Không Ai Cứu Tôi

Chương 7

Không biết bắt nguồn từ tâm tình gì, hắn mở màn hình máy tính của Thời Ôn lên.

Nhất thời có hứng thú ư?

Hắn chỉ là, bỗng nhiên rất muốn biết bình thường người kia hay làm gì.

Trong máy Thời Ôn rất gọn gàng, chỉ vài ba thư mục, hơn nữa cũng không có tên. Hắn bấm mở đại một cái, thì nhận ra thế mà lại là văn bản cơ mật của nhân viên Thương thị.

Thương Dữ nhìn sơ qua, cảm thấy kỳ lạ, rồi lại cảm thấy người kia…nhất định sẽ không hãm hại hắn.

Nhưng rõ ràng người nọ không phải người của công ty hắn, cớ gì lại có văn kiện này? Hắn vô cùng chắc chắn cấp dưới của mình chẳng có ai tên Thời Ôn.

Hắn lại nhấp mở thêm một tài liệu có đánh đấu đỏ, nội dung vô cùng quen thuộc, là đề án marketing về quy hoạch bất động sản mới nhất của Thương thị, những hắn nhớ rõ người đề xuất cái này là…

Quả nhiên, chữ ký dưới hồ sơ cũng tên Giang Úc. Không phải là trí nhớ của hắn bị nhầm lẫn mà.

Thời Ôn…quen biết Giang Úc?

Hắn không có ấn tượng mấy với ngoại hình của Giang Úc, người đó vẫn luôn đeo khẩu trang, hắn coi trọng tài năng của người đó, nên dùng ánh mắt thâm tình dõi theo, còn mơ hồ nghĩ có lẽ người kia cũng có tình cảm khác đối với hắn, có khi không kìm lòng được mà chú ý đến cậu ấy. Nếu Giang Úc vắng mặt, hắn sẽ cảm thấy không được thoải mái, lắm lúc hắn còn nghĩ Giang Úc chính là hình mẫu bạn đời lý tưởng của mình.

Nhưng giờ phút này, hắn chợt nổi lên ngờ vực.

Thời Ôn, sao lại biết Giang Úc chứ?

Hắn lần lượt nhấp vào tất cả các hồ sơ, đề xuất hoặc các tài liệu tham khảo khác được đánh dấu chấm đỏ, hầu như tất cả đều đã qua tay Giang Úc, hoặc đã hoàn thành hoặc đang tiến hành.

Dự cảm nào đó khiến hắn không dám đối mặt lặng lẽ dâng lên, Thương Dữ cụp mắt, song tay cầm chuột không khống chế được mà run rẩy –

Tận đến khi hắn nhấp mở một thư mục khác.

Thư mục còn lại là giao diện thông trực tiếp đến máy chủ cơ sở dữ liệu của Thương thị. Sau khi hắn bật lên, hình đại diện của Giang Úc tự hiện ra thẳng từ màn hình, yêu cầu hắn nhập mật khẩu đăng nhập.

Hôm nay Thương Dữ đã trải qua vô số lần khiếp sợ, thậm chí còn phá kỷ lục mấy năm nay của hắn.

Hắn ngơ ngẩn nhìn hình ảnh giả lập kia, gương mặt đeo khẩu trang mỉm cười dịu dàng… Ở khoảng cách gần như vậy, hắn mới nhận ra cặp mắt của Thời Ôn cũng tương tự thế này.

Trong thời đại công nghệ mới, mọi người đều có thể điều chỉnh đặc điểm khuôn mặt và cả dáng người khi tải hình ảnh lên. Với tiền đề là nhìn vào phải xác định được chủ sở hữu ban đầu, Thời Ôn đã rút ngắn đáng kể chiều cao của Giang Úc, đồng thời dường như còn chỉnh cho khuôn mặt nhỏ lại, như vậy càng làm nổi bật cặp mắt hẹp điển trai ra to hơn.

Hóa ra Giang Úc chính là Thời Ôn.

Giang Úc vậy mà là Thời Ôn ư?

Hắn ngẩn người, đưa tay đụng vào ảnh ảo kia, nhưng vừa chạm vào thì hình ảnh số hóa bị vỡ vụn, sau đó lại khôi phục như cũ. Không có sự điều hành của nguyên chủ, hình ảnh kia chỉ đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước

Trong giây lát, ký ức về Giang Úc cuồn cuộn ùa về.

Giang Úc vào công ty là sau này, hắn cũng không rõ cậu ấy nhận chức thế nào, dù sao đây cũng do bộ phận nhân sự quản lý. Nhưng kỹ năng giao tiếp trong công việc của Giang Úc đều là bậc nhất, cậu ấy rất kiệm lời, lại không thích tranh công nên giành được ưu ái của khá nhiều người trong công ty – mục tiêu của cậu ấy dường như chỉ là được chính thức góp mặt trong cuộc họp với hắn mà thôi, sau đó cậu ấy cũng làm được.

Hơn nữa, hắn thường có thể để ý thấy ánh mắt dịu dàng luôn dõi theo hắn trong mỗi cuộc họp hàng tuần.

Hắn từng vì tò mò mà lật xem tư liệu của Giang Úc, mặt trên chỉ có vài nét bút ít ỏi, điền bằng cấp và kinh nghiệm thực tập, giới tính là Omega. Nhưng bởi vì tính giả lập ở cuộc hợp, nên hắn không ngửi được mùi tin tức tố của Giang Úc, cũng chưa từng nghĩ tới không biết tin tức tố của cậu ấy…sẽ là mùi gì.

Còn bởi vì hắn đã có bạn đời, nên mọi ảo tưởng chỉ đành ngăn lại tại đây.



Thương Dữ vươn tay tắt màn hình.

Cõi lòng hắn vẫn còn chìm vào khiếp sợ, lại từng chút hiện ra thứ cảm xúc hắn không quen thuộc… Tựa như là khổ sở vậy, giống như món đồ mà hắn luôn ghét bỏ, trên thực tế lại được mình vẫn luôn âm thầm thưởng thức, còn ngỡ đấy là bảo vật… Mà lý do chán ghét thuở ban đầu, cũng không hề tồn tại.

Tại sao người kia.

Thời Ôn đó, tại sao lại làm nhiều đến vậy?

Hắn mệt mỏi gác tay đè lên trán, nằm trên giường của Thời Ôn. Mùi hương vương vấn nơi ấy cũng là mùi hắn quen thuộc, tin tức tố giả mùi rượu rẻ tiền, cùng với hương rượu vang đỏ dưới biển sâu thoang thoảng ẩn hiện làm mê đắm lòng người.

“Thời Ôn”

Hắn khẽ gọi tên người kia, lần đầu tiên trong đời không kìm được mà run rẩy.

Chờ đến mai, hắn nhất định phải liên lạc với Viện Khoa học…



“Dinh tinh tinh –”

Lúc Thương Dữ bị điện thoại công việc đánh thức, vẫn chưa kịp phản ứng được mình đang ở nơi nào.

Đồng hồ sinh học của hắn trước giờ gần như là tự động thức giấc, đây là lần đầu hắn bị điện thoại réo tỉnh – chẳng lẽ hoàn cảnh này khiến cho hắn cảm thấy quá thoải mái ư?

Lúc hắn rời giường thì tính tình không tốt lắm, cau mày xoay người bước xuống giường nhận điện thoại, lười nhác nói: “Ai vậy?”

“…Xin chào ngài, ngài Thương Dữ tiên sinh đúng không ạ? Đây là Viện Khoa học và Công nghệ Đế quốc.” Đầu bên kia bị giọng điệu khó ở của Thương Dữ dọa sợ, ngừng một chút mới lịch sự mở lời.

Thương Dữ sững người, ký ức đêm qua như thủy triều ùa về trong trí óc, nhất thời khiến hắn có chút khẩn trường lẫn nôn nóng bất an.

Người kia…

“Là về…Thời Ôn tiên sinh.” Không biết vì sao, giọng của nhân viên Viện nghiên cứu Khoa học Công nghệ trở nên gian nan, nhưng hình như là đang suy nghĩ cho tâm trạng của Thương Vũ, bèn dừng lại.

“…Cậu nói đi.” Thương Dữ nhẹ nín thở.

“Hôm qua tôi cũng đã gọi điện cho ngài, có điều…sau đó tôi liên lạc được với thư ký của ngài, nhưng thư ký hình như không thuận lợi nối máy với ngày được, cuối cùng cô ấy cho tôi cách xử lý đơn giản hơn…Nhưng tôi vẫn cảm thấy nên báo cho ngài biết, tuy tôi biết ngài và Thời Ôn tiên sinh chưa kết hôn, quan hệ …cũng không tốt lắm, theo như pháp luật của Đế quốc, thân phận là bạn đời cũng có quyền biết được cách thức xử lý cuối cùng của chúng tôi.”

Thương Dữ càng nghe càng sinh nghi, đáy lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cách thức xử lý gì cơ? Sao hắn lại không biết gì cả thế này? Thời Ôn…bị làm sao?

Viện Khoa học và Công nghệ có vẻ rất sợ hắn cúp máy, chưa đợi hắn trả lời đã nhanh chóng nói câu tiếp: “Bởi vì pháp luật của Đế quốc không cho phép chôn cất, nên thi thể của Thời Ôn tiên sinh đã được hỏa táng, chúng tôi không biết phải xử lý tro cốt thế nào. Thường là do bạn đời của người đó tới lấy về… cho nên vẫn là hy vọng Thương Dữ tiên sinh đến Viện Khoa học một chuyến.”

– Hết chương 7-
Bình Luận (0)
Comment