Không Ai Chọc Nổi Ba Nhỏ Nhà Cháu Đâu

Chương 6

Trong phòng tắm, Hứa Duệ đứng dưới làn nước nóng, sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền thẳng vào trong lòng.


Năm đó, Sâm Lãng đúng là có lên livestream một lần, có điều là do Hứa Duệ kéo tới để cọ nhiệt.


Hai người cùng livestream, một người có tài, một người có sắc, mặc dù đã nói rõ là bán hủ, nhưng cũng đã nổ ra một trận war lớn giữa fan CP và fan only trên Cá Mập (*). Thực ra thì, Sâm Lãng không biết hát, cũng không thích lộ mặt, chỉ ngồi xuống bên cạnh Hứa Duệ, cho dù là cúi đầu chơi game, cũng có thể rước lấy một đống bình luận.


(*) Tên diễn đàn hay web gì đó, mình cũng không biết đâu :(((


Thời đại này, người biết hát rơi đầy đường, sắc đẹp mới là vương đạo, ý định ban đầu của công ty là kí với Sâm Lãng, sau đó hai người thương lượng, Sâm Lãng không có cảm tình gì với giới này, cơ hội mới chuyển đến chỗ Hứa Duệ.


Nhớ năm đó?


Đây là ba chữ làm cho người ta không bình tĩnh nhất.


Hứa Duệ nghĩ.


"Ân nhân của ảnh đế" gì đó ở đâu ra?


Năm đó, Sâm Lãng chẳng qua là kéo người kia một cái, trên dốc núi nhân tạo của núi Thái Sơn. Nói là "ân nhân" cũng không khỏi nói quá rồi, cho dù không túm được, sườn dốc mới chỉ cao 3 4m, vị nhân huynh đó cũng không thể nào té chết được.


Khi đó ở trên núi, Minh Hiên suýt nữa ngã xuống, sau khi được cứu vớt sợ hú vía, lập tức tự giới thiệu một phen, còn nói phải tặng quà cảm ơn cho Sâm Lãng. Sâm Lãng khéo léo từ chối, sau đó ba người cùng nhau leo núi cả ngày trời, mãi đến khi tách ra, Sâm Lãng cũng không nhận ra đối phương là ai, sau đó càng không lên mạng search.


Không ngờ tới chính là, lúc đó Minh Hiên vẫn chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi mưu sinh kiếm sống ở giữa tuyến hai tuyến ba, một năm sau cũng bởi vì đóng nam phụ cho một bộ phim truyền hình mà một bước lên hương, không biết sao mà thấy screenshot phòng livestream, liền đánh trống khua chiêng đăng Weibo liên lạc với Sâm Lãng, cho đến nay ngày lễ tết hai người vẫn còn gửi tin nhắn cho nhau.


Cho dù sau đó nói bỏ là bỏ, nhưng trong lòng Hứa Duệ hiểu rõ, trước đây Sâm Lãng làm vật trang trí cho buổi livestream của cậu, còn thêm vụ ảnh đế, đúng thực là nổi tiếng hơn mình, hơn nữa còn cách một đoạn xa.


Buồn cười là, Sâm Lãng cũng không làm gì, ở tình cảnh đó, có thể chỉ với hai tấm hình vườn trường đã càn quét hot search, không thiếu công ty ngấp nghé anh vươn tay ra sau lưng tạo hiệu ứng, thiên thời địa lợi nhân hoà, đều nhờ vào vận may.


Vậy thì sao, có một số người vung tiền cũng không hot được, nói ngàn vạn lần, từng hot là từng hot, bất luận bởi vì điều gì, độ nổi tiến chung quy cũng không phải giả, đến nay fan trên Weibo của anh cũng không liên lạc được bao nhiêu.


Đến bây giờ, ai mà ngờ được, giáo thảo hot search năm đó, không chút lưỡng lự từ chối cuộc sống hào nhoáng, thà vùi mình trong căn tiệm tạp hoá nhỏ ở ngoại thành?


---


Bàn ăn đặt trong phòng khách, bữa cơm đặc biệt yên tĩnh, có thể nghe thấy được tiếng sôi ùng ục trong nồi.


Hứa Duệ: "Ông ngoại có khỏe không?"


Sâm Lãng: "Vẫn vậy, ăn no mặc ấm, còn thiếu chút luyện kiếm với cái bóng của mình thôi."


Hứa Duệ: "Bên Hằng Thương Thế kỷ vẫn chưa có động tĩnh à?"


Sâm Lãng: "Rõ quá rồi còn gì."


Sâm Lãng không cay không thích, Hứa Duệ trước đây cũng có ăn được một chút cay, bây giờ sợ nổi mụn ảnh hưởng tới việc lên hình, chỉ ăn lẩu thanh đạm và đồ ăn chay.


Một nồi lẩu uyên ương, phân tách rõ ràng, hai người ngồi đối diện nhau.


Lúc đầu, hai người còn có thể câu được câu không tán gẫu chút chuyện lặt vặt. Không bao lâu sau, Wechat của Hứa Duệ kêu liên tục, cậu vừa hí hoáy điện thoại, vừa gắp đồ ăn bên mình. Sâm Lãng yên lặng thưởng thức đồ ăn trong nồi lẩu cay, ngay lúc đối phương đang cúi đầu đánh chữ, gắp hai miếng thịt dê bỏ vào chén nước chấm của cậu.


"Đừng lo chơi nữa, ai mà gấp dữ vậy?" Sâm Lãng lơ đãng nói.


Hứa Duệ cúi đầu cười không ngừng: "Không phải chơi, trên máy bay gặp được người bạn cũ, anh còn nhớ lần đầu tiên em nhận được giải nổi tiếng không, chính là cái vị đại gia năm phút cuối cùng chi ra ba mươi vạn ấy."


"Fan ba năm trước?" Sâm Lãng nhíu mày, "Lâu thật, fan cứng nhỉ?"


"Cũng không thể nói là fan, dân ăn chơi thôi." Hứa Duệ nhắc nhở, "Chính là con nhà Phong Kình, Lệ Uy Dương."


Sâm Lãng gật đầu: "Ông chồng quốc dân, có chút ấn tượng."


"Đúng rồi, anh Lãng." Hứa Duệ kiếm bò viên gắp vào bát Sâm Lãng, "Anh đi nộp CV, có nộp vào Phong Kình chưa?"


Sâm Lãng nhạy bén giương mắt lên, nhíu chặt mày: "Em muốn làm gì?"


Hứa Duệ: "Chỉ là muốn... tùy tiện hỏi chút thôi."


Sâm Lãng: "Em với người đàn ông đó, quan hệ rất tốt?"


Tay cầm đũa của Hứa Duệ hơi dừng lại, nét mặt cũng theo đó cứng đờ.


Sau đó hai người phối hợp ăn ý trở nên im lặng, lại không có người chủ động tán gẫu chuyện công việc, cả chuyện phiếm câu được câu không cũng ngưng hẳn, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng lẩu ùng ục.


Lúc rửa chén, Hứa Duệ vẫn luôn nghiêng người dựa vào cửa phòng bếp, áo ngủ mở hai nút, lộ ra chiếc vai thon gầy, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào động tác của Sâm Lãng.


Sâm Lãng cũng không để ý đến cậu, dường như cố ý trêu đùa, cũng không thèm đưa một ánh mắt, chỉ lo bận rộn công việc trên tay.


Nồi bát muôi chậu trở về vị trí cũ, sắp xếp tủ lạnh ngăn nắp, cũng đã lau sàn nhà phòng khách xong. Sâm Lãng đi tắm ra, lấy khăn lau tóc, trong dư quang, người kia còn đứng ở cửa phòng bếp chăm chú nhìn anh.


Bỗng nhiên, Sâm Lãng nghiêng đầu, híp mắt, đối diện với tầm mắt của Hứa Duệ.


Lúc này Hứa Duệ mới bước tới, hai tay bám trên vai anh, cả người như không xương treo lên người anh, Sâm Lãng dùng sức, ôm cậu lên khỏi mặt đất, nhanh chân đi về phòng ngủ.


"Hôm nay tâm trạng không tốt sao?" Nghe thấy người đàn ông dưới thân rầm rì, Sâm Lãng lấy cánh tay khẽ chống người lên.


"Hết hạn hợp đồng với công ty, muốn đổi nghề, sau này cũng không muốn chạy ra ngoài nữa, hứng gió phơi nắng." Tay Hứa Duệ mò vào trong đồ ngủ của Sâm Lãng, bắt đầu gấp rút cởi nút áo của anh ra.


Sâm Lãng vẫn phối hợp như thường ngày.


Bảy năm.


Từ thầm mến, đến tỏ tình, đến cuối cùng có được người đàn ông này, đã tròn 7 năm.


Khi vừa bắt đầu, Hứa Duệ đắm chìm trong sự ôn nhu của anh, hai người là tình đầu của nhau, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy càng ngày càng nhạt nhẽo.


Điều này không giống như đã nói, Hứa Duệ không chỉ một lần nghĩ như vậy, cuộc sống răng long đầu bạc cùng người yêu mà cậu tưởng tượng, phải là tiền nhiều nhà to nằm mơ cũng nhe răng cười, từ sáng đến tối lăn giường làm tình cơ.


Tình yêu của chúng ta, dài đăng đẳng, trầm lặng, mà vô vị.


Hứa Duệ không ngừng thở gấp, mê đắm ôm chặt người đàn ông của cậu, ngay khi cậu đã chuẩn bị xong, bỗng nhiên cảm thấy Sâm Lãng nâng người lên, cánh tay đang ôm mình cũng buông ra.


Hứa Duệ mở mắt ra, trong ánh nhìn chếnh choáng, người đàn ông tay chân thon dài nhích đến bên giường, vươn tay lục lọi thứ gì đó trong tủ đầu giường.


Trên bàn ngoại trừ dầu bôi trơn, còn có một hộp đựng bao trống rỗng.


Hứa Duệ buồn bực: "Không cần thứ đó đâu."


Sâm Lãng quay đầu đáp lại cậu: "Em không chịu nổi đâu, tới lúc đó lại phải khó chịu."


"Chịu được mà."


"Không được."


"Em muốn trực tiếp làm với anh, không muốn cách một lớp gì đó, không được sao?"


"... Đừng tùy hứng." Sâm Lãng có chút mệt mỏi.


Hứa Duệ cười cười: "Sao không được, anh ghét bỏ em hả? Lúc trước đúng là em có đi quán bar, mấy scandal đó đều là giả..."


"Anh không phải có ý đó." Ánh mắt Sâm Lãng lóe lên một cái, thật hay giả còn quan trọng sao?


Hứa Duệ cắn cằm anh: "Anh mợ nó có phải chọc ghẹo ai rồi phải không?"


"Anh còn thiếu chút nữa ăn chay niệm phật, còn có thể làm gì được?"


"Nhiều lắm cũng là giao hàng." Hứa Duệ cũng thấy mất mặt.


"Đúng rồi, giao hàng cho trường mẫu giáo." Ngón tay gãi má cậu dừng một chút, Sâm Lãng cũng không biết nhớ tới cái gì, nhẹ giọng bật cười, "Ba mẹ của một bạn nhỏ không có tới, anh vác Tiểu Đoàn Tử chạy 3000m, toàn thân rã rời luôn."


Còn gặp phải thứ chẳng lành, cả đời sẽ khó mà quên được.


"Vậy sao, rồi sao nữa." Hứa Duệ than vãn bên tai anh, "Thà rằng bỏ sức lực lên người không liên quan..."


"Đứa bé này đáng yêu, mềm mại lắm, anh thấy cả người mình như được chữa lành vậy." Sâm Lãng nói, lơ đễnh cười, "Sau này chúng ta cũng nhận nuôi một đứa đi."


Giọng nói trong trẻo, đứt quãng vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh. Nghe đối phương vui vẻ nói dự định sau này, Hứa Duệ nghiêng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt Sâm Lãng.


Bản thân theo chàng trai này 7 năm, giữ chặt đối phương bên cạnh, hai người biết gốc biết rễ nhau, cho dù là cả đời không come out, chỉ cần bản thân bằng lòng, sẽ có thể như keo như sơn, anh chung quy cũng không thể rời bỏ mình.


Thế nhưng, tại sao luôn cảm thấy giữa hai người, không còn tốt như thời đi học, rốt cuộc là đã sai chỗ nào...


Tháng ngày của chúng ta, dài đăng đẳng, trầm lặng, mà vô vị.


"Nhận nuôi là do có nhu cầu, em không thích trẻ con." Hứa Duệ trở mình đưa lưng về phía anh, trầm giọng hỏi: "Nửa đêm rồi, anh còn muốn về cửa hàng à?"


Sâm Lãng gật đầu: "Ông ngoại ở nhà một mình, anh không yên tâm."


"Đúng rồi, khắp thiên hạ anh đều không yên tâm, em ở trong lòng ngươi không quan trọng chút nào sao?"


Không đợi Sâm Lãng đáp lại, Hứa Duệ đột nhiên bắt lấy điện thoại, đứng lên trên giường.


Cũng không có một dấu hiệu báo trước, chàng trai cao cao gầy gò, đứng ở giường Simmons lảo đảo, động tác của cậu có chút điên cuồng, cấu xé từng chiếc quần chiếc áo trên người.


"Hứa Duệ?" Trước khi đầu óc phản ứng lại, cơ thể cũng đã bắt đầu hành động, Sâm Lãng lập tức ngồi dậy, kéo lấy cánh tay đối phương: "Này, quậy (1) cái gì?"


"Quậy? Anh nói, em đây là đang quậy hả?"


Hứa Duệ lẩm bẩm chữ kia.


"Anh nói, đừng nóng nảy (2)." Sâm Lãng bổ sung.


(1): 闹
(2): 闹情绪


Hứa Duệ khẽ cười một tiếng, gật gật đầu, đột nhiên dùng sức giãy giụa một chút, "Được rồi, em không quậy, anh cũng đừng nói nữa."


Sau đó cậu nhảy xuống đất.


Lúc quay đầu nhìn Sâm Lãng, Hứa Duệ cười.


Cậu nói: "Sâm Lãng, chúng ta nửa tháng không gặp rồi, lên tới giường, còn phải em mong anh làm em? Em nói em muốn đổi nghề, anh có quan tâm không, chuyện của em, anh cũng không thèm hỏi lấy một câu!"


Sâm Lãng ngẩn người, "Bởi vì anh biết, em có khả năng làm tốt chuyện của mình." Sau khi nói xong câu này, anh hơi dừng một chút, sau đó nhẹ nhàng cười khổ một tiếng ——


"Hứa Duệ, đừng làm anh đau lòng nữa. Có hỏi có đáp, thì mới có chuyện để nói. Có qua có lại, ngày tháng sau này mới có thể sống tiếp. Vừa vào nhà, anh đã hỏi, câu trả lời của em là gì, ném điện thoại, chê anh phiền sao? Trước đó anh cũng đã từng hỏi, em chê anh lải nhải, sau này anh còn có thể hỏi —— anh có thể bảo đảm, tương lai, ăn, mặc, ở, đi lại, chuyện lông gà vỏ tỏi, anh có thể lúc nào cũng sẽ quan tâm, mọi chuyện đều hỏi, nhưng mà, em có thể cam đoan bản thân sẽ không thiếu kiên nhẫn với anh không, có thể bảo đảm không?"


Vẻ mặt Hứa Duệ có chút kinh ngạc: "..."


Nhiều năm như vậy, cãi nhau đương nhiên sẽ có, nhưng Sâm Lãng từ trước đến nay đều nhường mình, chưa bao giờ nói nhiều như vậy.


Hứa Duệ định mở miệng nói chút gì đó, lại tìm không ra lời phản bác.


Có lẽ cả hai chúng ta đều sai rồi.


Hứa Duệ hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười: "Được thôi, hôm nay đã như vậy rồi, anh nói anh mệt mỏi, em cũng chẳng có hơi sức, dù sao trước giờ anh cũng không qua đêm, đúng lúc em cũng có một cuộc hẹn, để khỏi ở chung nhọc lòng nhau, em đi trước đây."


Sâm Lãng nhìn cậu không nói gì nữa.


Thật sự không ngờ sinh hoạt tình cảm của mình lại rơi vào vòng lẩn quẩn hoang đường "Anh rốt cuộc làm sao vậy, em nghe anh giải thích, em không nghe anh đừng nói".


Hỏi nhiều một câu, anh không đúng; bớt hỏi một câu, cũng không đúng.


Trong đầu lặp đi lặp lại nhiều lần câu hát đó: Mong tôi điên loạn lại mong tôi không sống cô độc một mình (*).


(*): "Dễ cháy dễ bùng nổ" - Hoa Thần Vũ.


Sự dây dưa của chúng ta, dài đăng đẳng, trầm lặng, mà vô vị.


Năm thứ bảy tràn ngập nguy khốn.


Những rạn nứt vụn vặt không tính rõ ràng, anh và em không thể nào tính toán, nói bớt một câu thì trầm mặc, nói nhiều thêm một câu thì bùng nổ.


Nhìn bóng lưng không hề quay đầu lại của đối phương, không biết qua bao lâu, Sâm Lãng bỗng nhiên dời tầm mắt, trầm giọng cười một tiếng.


Dường như để đáp lại nụ cười trước đó của Hứa Duệ, trong giọng cười trầm thấp còn chứa đầy sự tự giễu và bất đắc dĩ, ngay sau đó, liền nghe thấy chỗ huyền quan vang lên tiếng đóng mở cửa.


Cửa phòng vang lên một tiếng "Binh" trầm thấp.


Hình như có thứ nặng nề gì đó trong tức khắc rơi xuống, nát tan thành nhiều mảnh.

Bình Luận (0)
Comment