Không Ai Cứu Tôi

Chương 4

Địa điểm mà bạn thân chọn lần này là một quán bar đặc biệt dành cho hội viên cao cấp ở Đế quốc. Hàng tuần, nơi đó sẽ mời các ca sĩ nổi tiếng ở Đế quốc tới— không phải thu âm, mà là buổi hòa nhạc trực tiếp, còn có tương tác với khán giả — nhưng vì ở đây đều là quý tộc, nên chẳng có thái độ cuồng nhiệt gì mấy với ca sĩ kia. Với họ thì gần như chỉ để tạo ra bầu không khí hoài cổ thôi.

Thương Dữ có quan hệ rất thân thiết với người bạn ấy, biết bạn thân luôn là người thích ăn chơi nên đặc biệt chọn nơi đây, cũng chọn ngày hôm nay, có lẽ là do có ý gì đó với ca sĩ lần này.

Quả nhiên bạn thân ăn mặc đặc biệt trau chuốt, hắn chửi thầm tên này lại ra vẻ tử tế, nhưng ngoài mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, mặc cho bạn thân kéo hắn vào một góc.

“Cậu trưng cái bản mặt người chết này ra làm gì vậy hả?” Bạn thân liếc mắt là đã đọc được rõ suy nghĩ của hắn, cậu ta làm bộ tức giận vỗ vai hắn, “Lần này khác lắm, cậu nhìn cái là biết liền.”

Thương Dữ vuốt thẳng ống tay áo bị kéo nhăn của mình ra, đơn giản nói: “Không có hứng thú, tôi chỉ tính tới uống chút gì đó thôi.”

“Trước kia em ấy từng theo đuổi cậu đó, là Omega…” Bạn thân lộ ra nụ cười tinh quái, “Mặc kệ cậu có ý với em ấy hay không, tôi cũng muốn xem xem lúc em ấy thành ca sĩ có khác gì so với hồi trước không thôi, nếu mà đẹp thì chơi* em ấy một chút.”

(*Ở đây trong bản gốc ghi là 泡一泡 (Pào yī pào): mình không hiểu lắm, dịch ra là ngâm mình ấy, nên có ai hiểu thì giúp mình nhé.)

Thương Dữ nghĩ, nào có lỡ như, dù hôm nay có lướt ngang qua poster của ca sĩ nào đó hắn cũng chẳng có ấn tượng gì, bạn thân chỉ giỏi tìm lý do lý trấu thôi.

Hai người kêu rượu, rồi đi đến bàn đá sứ bên quầy bar ngồi xuống, ngoài hai người còn có một vài người ăn mặc sang trọng ngồi xung quanh, yên tĩnh nhấm nháp rượu chuyện trò, không bao lâu sau, ca sĩ kia lên đúng giờ lên sân khấu.

Được bạn tốt của hắn cổ vũ, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn, người bên kia trang điểm mắt tỉ mỉ, nhưng nét mặt vẫn khiến hắn quá đỗi xa lạ. Phong trào bình đẳng yêu cầu tất cả giới tính đều phải tiêm thuốc ức chế khi ở nơi công cộng, hắn nhìn qua chỉ cảm thấy tâm trạng bình thường, không mảy may gợn sóng.

“Không phải cậu có hứng thú với Omega à? Sao đến giờ còn chưa tìm được người thích thế?” Bạn thân thấy hắn phản ứng quá dửng dưng, không khỏi thất vọng mà đẩy hắn một cái.

Nói đến Omega yêu thích, trong đầu Thương Dữ thoáng hiện lên một đôi mắt cười trìu mến dịu dàng, luôn dõi theo hắn trong mọi cuộc họp của công ty. Mặt hắn không có biểu hiện gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Bạn thân bất đắc dĩ nói: “Này, đừng nói cậu thật sự muốn cùng…người kia đi hết quãng đời còn lại đó chứ.”

Nét mặt của Thương Dữ đến giờ mới có chút gợn sóng.

Hắn vừa lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn, bạn thân lập tức thức thời ngừng lại: “Được rồi, tôi không nói đến người kia nữa, đỡ khiến cậu phải khó chịu … Nào, uống rượu đi.”

Thương Dữ uống một hơi cạn sạch, ca sĩ trên sân khấu cũng đúng lúc hát xong một bài. Trong khoảnh khắc im lặng đó, hắn nhàn nhạt nói với bạn thân một câu: “Tôi đi vệ sinh.”

Lúc hắn rửa tay xong ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện có người đứng ở cửa, có vẻ như là đang đợi hắn.

Là cậu ca sĩ hôm nay.

Thương Dữ nhướng mày, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì?”

Ca sĩ nhỏ đỏ mặt: “…Không ngờ lại gặp được anh ở đây.”

À rồi, bạn thân nói hồi trước cậu ta cũng học trường trung học Đế quốc.

Hắn nói thẳng: “Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì với cậu cả.” hắn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện rồi quay lại quán bar – dù sao thì hắn cũng đã tiếp xúc với kiểu bắt chuyện này quá nhiều rồi.

“Xin đợi chút đã!” Ca sĩ nhỏ khá sốt ruột, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn. Thấy Thương Dữ dừng lại một lát, xong khó chịu xoay người thì mới co rúm mà thu tay lại, “Em, em…có chuyện muốn nói.”

Hắn và cậu ca sĩ nhỏ đi tới một chỗ yên tĩnh, vừa đến đã hất cầm nói: “Có gì thì nói mau.”

“…”

Ca sĩ nhỏ đỏ mặt, không biết là vì thẹn thùng hay là khẩn trường, ấp úng mãi chẳng chịu lên tiếng.

Thương Dữ lại càng bực bội, cậu ca sĩ nhỏ hình như dự đoán được trước rồi, đến giờ mới khẽ rặn ra một câu: “Đàn anh Thương…xin lỗi.”

Thấy Thương Dữ có vẻ đang chờ tiếp tục, cậu ta cắn môi, nói tiếp: “Em biết anh không có ấn tượng gì với em…Lúc ở trường trung học em rất thích anh, thích đến mức bây giờ nghĩ lại thấy có chút bốc đồng quá đáng.”

Thương Dữ nhướng mày, có chuyện này cơ à?

Trong trí nhớ của hắn, người theo đuổi mà hắn ấn tượng duy nhất đến tận giờ chỉ có mỗi…người kia.

“Có lẽ anh không nhớ đâu, nhưng em thật sự cảm thấy em quá đáng lắm, lương tâm vẫn cứ cắn rứt không nguôi được…Tiếc là vẫn luôn không được gặp riêng anh, mãi đến hôm nay mới có cơ hội. Em luôn hy vọng anh có thể tha thứ cho em…Có điều.”

Cậu ca sĩ nhỏ nói tới nói lui không có đầu đuôi, Thương Dữ nhất thời khó chịu, nhẫn nại gì đó đều mất sạch hết, vừa định chào bỏ đi thì cậu ta lại chèn thêm một câu: “Em, em lúc mà tham gia vũ hội mừng tốt nghiệp của anh, em đã cho anh uống…thuốc, em biết anh thích Omega. Kết quả không tính được là… Người, người kia cướp anh đi mất, còn hại anh buộc phải sống chung với hắn ta đến giờ…”

“…”

Thương Dữ không ngờ lại nhận được tin tức lớn đến như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ.

Hầu như tất cả mọi người đều biết Thương Dữ chỉ thích Omega mềm mại xinh đẹp, cậu ca sĩ nhỏ này cũng không ngoại lệ, nói thật nếu không phải bị người kia quấy rối giữa chừng thì có khi cậu ta và Thương Dữ sẽ chung sống hòa bình vui vẻ bên nhau.

Tự đáy lòng cậu ta cảm thấy chính mình là kẻ đã hại cuộc đời của người mà cậu ta thích.

Nếu quay lại lúc đó, cậu ta sẽ dũng cảm chống lại tin tức tố Alpha của người kia, nhất quyết không rời khỏi Thương Dữ.

Cuối cùng, bây giờ xem ra sau mười năm, Thương Dữ vẫn còn có thể dựa vào trách nhiệm mà ở bên người kia, vậy thì cậu ta đương nhiên cũng có thể.

Gần đây nghe đồn quan hệ của hai người họ càng ngày càng phai nhạt, cậu ta tự thấy bản thân mình vừa trẻ vừa đẹp, lại còn là ca sĩ có tiếng trong giới, lúc này mới đi nói cho Thương Dữ biết bạn đời ban đầu của hắn vốn dĩ là một Omega đây.

Hoặc nói cách khác, chỉ cần cậu ta tỏ tình thôi cũng có thể tạo ấn tượng cho Thương Dữ rồi.

Có điều không nghĩ đến, Thương Dữ thật sự cười đến lạnh lẽo, khiến cậu ta không rét mà run.

“Thì ra là cậu.” Hắn thấp giọng nói.

Giây phút cậu ca sĩ nhỏ bị đuổi khỏi quán bar, vẻ mặt hãy còn mờ mịt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngày sau đó có người đại diện vội vàng thông báo cho cậu ta, rằng cấp cao trên công ty nói sẽ đơn phương chấm dứt hợp đồng với cậu ta, thậm chí sẵn sàng bồi thường tiền. Trong lúc đó báo chí truyền thông phanh phui bê bối được che giấu của cậu ta từ nhỏ đến lớn, nữa còn tìm được được bằng chứng về vụ việc cậu ta dựa vào gia tộc và thân phận Omega đi dụ dỗ một quý tộc Alpha – một vài phe phái đang ủng hộ quyền bình đẳng ở Đế quốc, đặc biệt là đối với công dân Omega của đế quốc thì chuyện này không thể chấp nhận được. Gia tộc cậu ta không cứu vớt nổi, cũng không thể chịu đựng được thông tin tiêu cực như vậy, thế rồi muốn cắt đứt quan hệ với cậu ta, còn tình nguyện đăng việc này lên mạng xã hội coi như để đảm bảo.

Đầu óc cậu ta xây xẩm, mọi chuyện đáng ra phải phát triển theo hướng cậu muốn, Thương Dữ sao lại tức giận đến như vậy?

Chẳng phải ai cũng nói Thương Dữ muốn rời khỏi người kia từ lâu rồi hay sao? Nếu sớm biết người hắn phải chịu trách nhiệm là người khác, không phải hắn sẽ càng cao hứng hơn ư?

Thương Dữ gần như tái mặt xử lý xong xuôi mọi việc, rồi mới quay về quầy bar.

“…Này, cậu làm gì thế?” Bạn thân kinh ngạc hỏi, còn chưa tới nửa giờ ngắn ngủn, mà ông chủ quán bar đã chạy ra xin lỗi, còn nói tin tức ca sĩ vi phạm gì đó, đã bị yêu cầu rời khỏi quán bar, xong còn miễn phí hóa đơn cho mọi người trong hôm này coi như lời xin lỗi.

Thương Dữ im lặng chốc lát, đoạn ngồi xuống chầm chậm nhấp rượu, nét mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoang mang hiếm có.

“Cậu có còn nhớ…người kia tên gì không?”

Bạn thân không biết Thương Dữ thần thần bí bí cái chi, nhưng cũng nhận ra bầu không khí khác lạ, nên nghiêm túc suy tư một hồi, thật đúng là chẳng có bất cứ manh mối nào.

Người kia, ngoại trừ người kia thì còn ai vào đây nữa.

“Cậu ta tên gì nhỉ, quả thật không nhớ rõ.” Bạn thân nghĩ ngợi một hồi, sau đó dừng suy nghĩ, thoải mái cười nói, “Cơ mà cậu ta và gia tộc đã đoạn tuyệt rồi, cậu gọi thế nào cũng không thành vấn đề… Tôi nhớ cậu muốn cho người kia đi tróc tuyển thể, sau đó sẽ không liên quan gì đến cậu nữa, haiz, cũng chỉ có người kia mới điên như vậy, hồi đó cậu ta còn bỏ thuốc cậu. ”

Đúng rồi.

Thương Dữ khẽ nghiêng đầu nhìn biểu cảm chẳng sao cả của bạn thân mình, không chỉ có thằng bạn thân này, mà hầu hết mọi người xung quanh hắn, bao gồm cấp dưới trong công ty, người nhà, gia tộc của người kia, thậm chí…là toàn bộ Đế quốc.

Đều mang thái độ này đối với người kia.

Vô vị, khinh thường, còn có thờ ơ.

Hắn cũng mới phát hiện ra rằng, nguyên nhân ban đầu khiến hắn tức giận rồi chán ghét người đó, cũng là do thái độ của hắn nên người xung quanh mới bị ảnh hưởng… mà nguyên nhân gây ra điều đó, lại là một sai lầm.

– Hết chương 4-
Bình Luận (0)
Comment