ánh mắt, nhìn người bên cạnh.

Trần Thục Nghi từ trước đến nay vẫn đứng về phía Tiêu Xu, không lên tiếng; Diêu Dung Dung sợ hãi cúi thấp đầu; Chu Bảo Anh cau này lại, nhìn Tiêu Xu và Trần Thục Nghi, dường như hơi bối rối, dáng vẻ vô cùng khó xử; Vưu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm động dậy; Phương Diệu lại nhanh chóng lấy một đồng tiền từ trong ống tay áo, khép lòng bàn tay lắc lên, nhắm mắt không ngừng lẩm bẩm.

Khương Tuyết Huệ hơi động, nhưng nhìn Khương Tuyết Ninh, nhớ ra nàng và Trưởng công chúa quan hệ thân thiết, chỉ e trong lòng không muốn thấy mình lắm, vì vậy gạt đi ý nghĩ muốn đi.

Nàng đắn đo trong giây lát đáp: “Ta và điện hạ qua lại không thân, không dám tùy tiện tới, Ninh muội muội nếu gặp được điện hạ, hãy vấn an thay ta.”

Khương Tuyết Ninh nhìn nàng, không đáp.

Đợi thêm một chốc, vẫn không có người đứng ra, cũng không có ai lên tiếng, vì thế nàng cười khẩy, phất tay áo mà đi.

Đi xa mười mấy bước, đằng sau mới vọng đến tiếng kêu gấp gáp: “A, ra rồi, quẻ chính đông thượng thượng! Đợi đã, Khương nhị cô nương, đại quý nhân, đợi ta với nào!”

Nàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Phương Diệu.

Cô nương ăn vận đúng mực nhưng lại có thói xấu mê tín dị đoan này đang xách váy, vội vàng chạy về phía nàng, ngượng ngập đưa nàng xem đồng tiền vừa nãy, hơi thở dốc, cười vô cùng thần bí: “Quẻ tượng nói với ta, nên đi cùng với cô nương.”

Ngần ấy thư đồng trong Ngưỡng Chỉ Trai, chỉ có Phương Diệu là người trông không đáng tin nhất, mặc kệ là làm việc gì, đều phải cầu thần xem bói trước, rồi mới quyết định.

Cảm quan của Khương Tuyết Ninh đối với người này từ trước đến nay vẫn có phần tế nhị.

Suy cho cùng nếu vận mệnh và may rủi của con người thật sự có thể tính toán, hay chỉ là dựa vào việc cầu thần coi bói để tìm cái cớ tưởng chừng như vô hại cho những quyết định của mình?

Nàng nhìn Phương Diệu trong giây lát, cuối cùng vẫn mỉm cười với nàng, không hỏi gì nhiều, tiếp tục đi đến Minh Phượng cung.

*

Khương Tuyết Ninh thực sự lo lắng cho Thẩm Chỉ Y.

Khoảng thời gian này trong cung, Thẩm Chỉ Y luôn coi sóc nàng, đối xử tốt với nàng.

Nàng không phải người vô tâm, sao có thể thoải mái vô lo được?

Trời dần tối đi.

Khi nàng và Phương Diệu đến Minh Phượng Cung, bên ngoài đã chong đèn.

Trong ánh đèn lại nhìn thấy một vị nữ quan đứng ngoài tẩm cung lặng lẽ lau nước mắt, gần một tháng không gặp, dường như đã tiều tụy đi nhiều. Không phải vị Tô thượng nghi trước nay thân thiết với Thẩm Chỉ Y thì còn ai nữa?

Lòng Khương Tuyết Ninh càng nặng nề, đi đến trước mặt hành lễ: “Tô thượng nghi, điện hạ có trong cung không?”

Khóe mắt Tô thượng nghi vẫn còn đỏ, ngước mắt nhìn thấy là nàng, thì thực kinh ngạc: “Khương nhị cô nương, hai người đây là?”

Khương Tuyết Ninh đáp: “Hôm nay nhập cung, tới thỉnh an điện hạ.”

Tô thượng nghi trước nay vốn duy trì bộ mặt nghiêm nghị không biểu cảm, nhưng khi nghe được những lời này lại trào nước mắt, đưa bọn họ vào trong cung, thậm chí còn hơi nghẹn ngào: “Lúc đón Tết điện hạ cứ nhắc cô nương mãi, cô nương có thể đến thăm điện hạ thật tốt quá rồi.”

Ngoài cung đèn sáng rực.

Trong Minh Phượng cung lại hơi hiện vẻ tăm tối, chỉ thắp hai ba chiếc đèn, giữa ngày đông bước vào thậm chí còn khiến người thấy lạnh lẽo thê lương.

Khương Tuyết Ninh rùng mình.

Phía trước có một dáng người mảnh mai, bóng đổ dài trên mặt đất dưới ánh đèn u ám.

Thẩm Chỉ Y mặc một bộ cung trang vàng nhạt hoa văn phi phượng đứng trước một tấm bình phong, tuy chỉ có chút ánh sáng chiếu lên đường thêu tinh tế của bộ cung trang, nhưng cũng tôn lên mấy phần rực rỡ giữa ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, quả thực là con gái cưng của trời, thiên hoàng quý tộc.

Nàng đang ngầng đầu nhìn tấm bình phong, hình như hơi thất thần.

Tô thượng nghi vào cung thông truyền.

Lúc này mới hơi quay đầu lại, khi nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đã gần một tháng không gặp, lại không quá kinh ngạc, như thể khoảng thời gian vừa rồi vẫn luôn bình thường, cười lên một cách tự nhiên: “Ninh Ninh tới rồi à.”

Một khắc ấy, trong lòng Khương Tuyết Ninh vô cùng đau đớn.

Chỉ vì trên khuôn mặt quay qua của Thẩm Chỉ Y, là sự bình phẳng tĩnh lặng, không một gợn sóng. Không còn dáng vẻ thích chơi đùa nghịch ngợm thậm chí là ngang ngược mặc kệ lí lẽ thường ngày, dường như không còn hứng thú với điều gì nữa, có cũng được không có cũng chẳng sao.

Đó là cảm giác chán chường mệt mỏi.

Giống như một người bề ngoài vô cùng tươi tắn xán lạn, nhưng bên trong chỉ còn lại màu xám tro thê thảm.

Niềm thương xót và nỗi hổ thẹn của nàng bỗng cuộn trào dâng như thủy triều: Thẩm Chỉ Y hết mực đốt tốt với nàng vẫn còn đang bị vây khốn trong cung, sao nàng lại dám có ý định nhân lúc vây quét Thiên Giáo ở Thông Châu mà trốn đến chân trời góc bể cơ chứ?

Kiếp trước nàng từng chứng kiến Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hoà thân.

Sứ thần và đội hộ vệ rồng rắn đưa dâu từ hoàng cung ra đến ngoài thành.

Nhưng trở về lại là một chiếc quan tài lạnh lẽo!

Khương Tuyết Ninh không kịp ngăn nước mắt rơi xuống.

Thẩm Chỉ Y lại đi đến, kéo tay nàng, vết sẹo nơi khoé mắt không dùng phấn che đi, tranh sáng tranh tối, là vết sẹo năm đó xã tắc lung lay, máu nhuộm giang sơn để lại trên má nàng.

Thẩm Chỉ Y dẫn Khương Tuyết Ninh đến trước bình phong: “Nhìn đi, rất nhanh thôi ta đến đầu bên kia của Nhạn Môn quan rồi.”

Đó là một tấm bản đồ, dùng bút mực miêu tả phần lãnh thổ ngoài Nhạn Môn quan thuộc về Thát Đát.

Khương Tuyết Ninh nhận ra hàng chữ nhỏ trên đó là chữ người ngoại tộc sử dụng.

Nàng liền nhớ đến, năm đó hòa thân với Thát Đát, sứ thần dâng tặng một tấm bản đồ Thát Đát cho Thẩm Lang: Trung Nguyên từ xa xưa có điển cố, hiến bản đồ cũng đồng nghĩa với hiến phần đất đai và lãnh thổ được vẽ trên đó!

Thẩm Lang là vị vua có dã tâm.

Chỉ mất đi một công chúa hoàng tộc, lại có thể đổi về sự thần phục của Thát Đát, cớ sao lại không làm?

Chỉ tiếc rằng hòa thân với Thát Đát chung quy như bảo hổ lột da, chẳng được mấy năm, Thát Đát hủy bỏ hòa ước, cử binh xâm phạm. Huyết mạch hoàng tộc Đại Càn – Trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y, tất nhiên sẽ hi sinh dưới đao kiếm của quyền lực…

Khương Tuyết Ninh muốn nói, lại nói không nên lời.

Thẩm Chỉ y cười nhàn nhạt: “Ta còn tưởng ngươi đến an ủi ta, ai ngờ vừa gặp đã khóc rồi, trái lại khiến ta phải nhọc lòng an ủi ngươi. Nghe nói hôm nay là sinh thần của ngươi, khóc sướt mướt như vậy sao được? Chuyện tốt bị ngươi khóc cho thành đen đủi rồi, bổn công chúa không bỏ qua cho đâu.”

Nàng gọi cung nhân bày tiệc rượu.

Sau đó kéo tay Khương Tuyết Ninh, cũng nhìn Phương Diệu, không hỏi vì sao người khác không đến, chỉ nói: “Đến cũng đến rồi, tối nay cũng vừa hay uống mấy chén, coi như chúc mừng sinh thần ngươi.”

Phương Diệu vốn không nói được lời nào với Thẩm Chỉ Y, dù sao các vị thư đồng trong Ngưỡng Chi Trai cũng đều giỏi giang hơn nhiều, xếp thế nào cũng không đến lượt nàng, vì thế tuy Thẩm Chỉ Y không hỏi han nàng, nàng cũng không để tâm.

Cung nhân sắp rượu bày tiệc.

Phương Diệu và Khương Tuyết Ninh ngồi xuống, uống rượu cùng Thẩm Chỉ Y. Có lẽ cũng biết không khí bây giờ không được tốt, nên cố gắng nói những chuyện thú vị cho hai người họ vui vẻ, đôi lúc còn có thể nghe được vào tiếng cười.

Rượu qua ba lượt, không còn phiền não.

Ba người uống đến nỗi chuếnh choáng say.

Tửu lượng Phương Diệu kém nhất, gục đầu xuống bàn.

Thẩm Chỉ Y cũng bị hơi men xộc lên, nhìn Phương Diệu đổ gục, cất tiếng cười, sau đó kéo Khương Tuyết Ninh ra cửa cung xem ánh trăng mười sáu, bước chân liêu xiêu, ngồi phịch xuống bậc thềm bên ngoài.

Đêm khuya sương dày, trên thềm ướt đẫm.

Khương Tuyết Ninh uống không ít, mơ mơ màng màng một lúc, về sau càng uống càng tỉnh, cũng ngồi trên bậc, ngẩng đầu nhìn vầng trăng vắng lặng mờ sương giữa trời cùng Thẩm Chỉ Y.

Thẩm Chỉ Y dường như hơi lạnh, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay nàng.

Giọng nói mơ hồ vang lên: “Ninh Ninh…”

Khương Tuyết Ninh không dám quay lại nhìn, sợ phải nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ, chỉ nói: “Điện hạ, có ta ở đây.”

Thẩm Chỉ Y nỉ non: “Sợ khi đi rồi không được nhìn thấy ngươi nữa.”

Khương Tuyết Ninh nhìn ánh trăng ảm đạm, để nó rọi lên gò má nhuốm hơi rượu tái nhợt của mình, không nói gì một lúc lâu.

Nước mắt thấm ướt cổ nàng.

Thẩm Chỉ Y ngậm cười than thở: “Đôi lúc thật hận khi sinh ra trong nhà đế vương…”

Khương Tuyết Ninh run lên, nhưng lúc này không biết vì sao dũng khí trào lên từ trong lồng ngực nàng, khiến ý nghĩ điên rồ trong thâm tâm nàng vọt ra, dẫn dụ nàng mở miệng nói: “Điện hạ, không đi hòa thân nữa, ta giúp người, trốn đi thật xa, có được không?”

Mặt Thẩm Chỉ Y sát bên cổ nàng.

Người như đã uống say, từ cổ họng mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng cười: “Ừ, Ninh Ninh dẫn ta cao chạy xa bay.”

Vai nàng nặng xuống.

Thẩm Chỉ Y cuối cùng cũng ngủ thiếp đi như Phương Diệu.

Khương Tuyết Ninh ngồi cứng đờ trên thềm rất lâu, cho đến khi sương lạnh làm ướt lông mi nàng, Tô Thượng Nghi từ bên cạnh đi đến đỡ Thẩm Chỉ Y say mèm lên, nàng mới vịn tay cung nhân, đứng lên, uống nửa bát canh giải rượu với Phương Diệu bị người gọi tỉnh, được cung nhân Minh Phượng cung xách lồng đèn đưa về Ngưỡng Chỉ Trai.

Phương Diệu bước thấp bước cao sớm đã không phân biệt nổi đông tay nam bắc, vừa về đến phòng mình, ngã người ngủ ngay.

Khương Tuyết Ninh vào phòng, ý thức vẫn còn vô cùng tỉnh táo.

Nàng thắp một ngọn đèn, lấy nước rửa mặt, đứng trước chậu đồng đang dần lặng sóng nước, nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu trong chậu, xuất thần thật lâu.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa khe khẽ khiến nàng bừng tỉnh.

“Cốc cốc.”

Nửa đêm thế này, lại có người ở bên ngoài cửa phòng nàng, nhỏ giọng hỏi: “Khương Nhị cô nương đã ngủ chưa?”

Giọng hơi the thé, vừa nghe đã biết là thái giám trong cung.

Trên mặt Khương Tuyết Ninh vẫn còn đọng mấy giọt nước, đồng tử đột nhiên co lại: “Ai?”

Thái giám bên ngoài nói: “Nô tài tới đưa mì trường thọ cho cô nương.”

Khương Tuyết Ninh ngẩn người trong giây lát.

Mì trường thọ?

Trong lòng nàng ngờ vực, tiến tới mở cửa, quả thực nhìn thấy một tiểu thái giám. Trông rất lạ mặt, mặc quần áo của Ngự Thiện Phòng, trong tay xách một hộp đồ ăn, cũng là hình thức hộp đồ ăn của Ngự Thiện Phòng.

Quá nửa đêm vẫn có thể sai bảo người của Ngự Thiện Phòng, có thể có mấy người?

Hơn nữa đây là trong thâm cung cung cấm, lại còn có ai biết hôm nay là sinh thần của nàng?

Nàng nhận lấy hộp đồ ăn từ trong tay tiểu thái giám, hốt hoảng nhận thấy mắt nóng lên, chỉ cụp mắt nói: “Vất vả rồi, cảm tạ Trưởng công chúa đã nhớ đến.”

Tiểu thái giám đó vốn còn dè dặt cúi đầu, nghe lời này thì hơi kinh ngạc ngước mắt lên, mở miệng dường như định nói gì đó, cuối cùng lại ngậm chặt miệng.

Hắn im lặng không phát ra tiếng động mà rời đi.

Khương Tuyết Ninh căn bản không chú ý tới chi tiết này, nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ đóng cửa lại, ngồi xuống bàn, mở nắp hộp đồ ăn.

Một bát mì vô cùng giản đơn, nước mì làm từ nước hầm gà, bên trên đặt một quả trứng chần nước sôi, rắc chút hành lá xanh non, thịt băm được băm nhuyễn quấy ở bên trong.

Nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm.

Khương Tuyết Ninh cầm đôi đũa bạc được đặt trong hộp lên, gắp ăn mấy miếng, nhưng không nếm ra được vị gì. Chỉ có từng giọt nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây rơi vào trong bát, lẫn vào trong nước mì, càng ăn càng mặn.

Cuối cùng, nàng ôm lấy cái bát không, khóc òa.

Nhưng cũng là khóc không thành tiếng.

Ngồi trong đêm lạnh lẽo yên tĩnh, nghe tiếng ngọc lậu (kiểu đồng hồ thời cổ đại) bên ngoài điểm canh ba giờ Tý, lại sang một ngày mới.
Bình Luận (0)
Comment