Khương Tuyết Ninh không ngốc, nàng trêu đùa người khác đều có giới hạn, huống chi đây còn là Tạ Nguy? Dù cảm thấy thái độ của hắn với nàng không giống như trong tưởng tượng, nhưng nàng sẽ không bởi vậy mà lấn tới, dù sao nàng vẫn không lường được giới hạn của hắn. Nàng nhanh chóng ngoan ngoãn đáp ứng, hắn nói gì cũng không dám cãi lại nữa. Tạ Nguy cũng thật sự không so đo với nàng, chỉ không nhanh không chậm đi phía trước nàng, trở lại chính điện Phụng Thần điện.
Đám người ba ngày trước đều đã chứng kiến cảnh Khương Tuyết Ninh học đàn ngu muội ngoan cố chọc giận Tạ Nguy, bị bắt ở lại, bây giờ nhìn nàng thành thật cẩn thận đi theo sau Tạ Nguy, liền cảm thấy toàn thân thoải mái sung sướng như trời hạ ăn đá bào vậy. Nhớ lại lúc nàng ngang ngược càn rỡ đắc ý cỡ nào? Dù Yến Lâm che chở, trưởng công chúa bảo vệ, cũng không chịu nổi vị Tạ tiên sinh đế sư đương triều này, ngay cả trưởng công chúa cũng không dám đắc tội hắn, vậy Khương Tuyết Ninh có giỏi giang nay vào tay Tạ thiếu sư thì còn làm gì được nữa?
Đến Lạc Dương trưởng công chúa thấy vậy cũng có chút đồng tình: Nàng biết Tạ tiên sinh đối với việc nghiên cứu học vấn luôn rất nghiêm cẩn, trước nay chưa từng dễ tính mà để ai lọt lưới, Ninh Ninh bị hắn giữ lại không biết sẽ bị hắn nghiêm khắc hành hạ thê thảm đến mức nào. Nhưng nàng cũng bất lực với chuyện này, trong lòng nghĩ: Không sao, không sao, về sau lại tốt với Ninh Ninh thêm một chút, bồi thường lại là được!
Khương Tuyết Ninh ôm đàn đi vào, lúc đầu còn không biết đám người này trong lòng nghĩ gì. Nhưng đợi đến khi Tạ Nguy nghe thấy nàng gảy đàn một tiếng lập tức cho nàng dừng lại, ngồi yên tĩnh tâm, nàng lướt qua thần sắc đám người xung quanh, mới giật mình hiểu ra mấy phần, bọn họ đều cho rằng nàng ở chỗ Tạ Nguy bị hành hạ rất thảm? Thẳng đến lúc tan học, nàng cũng không dám sờ vào đàn thêm chút nào nữa.
Thời điểm kết thúc, Tạ Nguy từ đi qua bên người nàng, vẫn như cũ từ trên cao nhìn nàng một cái, hoàn toàn không có chút nào bình thản cùng kiên nhẫn lúc nãy ở thiên điện, hết sức lãnh đạm nói: “Học đàn, thứ nhất không nóng nảy, thứ hai phải tĩnh tâm, thứ ba phải chuyên cần luyện. Cả ba điều này ngươi đều không có, từ mai, mỗi ngày đều phải đến thiên điện tự luyện đàn, học không được sẽ không được ở lại đây nữa.”
Khương Tuyết Ninh không kịp phản ứng cứ ngồi đó ngơ ra. Tạ Nguy sao lại trở mặt còn nhanh hơn lật sách thế này? Nàng không hiểu liền có một loại xúc động muốn vỗ bàn đứng dậy chất vấn, nhưng mà ngẩng đầu lên lại bắt gặp đôi mắt chứa ý cười của Tạ Nguy, nhất thời ngơ ngẩn, không kịp phản ứng. Nhưng Tạ Nguy nói xong liền trực tiếp ôm đàn đi ra ngoài điện.
Thấy người đi rồi, những người khác trong điện mới bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Lạc Dương trưởng công chúa lòng đầy căm phẫn đi đến bên cạnh Khương Tuyết Ninh nói: “Tạ tiên sinh yêu cầu cũng quá nghiêm khắc đi! Hắn sao có thể nói ngươi như vậy chứ?” Chu Bảo Anh cũng phồng má nhẹ gật đầu: “Đúng vậy a, Ninh tỷ tỷ thật đáng thương a, chúng ta lúc mới học đàn cũng đâu đến mức đó nha, Tạ tiên sinh thật quá đáng...” Đến Diêu Dung Dung nhìn Khương Tuyết Ninh cũng có chút đồng tình.
Về phần đám người Vưu Nguyệt Trần Thục Nghi, dù vẫn ác ý trào phúng như cũ, nhưng lúc nhìn Khương Tuyết Ninh lại không còn là cảm giác như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ghen ghét đến tận xương. Các nàng có vẻ từ chuyện này tìm được cảm giác ưu việt, thế là lúc nhìn Khương Tuyết Ninh ngẫu nhiên sẽ thêm chút khinh thị cao cao tại thượng, thậm chí còn có chút đồng tình đùa ghẹo mà dối trá, có nhiều chuyện cũng không nói sau lưng, mà quanh co ngay trước mặt nàng, không còn chút nào vụng trộm như trước. Cứ như vậy kéo dài mấy ngày, Khương Tuyết Ninh phát hiện tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị những người khác đâm chọt vài câu, còn mấy chuyện mâu thuẫn chưa hòa giải được, nhưng lại bị vài người khác đồng tình đáng thương, sau đó từ từ hòa nhập vào đám người một cách đầy quái dị.
Thế là nàng bỗng nhiên học được: Gừng càng già càng cay. Vẫn là hồ ly họ Tạ kia xảo trá. Lui một bước, khiến người khác cảm thấy nàng thê thảm, mặc dù cừu hận không cách nào giải trừ, nhưng có thể làm cho kẻ thù vốn nhằm vào nàng khắp nơi, buông lỏng cảnh giác, thậm chí còn có những người vốn trung lập bởi vì đồng tình mà đến gần nàng. Không hổ là mưu lược của kẻ tương lai sẽ tạo phản a... Đùa bỡn lòng người lại không lộ chút vết tích. Cho nên hôm nay, khi ngồi đối diện, uống trà Tạ Nguy tự tay pha, Khương Tuyết Ninh cảm thấy, kỳ thật lúc nàng ở chỗ Tạ Nguy vẫn cực kỳ thuận lợi, nhưng vẫn tốt nhất vẫn không nên nói cho các nàng biết. Yến Lâm dung túng nàng, Thẩm Chỉ Y thiên vị sủng ái nàng. Hai người này đều tốt với nàng, nhưng lại vô tình đẩy nàng đến nơi đầu sóng ngọn gió; Tạ Nguy bề ngoài chèn ép, trách móc nặng nề, nhưng lại hóa giải được địch ý người ngoài với nàng.
Sau hôm đó, Quốc sử quán tổng toản Trương Trọng không còn xuất hiện ở Phụng Thần điện nữa. Nghe đám tiểu thái giám bàn tán, hình như là cáo lão hồi hương. Người dạy《 Lễ Ký 》 mới tới là một vị phu tử họ Trần, tên là Trần Trù, quy củ giảng bài, không chút nịnh trên lấn dưới, hình như có vết xe đổ của Trương Trọng nên cực kỳ kiên nhẫn, hỏi gì đáp nấy, có nghi ngờ tất giải đáp.
Đến vị Triệu Ngạn Xương dạy « Kinh Thi » lúc trước nịnh nọt Tiêu Xu kia, không quá hai ngày sau cũng gặp xui xẻo. Nguyên nhân là hắn giao bài tập cho bọn nàng viết thơ ngũ ngôn. Sau khi tan học Khương Tuyết Ninh lại qua chỗ Tạ Nguy học đàn, vẫn tâm không tĩnh như cũ, bị Tạ Nguy bắt ngồi yên trước đàn, lúc ngẩn người lại nhịn không được mà phát sầu vì bài thơ ngũ ngôn kia. Tạ Nguy mới hỏi lý do. Nàng mới kể ra chuyện học thơ, nói: “Triệu tiên sinh học thức tất nhiên rất cao, nhưng người khác dù học tốt hắn cũng không khen lấy một câu, ta dù không thích Trần Thục Nghi, nhưng thi từ bút pháp của nàng thật sự chưa hẳn kém Tiêu Xu, nhưng trong mắt Triệu tiên sinh giống như chỉ có Tiêu Xu đứng đầu, trưởng công chúa điện hạ xếp thứ hai, người khác chỉ là cỏ dại không đáng kể. Ta cùng lắm chỉ đọc chút văn chương, không mê đánh đàn càng không làm nổi thơ từ, Triệu tiên sinh vốn không ưa ta, đến lúc đó miễn cưỡng viết ra sợ lại bị mang ra làm trò hề cho thiên hạ...”
Tạ Nguy yên lặng nhìn nàng một cái, không nói. Khương Tuyết Ninh chợt tỉnh ngộ: “Ta không nói xấu sau lưng, cũng không phải lén cáo trạng Triệu tiên sinh, mà là tiên sinh hỏi đó?” Tạ Nguy nở một nụ cười đầy ý tứ. Hắn đang cầm cái bào, bào khối nguyên liệu gỗ đã chọn ra để làm đàn lúc trước, cười xong lại để cả bào cả gỗ xuống, thoáng nghĩ gì đó, liền đi qua nhấc cái chặn giấy trên thư án lên, lộ ra mấy tờ giấy Trừng Tâm đường bên dưới, rút một tờ ra xem rồi đưa cho Khương Tuyết Ninh, nói: ” Vài câu này ngươi cầm về chép lại rồi nói là ngươi viết, đến lúc đó xem Triệu tiên sinh nói thế nào.”
Nhận lấy tờ giấy Trừng Tâm đường kia, chớp mắt trông thấy bốn dòng thơ trên đó, trong đầu Khương Tuyết Ninh liền nhớ lại bốn chữ Vưu Phương Ngâm kiếp trước khi vui đùa có nhắc tới: Điếu ngư chấp pháp (dùng thủ đoạn dụ dỗ khiến người khác phạm tội). Đương nhiên lời này nàng không dám nói với Tạ Nguy, huống chi có nói hắn cũng chưa chắc đã biết. Nàng quy củ nhận bài thơ này, hai ngày sau mang lên lớp nộp cho Triệu Ngạn Xương.
Có vẻ Triệu Ngạn Xương không rõ nội tình Quốc sử quán tổng toản Trương Trọng gặp xui xẻo, thấy mấy câu thơ Khương Tuyết Ninh nộp lên thì mắt đảo qua nàng một cái, nói: “Gieo vần thuận tai thì có tác dụng gì? Thật là không biết cái khỉ gì hết. Nhất là ‘Không sơn bất biện hoa’ thật vô nghĩa, đang ở trước “Không sơn” chớp mắt liền tới ‘Nhất đình ám’, đúng là rất sát đề, có trăng có núi có hoa có mây có gió, thế nhưng lại không liên quan chút nào với nhau hết!”
Một khắc này, Khương Tuyết Ninh âm thầm đồng tình thương xót hắn. Bởi vì Tạ Nguy sẽ dạy đàn giờ tiếp theo, ngày đó lại đến rất sớm, ngồi uống trà trong góc khác của chính điện, nghe rõ lời này không sót một chữ, liền tỏ ra kinh ngạc, nói: “Triệu tiên sinh, bài thơ này Tạ mỗ có thể nhìn qua chút không?”
Bài thơ kia như sau:
夜月明如玉,空山不辨花;
云来一庭暗,风去百枝斜。
Dạ nguyệt minh như ngọc, không sơn bất biện hoa;
Vân lai nhất đình ám, phong khứ bách chi tà.
Tạ Nguy đọc xong không nói lời nào. Triệu Ngạn Xương còn chưa hiểu tình huống, hỏi: “Tạ tiên sinh thấy thế nào?” Tạ Nguy trả lại bản thơ cho hắn, thần sắc cổ quái: “Ta thật không biết bài thơ này lại không đâu vào đâu, còn kém như vậy.”
Triệu Ngạn Xương rốt cục cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thêm mấy phần thấp thỏm: “Ý của ngài là?”
“Nha.” Tạ Nguy lúc này nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt, cong ngón trỏ thon dài của mình khẽ chạm lên sống mũi, áy náy cười một tiếng, “Để Triệu tiên sinh chê cười rồi, thực ra thơ này là tại hạ bất tài tùy tiện làm trước đây, không đem ra ngoài nổi, đâu dám múa rìu qua mắt thợ, tùy ý bình phán?”
Triệu Ngạn Xương liền choáng váng. Tạ Nguy lại diễn rất thật, vừa nói liền nhìn Khương Tuyết Ninh một chút: “Có lẽ là Ninh nhị cô nương lúc ở thiên điện cùng ta học đàn có nhìn thấy, nên mới thuận tay ‘Mượn’?”
Sau đó lại không nghe Tạ Nguy nói gì thêm. Chỉ nghe người khác nói Triệu Ngạn Xương sau khi trở về, ăn không ngon, ngủ không yên, trong đêm trước đèn thở dài, ban ngày gặp ai cũng hoảng hốt, ngày thứ hai liền thỉnh từ chức không dám đến học đường dạy trưởng công chúa nữa, lại tự xin điều chức ra ngoài, nhưng không có chỗ trống, nên đành từ ngũ phẩm Hàn Lâm viện thị giảng thành một lục phẩm Triều phụng quan nhàn nhã, vậy mà tự hắn còn cảm thấy may mắn.
Khương Tuyết Ninh tưởng chuyện cứ qua đi như vậy. Nhưng không ngờ tới sáng nay lại nghe đám người Diêu Tích, Trần Thục Nghi bàn luận, nói thánh thượng truy cứu việc này, nổi giận, do Trương Trọng và Triệu Ngạn Xương, liên lụy tới chuyện đảng phái, giáng chức rất nhiều người, kể cả học sĩ nguyên chưởng viện, sau đó Tạ Nguy trở thành tân học sĩ chưởng viện Hàn Lâm viện, quét sạch các phần tử bất chính trong viện.
Người người đều nói Tạ tiên sinh ngày càng hiển hách, nhưng Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy việc này từ đầu tới đuôi đều do mưu tính của Tạ Nguy, đến chuyện dạy học ở Phụng Thần điện nho nhỏ còn có thể lấy ra làm bậc thang thăng tiến trên triều, thật sự đáng sợ.
Tạ Nguy ngồi bên kia bàn trà, chờ nước trong ấm sôi, liền rót vào chén trà lớn, sau đó khẽ nhấc nắp trà lên, thưởng thức hương trà bay lên, ngước mắt thấy nàng lại suy nghĩ ngẩn ngơ, lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nay để ngươi tĩnh tâm, ngươi cũng không ngẫm ra cái gì, chỉ có công phu ngẩn người là luyện càng thâm hậu. Cho tới bây giờ ta thật có chút hoài nghi, không biết Ninh nhị cô nương trong bông giấu bao nhiêu vàng bạc (nhìn như bình thường lại biết nhiều thứ sâu xa). Lại đoán mò cái gì nữa?”
Khương Tuyết Ninh lúc này mới hoàn hồn. Nàng lại cảm thấy mấy ngày nay tĩnh tọa trong chính điện một canh giờ, lại sang thiên điện tĩnh tọa một canh giờ, vốn lúc trước còn nóng nảy khó chịu, nhưng bây giờ vừa ngồi xuống liền bắt đầu suy nghĩ ngẩn ngơ, đây đã là một loại tiến triển nhảy vọt rồi. Thế nhưng nàng không dám mạnh miệng trả lời Tạ Nguy. Nàng lẩm bẩm: “Tạ tiên sinh thăng chức trở thành chưởng viện học sĩ, còn giỏi giang hơn cả cha ta, học trò mừng thay cho ngài.”
Mấy ngày này nàng nói chuyện còn ngọt hơn nữa. Chỉ là việc này, đối với Tạ Nguy, lại không đơn giản như vậy. Mượn chuyện của mấy vị tiên sinh dạy học cho Lạc Dương trưởng công chúa ở Phụng Thần điện thanh tẩy Hàn Lâm viện, thật sự là vì tình thế bức bách, dù làm không để lại chút vết tích thì người có ý vẫn sẽ nhìn ra còn cho rằng hắn tính toán chi ly, chỉ vì cái lợi trước mắt. Thực có chút bất đắc dĩ. Nếu có thời gian, hắn có thể làm hoàn mỹ hơn, nhưng án ngọc như ý càng tra càng nghiêm trọng, gió tanh mưa máu vài ngày nữa sẽ nổi lên, hắn lại không có chút quyền hành gì thực tế, làm sao giữ được toàn cục?
Tạ Nguy cũng không giải thích, chỉ hơi rũ mắt, nói: “Trong cung dùng giấy đều có số lượng phân chia, tất phải kiêng kị. Ở chỗ ngươi nội vụ phủ đều đưa tới giấy Băng Dực cùng giấy Bạch Lộc, nhưng tờ vài ngày trước ta đưa cho ngươi lại là giấy Trừng Tâm đường, ngày mai ngươi đến nhớ mang trả lại chỗ ta, khỏi để người có chỗ lợi dụng.”
Chi tiết nhỏ như vậy mà hắn vẫn để ý, không sợ nghĩ quá nhiều sau này rụng hết tóc sao? Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng biết, trong cung mỗi tiếng nói cử động đều phải thận trọng, dù oán thầm nhưng vẫn ghi tạc chuyện này trong lòng. Uống trà một lát, bên ngoài có một tiểu thái giám lạ mặt đến đưa công báo cho Tạ Nguy. Nàng thấy thái giám kia như có lời muốn nói, liền khom người cáo từ.
Lúc về Ngưỡng Chỉ trai, chỉ thấy người của Thận hình tư từ hướng nội cung kéo mấy tên thái giám bị bịt miệng đi ngang qua, mỗi tên đều đầy thương tích, vừa nhìn đã biết là chịu cực hình, còn không biết sau đó sẽ xử lý thế nào. Khương Tuyết Ninh không dám nhìn tiếp, chỉ cúi đầu đi dọc tường cung mà đi qua. Không khí yên bình trước đại nạn như bao phủ khắp cung đình. Nhưng nàng nghĩ trong Ngưỡng Chỉ trai đều là thư đồng, sẽ không bị dính dáng tới án ngọc như ý.
Ai biết đến đêm nay, khi tất cả mọi người đang ngồi ở Lưu Thủy các ôn bài, một thái giám tay cầm phất trần gương mặt băng lãnh, mang theo một đám người trùng trùng điệp điệp xông vào Ngưỡng Chỉ trai, vung tay lên nói: “Cẩn thận lục soát cho ta!”
Một nhóm thư đồng phần lớn đều chưa từng thấy tràng diện đáng sợ như vậy, nhất thời thất kinh. Khương Tuyết Ninh cũng bất ngờ. Nàng cũng không nhớ kiếp trước lúc tra án ngọc như ý có người đến điều tra Ngưỡng Chỉ trai hay không. Vẫn là Tiêu Xu tỏ ra trấn định, cũng có lẽ bởi vì có cô mẫu là thái hậu, cho nên mạnh dạn hơn, hỏi thái giám kia: “Xin hỏi công công, đã xảy ra chuyện gì, lại muốn lục soát cái gì?”
Thái giám kia là thái giám tân nhiệm tổng quản nội cung Uông Thuyên. Hắn lại cung kính với Tiêu Xu, đáp lễ lại, cười nói: “Chắc là chư vị thư đồng đều đã nghe qua phong thanh, mấy ngày trước nội vụ phủ lại có người dám khắc trên ngọc như ý dâng cho thái hậu nương nương lời lẽ mưu phản, khiến thánh thượng thịnh nộ, mấy ngày nay luân phiên truy tra, đã bắt không ít người. Nhưng cũng không biết trong cung nhiều người lăm chuyện thế nào, Ngưỡng Chỉ trai này cũng thuộc trong cung, nay ta theo khẩu dụ của thánh thượng cùng ý chỉ của thái hậu nương nương, đến lục soát một chút thôi, xin chư vị đừng kinh hoảng.”
Tuy hắn nói thế, nhưng đám người hắn mang tới điều tra đâu có nửa phần khách khí. Bình bình lọ lọ đều xốc ngược lên. Phàm là thư tịch văn tự đều cẩn thận đọc qua. Khương Tuyết Ninh nhìn bọn họ như vậy thì nheo mắt, chợt nhớ tới tờ giấy Trừng Tâm đường còn để trong hộp, không khỏi có chút bận tâm.
Không đầy một lát, đám người đã tìm khắp các gian phòng. Phần lớn đều báo không có vấn đề. Mọi người đều nhẹ nhàng thở phào, chỉ nói là điều tra theo thông lệ thôi. Nhưng ngay lúc các nàng vừa thả lỏng, một thái giám điều tra vội vàng đi tới, trong tay nâng một tờ giấy, đưa tới tay Uông Thuyên, sau đó thấp giọng nói bên tai hắn gì đó. Uông Thuyên đọc lướt qua tờ giấy kia một lần, mới nói ra: “Tốt a!”
Hắn ngẩng đầu lên liếc nhìn đám người, chỉ hỏi: “Vị nào là thiên kim phủ Khương thị lang?” Mọi người trong nháy mắt đều nhìn về phía Khương Tuyết Ninh. Cách một khoảng, Khương Tuyết Ninh không thấy rõ thái giám kia cầm cái gì, chỉ cho là tờ giấy Tạ Nguy đưa lúc trước, liền biết không tránh được, sợ phải phí tâm tư giải thích một phen. Thế là đứng dậy, trả lời: “Là ta.” Hai mắt Uông Thuyên dò xét nàng từ trên xuống dưới, cười lạnh một tiếng: “Gan lớn thật, dám làm dám chịu! Người đâu, đem loạn đảng này bắt lại cho ta!”
Loạn đảng?! Khương Tuyết Ninh chợt căng thẳng, nhất thời không kịp phản ứng, đã bị hai thái giám khống chế. Nàng không tin nổi: “Công công ngậm máu phun người, thần nữ sao có thể thành loạn đảng!” Uông Thuyên chỉ giơ tờ giấy kia trước mặt nàng. Đâu phải tờ giấy Trừng Tâm đường của Tạ Nguy?
Là một tờ giấy Bạch Lộc thường thấy trong cung, có hai dòng chữ:
Ba trăm Nghĩa Đồng, chết thảm tội gì?
Dung đế không đức, dám xưng thiên tử!
Giờ khắc này cả người Khương Tuyết Ninh lạnh ngắt. Bên trong Ngưỡng Chỉ trai bóng người trùng điệp, đèn đuốc huy hoàng. Nàng quay mặt lại nhìn những thư đồng vẫn cùng đi cùng về mấy ngày nay, cảm giác đèn lồng bọn thái giám mang đến điều tra quá chói mắt, chiếu vào mặt các nàng, đều hoàn toàn trở nên mơ hồ, khiến nàng nhìn không rõ nổi.