Không Biết Ngọt

Chương 6

Vỏ bánh trung thu truyền thống bởi vì lúc làm được trộn nước đường, vì vậy mới có màu vàng óng. Đường Cam bất chợt nảy sinh ý tưởng, dùng bột gạo nếp thay cho bột mì, bỏ vào một chút hoa quế cùng sữa bò, sau khi nhào kỹ thì chưng chín trong nồi, chờ tới khi nguội sẽ dùng để bọc các loại nhân đậu, nhân hạt sen, đè ra chữ, hoa văn trong khuôn đúc, thành phẩm sẽ là những chiếc bánh đáng yêu trắng như tuyết, vào miệng thơm ngọt mềm mại, ăn hơi nhiều cũng sẽ không thấy ngán.

Bánh trung thu kiểu mới của Đường Cam rất được hoan nghênh, người tới mua mỗi ngày nối liền không dứt, Đường Cam cùng Kim Túc hai người chỉ có thể miễn cưỡng quay vòng, Đường Cam rời giường sớm hơn một canh giờ, mệt đến mức quanh mắt là một vòng thâm đen nhàn nhạt, nhưng người lại cảm thấy vô cùng dào dạt, chỉ là theo thói quen mỗi khi bận rộn sẽ liếc mắt nhìn chiếc ghế bành Lục Thương hay ngồi, không còn gương mặt mỉm cười của người kia, trong lòng khó tránh khỏi có chút trống rỗng.

Cách trung thu khoảng hai ba ngày, không biết Lục Thương có trở về hay không.

Bà mối phẩy quạt õng ẹo tiến vào trong tiệm, nâng tay lan hoa chỉ chọn mấy món điểm tâm, Đường Cam quấn dây nhỏ quanh bao giấy dầu đưa cho nàng, đang xoa tay một chút chuẩn bị ghi chép vào sổ, liền nghe thấy âm thanh yêu kiều của bà mối nói: “Tiểu Đường công tử.”

Đường Cam ngẩng đầu lên bất đắc dĩ nói, “Mai di, ta đã đến tuổi nhược quán chi linh (*), không còn nhỏ.”

(*) Nhược quán chi linh là 20 tuổi.

Bà mối che miệng phát ra tiếng cười ha ha, móng tay sơn màu đỏ au, “Đường công tử trông vẫn giống thiếu niên.” Nàng không đợi Đường Cam mở miệng liền nói tiếp, “Ngươi đến Mộc Tê trấn của chúng ta cũng được mấy năm, trước mắt đã lập nghiệp, cũng nên cưới vợ chứ?”

Tay đang gẩy bàn tính của Đường Cam nắm chặt lại, làm rối loạn hạt gỗ tròn, y có chút bối rối nói: “Không, không cần đâu.”

Cặp mắt bà mối đảo qua đảo lại, cho rằng y da mặt mỏng ngại nói, liền khuyên nhủ: “Đường công tử à, ngươi vừa tốt, lại có tay nghề, sợ gì không ai yêu thích? Di nương tiết lộ với ngươi một câu, người muốn thành thân với ngươi không thiếu đâu!”

“Ta…” Trái tim Đường Cam đập ầm ầm, nói một chữ rồi ngậm miệng thật chặt, giống như sợ để lộ bí mật gì đó, y vô thức bấu trang giấy, nửa ngày vẫn đỏ mặt thốt ra một câu: “Di nương đừng trêu ta.”

Bà mối thu hết vẻ mặt của y vào đáy mắt, còn sợ y không đủ tao nhiệt liền thêm một cành củi khô, “Trêu người chỗ nào đâu! Mộc Tê trấn chúng ta, năm phần mười cô nương muốn gả cho Lục công tử, còn lại năm phần mười kia là muốn kết hôn với ngươi đấy! Ôi ngươi làm sao vậy!”

Không biết chữ nào trong lời của nàng kích động đến Đường Cam vốn tâm trạng không ổn, huyết sắc hồng hào trên mặt y đột nhiên rút sạch không còn một mống, lông mày nhíu lại, môi hơi run, y hơi cúi người chống một tay trên mặt bàn, có chút khàn giọng nói với bà mối: “Di nương đừng kinh hoảng, ta chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi không khỏe.”

Bà mối thấy y như vậy, suy nghĩ có thể là do hôm nay bận rộn điên đảo gây nên, không thể làm gì khác hơn là nhấc gói điểm tâm rời đi, tới cửa vẫn chưa yên tâm quay đầu lại xem, dặn dò: “Hôm nay ngươi nên đóng cửa nghỉ sớm một chút đi! Nên đi gặp đại phu nữa!”

Kim Túc về Lục phủ ăn cơm trưa, lúc này trong cửa hàng nhất thời không người, Đường Cam vuốt lại trang giấy nhăn nheo, từ từ đi tới trước ghế bành ở bên cạnh, y lấy tay đặt trên tay vịn mà bình thường Lục Thương hay gác một chân lên đó, nhẹ nhàng vuốt ve.

Trong cửa hàng tràn ngập hương thơm ngọt ngào của những món bánh điểm tâm, ngày ấy Lục Thương ở trên ngựa kề sát vào sau tai y nói: “Trên người A Đường là vị ngọt, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.” Lúc đó Đường Cam nghe xong, cả người từ lỗ tai mềm nhũn đến tận đáy lòng, y không dám quay đầu nhìn Lục Thương, cũng không biết làm sao đáp lại, không thể làm gì khác hơn là giả câm vờ điếc, mặc cho trong tâm chảy ra từng chút từng chút mật ngọt.

“Lòng ta…Có người thương.” Vành mắt Đường Cam đỏ ửng, trong thanh âm mang theo run rẩy không dễ dàng phát hiện, nhẹ giọng nói với chiếc ghế bành không có bóng dáng ai kia.
Bình Luận (0)
Comment