Khôn Ninh

Chương 229

Một đêm này, không ai ngủ ngon cả.


Tạ Nguy không ngủ được cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.


Nhưng Khương Tuyết Ninh trùm kín cả mặt trong chăn, đến khi yên tĩnh lại, cảm thấy tâm trạng vẫn hơi thấp thỏm, có lẽ cũng vì buổi tối đã ngủ được một lát, qua nửa đêm thật sự không buồn ngủ nữa. Nàng cứ mở mắt, đến tận tờ mờ sáng mới cảm thấy mí mắt trĩu nặng, liền thiếp đi một lát.


Sáng sớm, nàng thức giấc, Tạ Nguy đã dậy từ lúc nào rồi.


Từ khuôn mặt hắn thật sự không nhìn ra được đêm qua đã xảy ra chuyện gì, bình thản không có gì bất thường, đạo bào nhuốm máu cũng đã thay bằng một bộ sạch sẽ.


Bây giờ Thiên Giáo đối đãi với hắn giống như một vị khách, đưa tới các đồ dùng để rửa mặt, vô cùng quy củ.


Nếu không phải bên ngoài vẫn còn cả đám người ngày đêm canh gác, chỉ e rằng khiến người ta vẫn nghĩ hắn là Độ Quân sơn nhân như ngày trước, chứ không phải là người bị giam giữ như hiện tại.


Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt.


Nàng tự biết bây giờ bị Thiên Giáo bắt giữ, không được tự do, vốn không nên lười biếng. Nhưng dù sao quá nửa đêm cũng ngủ không ngon, thực sự không có chút sức lực nào, thậm chí còn thấy hơi đau đầu, suy nhược.


Cố gắng ngồi dậy, nhưng chẳng mấy chốc lại nằm vật xuống.


Tạ Nguy nhìn thấy cảnh tượng này chẳng hiểu sao thấy hơi buồn cười, người nằm trong chăn chỉ lộ ra cái đầu rối bù, chẳng có chút thần thái nào giống người trêu chọc hắn đêm qua, hắn hỏi nàng: “Dậy rồi à?”


Khương Tuyết Ninh nằm trong chăn gật gật đầu.


Sau đó nói thêm: “Buồn ngủ.”


Tuy chỉ nói hai chữ, nhưng có thể nghe ra âm thanh hơi khác biệt so với ngày thường, mang theo chút khàn khàn, lại lộ ra chút lười biếng, yếu ớt. Vừa nói xong, chính nàng cũng sửng sốt, lập tức nhớ tới chuyện gì đó, nhẹ cắn răng, có chút buồn bực nhìn về phía Tạ Cư An.


Tạ Nguy nghe thấy giọng của nàng cũng khẽ giật mình, lập tức chuyển dời ánh mắt, đặt nhẹ ngón tay che lên miệng nói: “Vậy nàng ngủ tiếp?”


Khương Tuyết Ninh cười khẩy một tiếng: “Còn cần ngươi nói à?”


Nàng không buồn để ý đến hắn, bực tức xoay người lại, một lần nữa quay đầu đi, cuộn mình trong chăn thành cái kén lớn, nhắm mắt lại, mặc kệ mọi việc bên ngoài.


Bên ngoài trời đã sáng, ánh sáng chiếu qua cánh cửa sổ giấy hơi cũ kỹ màu trắng đáp xuống trên người nàng, làn tóc xanh trải ra trên gối như thác nước, Tạ Nguy nhìn thấy, cảm giác dòng thời gian như trôi chậm lại trên mái tóc suôn mềm.


Rõ ràng đang gặp cảnh hiểm nguy, nhưng lại mang đến cho người ta chút cảm giác ấm áp dịu dàng.


Hắn đứng ngẩn ở đó một lúc, mới chậm rãi mỉm cười rồi đi ra ngoài.


Vạn Hưu Tử mới sáng ra đã phái người đến mời hắn.


Trong sơn trang cứ cách ba bước lại có lính canh, năm bước lại có một trạm canh gác, lính canh còn dày đặc hơn đêm qua, đạo đồng dẫn đường giữ im lặng suốt đường đi, giáo chúng Thiên giáo bắt gặp đều nhìn hắn bằng ánh mắt chăm chú xen lẫn kiêng kị.


Đi tới một phương đình bên hồ thì dừng lại.


Bên trong không chỉ một mình Vạn Hưu Tử, ngoài ông ta cùng mấy đạo đồng hầu hạ ra còn có mấy phân đà chủ cao thấp béo gầy đủ cả, một số ăn vận như đạo sĩ, số khác chỉ như những kẻ có võ hành tẩu giang hồ thông thường.


Nhưng không ai ngoại lệ, trông có vẻ như đều không phải người hiền lành gì.


Hôm qua Vạn Hưu Tử nói hôm nay ông ta nhất định sẽ đưa ra câu trả lời, cho nên hôm nay mới gọi hắn đến. Thấy Tạ Nguy tiến đến, ông ta liền đặt chén trà trong tay xuống, nói: “Đêm qua giết người xong, ngủ có ngon không?”


Tạ Nguy vẫn luôn nghiêm cẩn tiết chế, cũng không phải là kẻ ăn chơi ham mê tửu sắc tổn hại thân thể, cho dù ngày trước thắp đèn học đàn và đọc sách đến khuya, hay sau này vào triều làm quan giải quyết nghị sự, thỉnh thoảng thức một hai đêm thì cũng không có vấn đề, từ sắc mặt cũng không nhìn ra được điểm gì khác lạ.


Hắn cũng không để ý đến lời nói mang vẻ châm chọc của Vạn Hưu Tử.


Chỉ nói: “Rất ngon.”


Rất ngon?


Vạn Hưu Tử cũng không phải là không có tai mắt.


Tối qua khi ông ta nói vài câu thăm dò, nữ nhân kia thẹn quá hoá giận phản bác lại, tự thanh minh không có quan hệ gì với Độ Quân, nhưng buổi tối khi bị nhốt cùng một gian phòng, ngủ cùng một giường lại không thấy phản kháng gì. Buổi sáng khi người đưa chậu nước rửa mặt vào, tuy rằng Độ Quân đã dậy trước, cũng không nhìn được ra là hai người họ có ngủ cùng nhau không, nhưng sáng nay, người canh gác bên ngoài đến bẩm báo với ông ta rằng ban đầu không có chút động tĩnh gì, đến giờ Tý, sau nửa đêm lại nghe bên trong truyền ra âm thanh.


Vậy mới đúng chứ.


Độ Quân có bản tính ổn trọng và giỏi kiềm chế, nhưng đối diện với mỹ nhân, ở cùng một phòng, muốn không có chút động tĩnh mới là kỳ quái. Còn về phần sau nửa đêm mới có động tĩnh, càng không khó lý giải, thậm chí còn đáng tin. Dù sao tai vách mạch rừng, đâu ai muốn bị người ta chú ý. Đến lúc thủ vệ bên ngoài đêm khuya mệt mỏi, tinh thần không tập trung nữa, thừa dịp đó phát sinh chút việc tằng tịu cũng khó bị người ta phát hiện.


Chỉ đáng tiếc, sao Độ Quân biết được?


Ông ta sớm đã căn dặn, đám thuộc hạ này nào dám buông lỏng canh chừng?


Vạn Hưu Tử không tin vào mà tình yêu chết tiệt gì hết, trên đời này có lẽ có nữ nhân lụy tình, nhưng làm gì có nam nhân nào sống chết vì tình? Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân chẳng qua chỉ có tác dụng để giải quyết ham muốn, giống như công cụ, như bộ quần áo mặc ngoài, chỉ khác là có xấu có đẹp, có béo có gầy mà thôi.


Nhắm mắt lại, thì ai cũng giống nhau cả.


Nếu không phải chỉ để giải quyết nhu cầu, thì làm gì có nam nhân nào nguyện ý yêu đương cùng nữ nhân?


Cho nên, nếu Tạ Nguy không động đến Khương Tuyết Ninh, ngược lại ông ta sẽ sinh nghi, nhưng hiện tại lại có chút tin rằng Tạ Nguy vì yêu mà nhất thời mờ mắt.


Chỉ là Vạn Hưu Tử sẽ không nói ra lời này, ông ta nói: “Điều kiện mà hôm qua ngươi đưa ra, bổn tọa cùng các phân đà chủ cũng đã bàn bạc. Dù sao ngươi cũng từng ở trong triều nhiều năm, biết rõ bản đồ chín thành cũng không phải chuyện lạ. Thế cục Thiên Giáo ta hiện tại, đã chiếm được bốn tỉnh bắt đầu từ Kim Lăng, cho đến Giang Chiết, Phúc Kiến, Giang Tây, thế như chẻ tre, vừa vặn bây giờ muốn tiến lên hướng tây hướng bắc, thôn tính đồng bằng Trung Nguyên. Nếu ngươi có thể dâng bản đồ bày binh bố trận lên, góp công cho đại kế này, chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi mà, bổn tọa đương nhiên sẽ không giữ mãi không thả.”


Tạ Nguy nhìn ông ta, không đáp lời.


Quả nhiên Vạn Hưu Tử cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, ông ta liền đổi chủ đề: “Có điều là bản đồ bày binh bố trận, trong giáo cũng không có ai biết rõ, càng không thể kiểm tra độ chính xác được. Cho dù ngươi tùy tiện vẽ ra một bản để lừa gạt, ta cũng không thể phân biệt là thật hay giả. Vàng thật không sợ lửa, chỉ có cách đợi đến khi thật sự giao chiến, mới biết được lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu ngươi có ý định hãm hại, mà bổn tọa lại dựa theo bản đồ của ngươi để điều binh khiển tướng, nhỡ không chính xác thì lập tức dẫn đến toàn quân bị diệt, thương vong vô kể. Điều kiện này, nếu ngươi là bổn tọa, ngươi có đáp ứng không?”


Ý này là muốn có bản đồ bày binh bố trận của Tạ Nguy, nhưng lại không muốn thả người.


Quả thật, Vạn Hưu Tử nói không sai.


Nhưng đằng sau những lời đường đường chính chính như vậy, ai mà không biết, ông ta giữ Khương Tuyết Ninh lại là muốn giữ một con tin để khống chế Tạ Nguy, khiến Tạ Nguy luôn phải ngoan ngoãn trong khuôn phép. Nếu vô dụng, Tạ Nguy trốn không thoát; nếu hữu dụng, còn có thể tiếp tục điều khiển Tạ Nguy bán mạng cho mình.


Tạ Nguy nói: “Giáo thủ có lời gì xin cứ nói thẳng.”


Vạn Hưu Tử lại cười nhạt: “Ngươi há không biết ta muốn nói gì?”


Những đà chủ xung quanh không một ai lên tiếng.


Nụ cười giả tạo trên khuôn mặt Vạn Hưu Tử âm thầm bị đè nén bởi sự u ám, đáy mắt tăng thêm mấy phần tính toán ngoan độc, chỉ nói: “Nữ tử kia, giờ đây bổn tọa không thể thả. Bản đồ bày binh bố trận của chín thành rất quan trọng, chỉ cần mắc sai lầm, ngươi có mười cái đầu cũng không gánh vác nổi. Sự việc đến hiện tại, ngươi đã nằm dưới lưỡi kiếm của ta, không còn lựa chọn nào khác. Vẽ bản đồ ra, bổn tọa tâm tình tốt thì có thể thả các ngươi. Còn nếu không vẽ, hoặc vẽ ra một bản giả, tiền tuyến nếm mùi thất bại, vậy thì nàng ta sẽ phải tuẫn táng cùng ngươi!”


Nét mặt Tạ Nguy ngay tức khắc toát lên sự tức giận, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.


Vạn Hưu Tử cũng không thúc giục hắn, chỉ nói: “Đến lượt ngươi suy nghĩ rồi.”


Nhưng thật ra cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất.


Đúng như lời của Vạn Hưu Tử, Tạ Nguy không có lựa chọn.


Dâng lên bản đồ bày binh bố trận, để mình có giá trị lợi dụng, còn có thể đổi lấy một chút hi vọng sống; nếu ngoan cố chống cự, bây giờ sẽ rơi đầu, không còn chút cơ hội nào để xoay chuyển.


Người thông minh đều sẽ chọn vế trước.


Tạ Cư An cũng hoàn toàn thức thời chọn phương án trước.


Nghe được câu trả lời khẳng định hắn đưa ra, nhưng lúc nhìn thấy hắn nắm chặt bàn tay khép trong ống áo đang buông xuôi bên người, Vạn Hưu Tử lại cảm thấy một sự vui vẻ chưa từng có…


Cho dù ngươi có trăm ngàn kế giỏi giang hơn người, cũng đâu thể xoay chuyển tình hình?


Có nhược điểm thì chỉ có thể bị người ta chi phối!


Mà vừa vặn ông ta lại nắm được nhược điểm này, vậy là có thể đứng vào thế bất bại.


Trong ngày hai ba tháng giêng hôm nay, trước hết Tạ Nguy vẽ cho Vạn Hưu Tử bản đồ bày binh bố trận của Huy Châu – thành gần Kim Lăng nhất, Vạn Hưu Tử không cần nhìn qua, gọi người trực tiếp đưa đến tiền tuyến.


Ông ta cũng không nói với đại quân lấy một lời.


Hơn hai mươi năm trước cùng Bình Nam Vương khởi sự thất bại, chật vật rút khỏi kinh thành, trốn xa Giang Nam, những năm gần đây triều đình liên tục theo dõi điều tra ông ta không ngừng, đã khiến ông ta tạo thành thói quen cẩn thận thái quá, chỉ riêng ở Kim Lăng đã có không biết bao nhiêu chỗ ở.


Đến cả chuyện năm đó Tạ Nguy cũng chỉ biết một chút.


Bây giờ vào thời điểm then chốt này, tiền tuyến là nơi vô cùng nguy hiểm, một khi có trận chiến nào thất bại, những người còn lại có khả năng bị giết, có thể bị bắt, bất luận dù là tình huống nào đối với Vạn Hưu Tử mà nói đều không thể chấp nhận được.


Cho nên lộ trình của ông ta hoàn toàn trái ngược với lộ trình của đội quân Thiên Giáo.


Thiên Giáo hành quân từ hướng Đông đi về hướng Tây, Vạn Hưu Tử thì lại hành tiến từ Tây sang Đông, đại quân rút khỏi một thành từ phía Đông thì ông ta tiến vào một thành theo hướng Đông. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chiến sự thuận lợi, sẽ tương hợp với đạo quân ở một thành nào đó trên đường.


Đây chính là kế thỏ khôn có ba hang, dù có ai muốn hạ thủ với ông ta, chỉ sợ cũng không thể tìm ra được tung tích.


Để truyền tin từ Lạc Dương đến Kim Lăng nếu dùng ngựa phi nhanh cũng mất hai đến ba ngày.


Phía tiền tuyến đã nhận được phân phó của Vạn Hưu Tử, từ trong sáu vạn quân tách ra hai vạn, tìm ra các yếu điểm từ trên bản đồ bày binh bố trận chỉ ra, tiến công vào Huy Châu. Tháng giêng bắt đầu xuất binh, đầu tháng hai đã chiếm lĩnh được khu vực này, treo “Đại đồng kỳ” của Thiên Giao ngay trên đầu thành.


Tin tức truyền về Lạc Dương, toàn bộ sơn trang cũng vì vậy mà phấn chấn.


Không nghi ngờ gì, điều này cũng kiểm chứng độ chính xác của bản đồ bày binh bố trận mà Tạ Nguy đưa ra.


Bất giác, địa vị “Cố vấn của Thiên Giáo” và “Độ quân sơn nhân” ngày xưa của hắn dường như đã quay trở lại. Đến cả Vạn Hưu Tử cũng đối đãi hòa nhã vui vẻ với hắn, ngoài việc hoàn toàn không hề đề cập đến việc thả Khương Tuyết Ninh, còn lại đối xử với hắn như lúc còn ở Thiên Giáo không khác là mấy.


Giữa tháng hai, đám người liền lên đường tiến về phía Đông.


Rời Lạc Dương, thành tiếp theo là Hứa Xương, hắn vẫn ở lại phân đà của Thiên giáo, nhưng lần này ở một đạo quan không lớn lắm.


Tạ Nguy đã được tự do hơn một chút, ít nhất chỉ cần ở trong tầm mắt của người khác, có thể tự đi dạo quanh một chút, không cần cả ngày buồn bực trong phòng.


Nhưng sự hạn chế của Thiên Giáo đối với Khương Tuyết Ninh thì vẫn gắt gao như cũ.


Thậm chí có thể nói, sau khi đến đạo quan ở Hứa Xương, chỉ cần hắn ở trong sơn trang, đi đến chỗ nào cũng được, chỉ cần vẫn xuất hiện trong tầm mắt của người khác, vậy sẽ không ai để ý gì đến hắn.


Chỉ có điều, việc canh chừng Khương Tuyết Ninh không những không buông lỏng, ngược lại so với hồi ở thành Lạc Dương càng tỉ mỉ cẩn trọng hơn, tuy là được hầu hạ đồ ăn ngon, nhưng hầu hết thời gian đều không được rời khỏi phòng một bước.


Khương Tuyết Ninh tính tình hoạt bát, suýt bị đám người này làm cho nghẹt thở.


Thời gian này nàng ngày mắng đêm mắng Vạn Hưu Tử, buổi tối lúc đi ngủ cùng Tạ Nguy nàng nói: “Đúng là người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sau này lão đầu này mà rơi vào tay bà đây, phải khiến cho mười tám đời tổ tông cũng không nhận ra nổi lão ta nữa”.


Tạ Nguy ban ngoài phải ở bên ngoài toan tính, không dám sai một bước, đầu óc như một cây cung luôn kéo căng, trở về thấy nàng tức giận như vậy, không nhịn được bật cười.


Chỉ là cũng biết là trong lòng nàng đang ức chế, liền trấn an nàng: “Sớm thôi.”


Khương Tuyết Ninh chỉ trợn mắt nhìn hắn.


Qua một lúc mới do dự hỏi: “Đêm nay có cần kêu không?”


Khoảng thời gian này, hai người họ diễn kịch đã đạt đến trình độ như thật, đến cả tắm rửa cũng dùng chung một thùng nước. Mặc dù Vạn Hưu Tử dường như đã tin vào quan hệ của bọn họ, nhưng không ai dám buông lỏng để tránh không cẩn thận lộ ra sơ hở, nên thỉnh thoảng vẫn kêu một chút, giày vò để tạo ra động tĩnh.


Tạ Nguy im lặng một lúc, nói: “Kêu đi.”


Khương Tuyết Ninh lại thật lâu không động đậy.


Phảng phất có chút cố kỵ, chần chừ.


Những ngày này, Tạ Nguy nghe nàng kêu không chỉ một hồi.


Dù sao thì kịch cũng vẫn phải diễn.


Nhưng mà ngọn lửa trong người hắn có lẽ chưa thực sự được dập xuống, hắn chẳng những không thể quen với màn tra tấn quen thuộc ngày này qua ngày khác này, ngược lại càng nghe hắn phản ứng càng mãnh liệt, không thể nhịn được mà làm chút chuyện với nàng, hơn nữa lại ngày càng quá phận. Đến đoạn cuối nàng chẳng cần hắng giọng giả vờ nữa mà thật sự bị hắn bắt nạt đến mức phải cầu xin, không tránh khỏi nhỏ lệ khẽ kêu than.


Chỉ là quá xấu hổ nên ngược lại nàng không kêu nữa.


Nàng sẽ tự cắn đôi môi đã đỏ ửng, hoặc là dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình để tránh không phát ra quá nhiều thanh âm.


Mỗi lúc như vậy, Tạ Nguy càng có nhận thức rõ ràng hơn về bản thân mình.


Hắn phát hiện những thứ xấu xa được chôn vùi sâu bên trong.


Thường ngày khoác lên mình diện mạo của thánh nhân, lúc này những điều đè nén từ sâu trong lòng mới bùng nổ. Hắn không những không tha cho nàng, ngược lại càng muốn tách đôi môi nàng, đẩy ngón tay đang che của nàng ra, nhìn nàng bị mình thúc ép đến nỗi khóe mắt đỏ rưng rưng, cuộn mình tủi thân trong lòng hắn, những âm thanh phát ra càng trở nên động tình hơn.


Lần gần nhất, là hai ngày trước.


Nàng rõ ràng đã học được bài học từ những ngày trước, cho nên đã thu liễm lại rất nhiều.


Nhưng hắn vẫn làm khó bản thân mình.


Hoặc là bản chất hắn đã có sự xấu xa, vốn đã muốn được tự do phóng túng như một người bình thường, thậm chí còn quá phận hơn cả người bình thường nữa. Vậy là hắn rướn người tới, dùng chất giọng khàn khàn gọi nàng, để nàng ngậm lấy.


Nàng không chịu.


Hắn nửa dụ nửa ép nàng hé miệng ăn một chút, nàng đã chống cự, quay ra ngoài nôn, nàng nhìn hắn, nước mắt rơi lã chã, cuối cùng khóc đến mức lòng hắn mềm đi, phạt nàng xoay người sang chỗ khác, siết chặt chân vậy mới xong việc.


Cho nên hôm nay Khương Tuyết Ninh tự nhiên thấy hơi sợ.


Nàng cảm nhận sâu sắc rằng bản thân mình nằm bên cạnh Tạ Nguy, cũng giống như một con thỏ lúc nào cũng có thể bị loài sói ăn sạch. Thậm chí có một lần nằm mơ, mơ thấy Tạ Nguy ngày mới quen, con thỏ được nàng ôm về, sau khi bị hắn xách đi thì đã chết.


Chỉ là không kêu thì còn có thế nào được?


Chả lẽ lại để Tạ Nguy kêu?


Đừng nói là bản thân Tạ Nguy, chính bản thân nàng cũng không cách nào tưởng tượng ra hình ảnh kia, chỉ là suy nghĩ di chuyển trong đầu, đã nhịn không được rùng mình một cái.


Cho nên cuối cùng, vẫn nên chấp nhận số phận.


Nàng vốn cho rằng sẽ giống như mấy ngày trước.


Nhưng thật không ngờ, hôm nay Tạ Nguy lại yên tĩnh khác thường, không hề động tay chân.


Kêu được một nửa, nàng buồn bực, mở miệng vô ý thức liền định hỏi hắn “Ngươi hôm nay sao vậy”, nhưng lời vừa định nói ra lại giật mình, đột nhiên kịp phản ứng, nàng hỏi cái này làm gì, ngại bản thân mình chết còn chưa đủ nhanh hay sao?


Vậy là lời nàng đã sắp nói ra lại lập tức nuốt lại.


Chỉ là Tạ Nguy lúc này lại chợt mở miệng, nói: “Nàng tiếp tục kêu đi, ta có lời muốn nói với nàng.”


Khương Tuyết Ninh giật mình, lập tức hiểu được vài phần, liền kêu lớn tiếng hơn một chút.


Tạ Nguy nằm bên cạnh nàng, ghé vào tai nàng, thấp giọng nói: “Vạn Hưu Tử đi từ hướng tây sang đông, tiền tuyến rút một thành thì hắn mới chuyển một thành. Từ Lạc Dương đến Hứa Xương rồi đến Kim Lăng, tổng cộng cũng không quá chín thành trọng điểm. Sắp tới ta sẽ tiếp tục đưa ra bản đồ bày binh bố trận, nhưng nếu muốn trốn thoát, nhất định phải trước khi hắn hội ngộ cùng đại quân Thiên giáo, chí ít là ở thành thứ năm. Tính cả chín thành, gồm cả Hứa Xương, sẽ còn Nam Dương, Nhữ Ninh, Lư Châu, An Khánh…”


Khương Tuyết Ninh lập tức kinh hãi.


Tạ Nguy một mình vào hang cọp, đương nhiên không thể không có toan tính, chỉ nói: “Giờ đây Vạn Hưu Tử giữ ta lại, chẳng khác gì bảo hổ lột da*, ta có thể nhìn ra thành thứ năm An Khánh chính là nơi trọng yếu, nếu đến thành này sẽ không còn cơ hội xoay chuyển được đại cục nữa, Vạn Hưu Tử tất nhiên cũng có thể nhìn ra. Sự đề phòng của ông ta tuyệt đối không thể dễ dàng tiêu biến như thế, nên sẽ đoán ý của ta.”


*Bảo hổ lột da: gốc 与虎谋皮, muốn thương lượng với hổ là lột da của nó. Nghĩa là: khi thương lượng cùng đối phương, hy vọng đối phương hi sinh lợi ích liên quan đến sự sống còn của chính mình là điều không thể.


Khương Tuyết Ninh nói: “Ngươi muốn động thủ ở An Khánh?”


Tạ Nguy cười một tiếng: “Không, nhất định phải động thủ trước khi đến An Khánh. Chuyện mà đến cả nàng cũng có thể nghĩ ra, Vạn Hưu Tử chẳng lẽ không nghĩ ra?”


Vậy là Khương Tuyết Ninh bèn nghĩ, chuyện Vạn Hưu Tử có thể lường được, thì Tạ Nguy nhất định sẽ không chọn động thủ ở đó, còn muốn động thủ trước đó một thành, thì chỉ có thể là…


Nàng nói: “Lư Châu phủ?”


Tạ Nguy nói: “Ta ở đây đoán ý Vạn Hưu Tử, hẳn ông ta cũng đang đoán ý của ta chứ?”


Đầu óc Khương Tuyết Ninh cũng cảm thấy choáng váng.


Nàng tự giơ ngón tay của mình ra điểm tính: Phân tích từ thế cục, lúc Vạn Hưu Tử tụ hội cùng đại quân thì xem như đại cục đã định, cho nên nếu muốn động thủ, chắc chắn phải chọn lúc trước khi bọn chúng đến thành thứ năm An Khánh. Điểm này Vạn Hưu Tử biết, Tạ Nguy cũng biết. Cho nên nếu Tạ Nguy chọn động thủ tại thành thứ năm An Khánh, Vạn Hưu Tử chắc hẳn sẽ ra tay với hắn trước đó, vậy muộn nhất là thành thứ tư Lư Châu phủ. Tạ Nguy đoán được ý của Vạn Hưu Tử nên nếu chờ đến Lư Châu thì đã quá trễ, nên sẽ đổi thành thứ ba – Nhữ Ninh, thậm chí còn có thể sớm hơn; Nhưng Vạn Hưu Tử lại không nghĩ ra Tạ Nguy cũng đang đoán ý ông ta hay sao?


Cứ lùi như vậy, đâu mới là điểm cuối?


Nàng bị hắn làm cho gấp gáp, nghĩ không ra, dứt khoát hỏi: “Nếu cứ suy tính như thế, chẳng lẽ ngươi muốn động thủ ở thành tiếp theo, hoặc thậm chí ngay ở đây sao?”


Tạ Nguy ấn nhẹ vào đầu nàng: “Nơi này trước không có quân, sau không có tặc, hai bên không bị có gì cản trở, sao có thể động thủ ở đây?”


Khương Tuyết Ninh mơ hồ.


Tạ Nguy thấy nàng dừng lại, không khỏi nhắc nhở: “Tiếp tục kêu.”


Khương Tuyết Ninh liền tức giận trừng mắt với hắn một cái, sau đó mới vô cùng lấy lệ kêu lên hai tiếng, lại hỏi: “Vậy chọn nơi nào?”


Ánh mắt Tạ Nguy sáng lên, nói: “Nhữ Ninh phủ.”


Thành thứ ba Nhữ Ninh?


Khương Tuyết Ninh mở miệng muốn hỏi tại sao, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh bản đồ các tỉnh của Đại Càn dọc theo sông Trường Giang, da đầu cơ hồ trong nháy mắt muốn nổ tung, mắt trợn tròn, nhìn về phía Tạ Nguy.


Tạ Nguy chỉ bình thản cười.


Châu phủ sát bên cạnh phía nam của Nhữ Ninh phủ, không phải nơi nào khác, chính là nơi Yến thị bị lưu đày năm xưa…


Hoàng Châu!


Mà trong hai năm qua, dù là Khương Tuyết Ninh hay Lữ Chiếu Ẩn, đều âm thầm gửi một lượng tiền bạc lớn kinh người tới Hoàng Châu. Nàng trước giờ chưa từng hỏi số tiền đó được dùng vào việc gì.

Nhưng mà Vưu Phương Ngâm kiếp trước chính là âm thầm trợ giúp Yến Lâm nuôi quân!


Mà đời này, so với kiếp trước, lúc Yến Lâm rời khỏi Hoàng Châu đi đến biên quan, lại là đơn thương độc mã, đánh trận ở biên quan thì dùng quân ở biên quan, chưa từng thấy bóng dáng bất cứ binh lính nào của Hoàng Châu?


Nàng nghĩ tới đây liền hít một hơi lạnh.


Nhữ Ninh phủ gần với Hoàng Châu nhất, nếu chọn động thủ ở đó, quả thật không thể nào thích hợp hơn.


Nhưng với tiền đề là…


Khương Tuyết Ninh nói: “Nhữ Ninh phủ chính là thành thứ ba, nhưng nếu Vạn Hưu Tử lại động thủ trước khi đến Nhữ Ninh thì phải làm sao?”


Tạ Nguy nói: “Tính toán mãi sẽ không có điểm cuối, ông ta và ta đều là đánh cược một ván.”


Khương Tuyết Ninh không nói gì: “Việc này còn phải dựa vào may mắn ư? Nếu như thất bại…”


Tạ Nguy cười khẽ: “Sao có thể thất bại chứ?”


Khương Tuyết Ninh lại tiếp tục không hiểu.


Tạ Nguy liền kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Nếu Vạn Hưu Tử chọn động thủ với ta ở thành thứ tư, ông ta chắc chắn sẽ thua không thể nghi ngờ; nếu ông ta chọn động thủ ở thành thứ ba, đụng độ với ta, tỷ lệ thắng bại là năm mươi phần trăm; còn nếu ông ta ra tay ở thành thứ nhất hoặc thứ hai, lúc đó ta chưa động thủ mà ông ta đã động, lá mặt lá trái, sẽ hứa hẹn để thu được lợi ích to lớn, ông ta vẫn sẽ không giết ta. Ông ta tự cho là đã nắm được nhược điểm của ta, lại không biết bản thân ông ta mang sẵn bản chất tham lam, đa nghi, đó cũng chính là nhược điểm. Cho nên dù ông ta chọn thành thứ nhất hay thứ hai, kết quả tệ nhất cũng chỉ là ta cùng khởi sự với Thiên Giáo. Mục đích vốn chỉ là đánh tới kinh thành là được, còn về việc do ai đánh vào, thật sự không quan trọng lắm.”


Đây cũng là nguyên nhân gốc rễ khiến Tạ Nguy dám lấy thân mình để mạo hiểm.


Trường hợp xấu nhất chỉ là giúp Thiên giáo đánh triều đình mà thôi.


Khương Tuyết Ninh nghe đến mức trợn mắt há miệng.


Tạ Nguy chỉ nhìn nàng, vùi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đáy mắt có chút ý cười đa mưu túc trí yêu dị, chỉ nói: “Tạ Cư An có thể sẽ không thắng, nhưng vĩnh viễn sẽ không thua.”


Khương Tuyết Ninh một câu cũng nói không nên lời, chỉ nhìn hắn.


Tạ Nguy lại nói: “Lúc đó nếu phải động thủ, cục diện nhất định sẽ hỗn loạn. Ta đã từng đến phân đà Nhữ Ninh phủ, hơn nữa phân đà chủ này cũng chính là tâm phúc ngày xưa của Công Nghi Thừa, nhất định sẽ gây khó dễ cho ta, dựa theo quy tắc trong giáo, phải lên thiên đài thị chúng. Thiên đài là một tế đàn đã được tu sửa, phía dưới đài bắt đầu từ hướng chính đông đi hai mươi bước về hướng bắc, sẽ có một mật thất, là do trước đây Đao Cầm Kiếm Thư từng để lại, người ngoài không hề biết. Đến lúc đó nàng không cần để ý đến người khác, nhân lúc hỗn loạn, thì vào trong đó trốn, nếu không nghe thấy tiếng của Yến Lâm hoặc của Đao Cầm Kiếm Thư thì đừng ra ngoài. Nàng nhớ rõ rồi chứ?”


Một trận đao quang kiếm ảnh cơ hồ chuẩn bị sắp diễn ra.


Khương Tuyết Ninh nhủ thầm trong lòng, gật đầu nói: “Đã nhớ rồi.”


Tạ Nguy bảo nàng lặp lại hai lần, lúc này mới yên tâm, hắn bảo nàng kêu thêm một lúc, rồi gọi người đưa nước tới, sau đó hắn đẩy Khương Tuyết Ninh: “Nàng đi tắm đi.”


Khương Tuyết Ninh vẫn có chút chưa lấy lại được tinh thần.


Mấy hôm nay nàng thật sự khá lười biếng, từ tối qua đến bây giờ vẫn chưa được ra khỏi cửa, không bị dính chút bụi bẩn, cũng chẳng đổ chút mồ hôi nào, cả người từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, bây giờ không muốn cử động cho lắm, liền lẩm bẩm muốn trì hoãn: “Tại sao ngày nào cũng bảo ta tắm trước? Hôm nay ngươi tắm trước đi, ta sẽ tắm sau.”


“…”


Tạ Nguy nhìn nàng với đôi mắt sâu hun hút.


Khương Tuyết Ninh vẫn chưa hiểu gì, nói: “Ngươi đi đi.”


Tạ Nguy khóe mắt hơi giật một chút, đứng ở bên cạnh giường, cúi đầu nhìn nàng, sau cùng thanh âm bình tĩnh nói: “Nếu nàng muốn trong lúc nhất thời vô ý, sinh cho ta một đứa con, thì cũng không phải không được.”


Sinh con?


Khương Tuyết Ninh ngây ra, đến mãi một lúc lâu sau mới hiểu.


Trong phút chốc trên gò má phủ một lớp ửng hồng.


Nàng tức giận đến mức lấy một chiếc gối ở sau đầu ném lên người Tạ Nguy, giọng run run vì tức giận: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!”


Bỉ ổi!


Hạ lưu!


Rốt cuộc lúc tắm người này đã làm những gì chứ?

Bình Luận (0)
Comment