Editor: Mạc Lam Như
Lần thứ hai gặp mặt Mễ Khải là ở bờ biển vào cuối mùa thu.
Gió biển thổi vù vù, Mễ Khải trên người tỏa ra khí tức ưu nhã, nhìn tôi từ xa. Mà thân thể tôi lại đang theo sau một cái người không nên tới mà lại tới để bơi lội là Hàn Sách.
“Thật xin lỗi. Anh ta không nên theo tới.” Tôi tới gần cúi đầu, nói lời xin lỗi với Mễ Khải.
Từ xa xa truyền tới âm thanh phàn nàn của Hàn Sách: “Cậu ghét bỏ bạn thân… Bạn thân đi tới chỗ nào cũng đều mang cậu đi, cậu giờ khá hơn tôi rồi, hiện tại liền bỏ rơi người ta.” Hoàn toàn không biết mình giờ chính là người cản đường, Hàn Sách thay quần bơi, vận động thân thể một chút.
“Không sao đâu.” Mễ Khải cười cười, “Dù sao cậu ấy cũng đến để bơi mà.”
Nghe xong lời Mễ Khải, tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn, đem đầu mình cúi thấp càng thấp.
“Tôi bảo này, Mễ Khải người ta có nói cái gì đâu mà cậu phải để tâm như vậy chứ.” Hàn Sách mang theo đắc ý xông vào giữa chúng tôi mà ồn ào.
“Anh mau đi lặn đi! Lặn luôn khỏi cần lên nữa.” Tôi hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh ta.
“Được rồi, được rồi.” Mễ Khải đi tới vỗ lưng tôi, rồi phất tay với Hàn Sách: “Thời tiết chuyển thu rồi, coi chừng cảm lạnh.” Nói xong, anh mang tôi đi dọc bờ biển.
Cuối mùa thu, bãi biển có chút cô quạnh. Du khách mùa hè đã đi hết, bao âm động lớn cũng đều biến mất, dường như chỉ còn một mình cô đơn ở đây. Một vài chiếc thuyền đánh cá thưa thớt buộc tại bến tàu. Một vài con chim biển đuổi theo mấy chiếc thuyền cá xa xa, vọng lại chỉ còn là những tiếng kêu lớn. Biển thoáng cái trở nên yên tĩnh trở lại, thủy triều đang lên giống như mang tới không chỉ những con sóng mà còn cả tịch mịch.
Biển trời thu cô tịch, tôi không thích.
Biển mênh mông, lại có chút tịch buồn, lo lắng, cùng đó là bầu trời bao la, trầm thấp hướng về phía dưới, khiến người ta có chút không thở nổi. Tràn đầy cảm giác bị đèn nén, không bức ra được, tôi mang chút buồn bực im lặng nhìn về phía xa.
“Ngắm biển vào mùa thu là tốt nhất.” Âm thanh trầm thấp của Mễ Khải vang lên, “Nó có thể làm cho người ta tĩnh tâm lại.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Mễ Khải, anh cũng quay đầu nhìn tôi: “Mùa xuân, biển gom góp lại xây dựng thành quả, mang tới cho con người cuộc sống yên bình,tốt đẹp mùa hè, biển chia sẻ thịnh yến, tất cả mọi người đều chìm trong thu hoạch mà vui sướng mùa đông, biển gắng sức, khích lệ mọi người, mang tới ý chí chiến đấu sục sôi. Từng mùa, biển đều mang tới niềm vui,làm cho người ta phải theo nhịp của nó, không có thời gian dừng lại để quan sát. Chỉ có khi thu đến, mọi thứ đều mang vẻ tiêu điều, bi thương, như muốn mọi người đều phải lẳng lặng mà nghe về chuyện xưa của nó. Hiện tại, nghe chuyện xưa của nó, cũng chính là tại yên tĩnh này, ta có thể học hỏi ra nhiều thứ.”
Mễ Khải nhìn về phía xa xăm,có chút phiền muộn: “Nhưng bây giờ là bầu trời đầy mây cùng vẻ âm u làm ta cũng có chút buồn bực theo, có lẽ phải ngắm biển vào hôm trời nắng, như vậy, tâm trạng mới có thể tốt lên được.”
Tôi nhìn gương mặt ngu ngơ của Mễ Khải, một loại tình cảm trong lòng chậm rãi trào dâng. Người đàn ông nội tâm này, dùng phương thức đặc biệt của chính mình, hấp dẫn người khác. Anh sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại hiểu được bi thương. Không có giả bộ, cũng không có không ốm mà kêu rên. Anh cảm nhận sự biến đổi bất thường của mọi vật, đồng thời cũng kiếm tìm chân lý cuộc đời, dùng đôi mắt vị tha cùng biết ơn, nhìn về thế giới này.
“Văn học quá rồi, anh nói nghe rất nho nhã nha, nhưng mà ai nghe hiểu hết đây?” Tôi lườm anh một cái, vụng trộm cười trong lòng.
Anh hơi nghiêng đầu, có chút đỏ mặt, nói: “Thật xin lỗi.”
Cùng Mễ Khải đi dạo khoảng nửa tiếng, thời gian đang lúc vui vẻ bỗng bị cuộc điện thoại của Hàn Sách cắt ngang.
Trong điện thoại, thanh âm của Hàn Sách có chút run rẩy, làm chúng tôi lo lắng mà vội chạy tới.
Lúc đi tới bên người Hàn Sách, anh ta đang rét run, trên người quấn khăn tắm, bờ môi lạnh lẽo, tím ngắt.
Thấy được bộ dáng chật vật như vậy của anh ta, tôi vừa tức vừa buồn cười, vẻ mặt nhăn nhó: “Bảo anh đừng tới, anh lại không nghe. Này thì bơi, hiện tại thì hay rồi. Nếu bị cảm, cũng không có ai có thể chăm anh đâu.”
Với những lời chỉ trích của tôi, Hàn Sách ngay cả khí lực lắc đầu cũng không có. Hàm răng anh ta đánh vào nhau lập cập.
Mễ Khải thấy rõ tình hình, nhanh chóng cởi áo khoác của mình phủ thêm cho Hàn Sách, đỡ Hàn Sách dậy rồi hướng về phía nhà mà đi tới. Thấy vậy, tôi cũng mau chóng cầm lên đồ đạc của Hàn Sách đuổi theo.
Sau khi về nhà, Hàn Sách liền khá chật vật mà đi tắm nước nóng, xong có vẻ tỉnh tỉnh, chén luôn mấy bát mì tôm nóng hổi, húp lụp xụp khiến cả Mễ Khải và tôi đều có cảm giác như lụt mì tôm.
Nhìn Hàn Sách không có việc gì rồi, Mễ Khải đứng lên chuẩn bị ra về.
Đưa Mễ Khải xuống dưới lầu, tôi có chút lưu luyến không rời.
Thấy bộ dáng lưu luyến của tôi, Mễ Khải sờ sờ đầu tôi: “Liên lạc qua điện thoại di động.” Anh xoay người, phất phất tay, rất tiêu sái mà đi ra.
Tôi ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng xa dần của Mễ Khải. Biết rõ anh chỉ là đang giả bộ lạnh lùng (cool), tôi vẫn không tự chủ được, khóe môi cứ thế nhếch lên.
Buổi tối, khi nằm một mình trên chiếc giường nhỏ, nhìn từng tin nhắn Mễ Khải gửi đến, nụ cười hạnh phúc tràn đầy mặt tôi. Tôi biết rõ, cái này chính là niềm vui trong tình yêu.
Đối với việc thích một người chỉ qua hai lần gặp mặt, tôi đã tiếp nhận sự thật này rồi. Tình yêu thật kì diệu, khi nó đã tới rồi thì không ai có thể ngăn lại được. Mà với người chưa từng có tư cách có được nó như tôi đây, giờ tôi không chỉ … mà còn được tình yêu chiếu cố tới, can đảm thổ lộ với người kia cũng lớn hơn. Đương nhiên là tôi biết rõ tâm ý đối phương trước, bằng không, sẽ không có những hành động thiếu suy nghĩ.
Hiện tại, tôi vô cùng cảm ơn Hàn Sách lúc trước đã kiên quyết bắt tôi đi mua điện thoại di động.
Tôi rất muốn mỗi ngày, từng giờ, từng phút, được ở bên Mễ Khải, nhưng dù sao anh và tôi cũng khác nhau. Anh còn có cuộc sống của riêng mình, bạn bè của anh, việc học tập nữa, rất nhiều thứ cùng tôi không liên quan nhưng lại chiếm giữ phần lớn thời gian của anh.
Mà tôi lại chỉ là một đứa trẻ mới lớn, vừa tới nơi này, chưa thích nghi với cuộc sống nơi đây, không có một ai thân thích, cả ngày quanh quẩn, lúc cô đơn, lại chỉ nghĩ tới mình anh.
Mễ Khải tình cờ gặp tôi một lần, tôi liền vui vẻ tới mức cả đêm không ngủ được, cứ như một cô bé mới lớn lần đầu nhấm nháp hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Tôi và Mễ Khải cùng nhau nói chuyện điện thoại, nhắn tin ân cần hỏi han, tại vì tôi không thể gặp được anh nên hai cái này chính thức trở thành thứ ràng buộc giữa hai chúng tôi.
“Hử, lại cùng Mễ Khải nhắn tin sao?” Hàn Sách tắm rửa xong, người còn tỏa ra hơi nhiệt đi ra khỏi phòng tắm. Thấy tôi đang ngồi trên ghế sa lông, hai tay thoăn thoắt ấn điện thoại.
“Tôi nói cậu nghe, Mễ Khải ấy, người ta dạo này đang bận ôn tập cho kì thi giữa kì. Không có việc gì thì đừng gửi tin nhắn, không lại ảnh hưởng tới học tập của cậu ấy. Cậu ta rất muốn lấy học bổng. Gia đình Mễ Khải tương đối khó khăn, kì thi này có liên quan trực tiếp tới học phí cùng sinh hoạt phí của cậu ta trong năm tới. Cha mẹ cậu ta nuôi tới đại học, cũng là để cậu ta có thể có tương lai tốt hơn.”
Tôi sững sờ, điện thoại trên tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. Hàn Sách không có để ý tới tôi, lấy khăn lau tóc, từ trong tủ lạnh lấy ra lon bia, mở ti vi, ngồi bên cạnh tôi, nhàn nhã vừa uống, vừa xem.
Thu hồi ánh mắt, phát hiện ty cầm điện thoại có chút run rẩy. Tôi thật là ngu ngốc, việc này đúng là tôi chưa từng nghĩ tới, chính mình lại bị tình yêu làm cho mờ mắt, không thấy được việc gì. Bản thân sao có thể mắc phải sai lầm này chứ. Cho dù không biết hoàn cảnh khó khăn của anh, nhưng với tư cách là người nhỏ tuổi hơn, tôi cũng cần phải chừa thời gian sinh hoạt, học tập của anh.
Mỗi lần gọi điện thoại cho Mễ Khải, anh thường rất kiên nhẫn nói chuyện phiếm cùng tôi, làm tôi không phát giác một chút nào sự không muốn của anh. Vì vậy, lần nào tôi cũng rất vô tâm mà quấy rầy anh. Nếu như không phải Hàn Sách nhắc nhở tôi, chỉ sợ chính tôi đã làm hỏng việc học tập của anh mà lại không biết.
Tình yêu quả thật làm cho người ta mù quáng. Lúc trước cho rằng chỉ có con gái khi yêu mới như vậy, kỳ thật, khi yêu rồi mới biết dù có thông minh thì rồi cũng sẽ trở nên ngu ngơ mà thôi.
Tôi cười khổ, bấm bấm điện thoại, gửi đi một tin nhắn “Em mệt rồi, đi ngủ trước đây.” tới cho Mễ Khải, cũng không đợi anh hồi âm, tắt máy.
Sau việc đó, tôi không chủ động gọi điện hay nhắn tin cho Mễ Khải nữa. Khi anh gọi điện cho tôi, tôi tận lực rút ngắn thời gian nói chuyện cùng anh. Tôi tự nói với mình phải nhẫn nại, mặc kệ bản thân có nghĩ tới anh bao nhiêu, khi nghe được giọng nói của anh thì vui biết chừng nào, tôi cũng không thể vô lý chiếm hết thời gian của anh, ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của anh được.