Không Biết Ngọt

Chương 8

Nháy mắt liền tới ngày trung thu, lúc trời mờ sáng Đường Cam đã đến cửa tiệm, đun nước nấu một ấm trà đặc, sau khi uống cạn vài chén trà, y mới giãy dụa thoát khỏi cơn buồn ngủ, vén tay áo lên bắt đầu làm bánh.

Bột mềm lăn qua lộn lại trong tay từ từ trở nên bóng loáng, để nó vào trong tô, đậy lên một tấm lụa mỏng, lúc này Đường Cam mới tùy tiện ăn vài miếng bánh cho no bụng, rồi cầm chén trà đã lạnh dựa vào kệ bếp mà ngẩn người.

Lục Thương vẫn chưa trở lại, nửa tháng trong miệng hắn đã qua kỳ hạn mấy ngày, Đường Cam có chút khó chịu, trong lúc nhào bột ban nãy vô tình sử dụng nhiều thêm mấy phần khí lực, dựa vào đó để từ từ phát tiết nôn nóng mấy ngày gần đây.

Hôm qua y không nhịn được đi hỏi quản gia hành trình của Lục Thương, quản gia nói, cô cô lấy chồng xa của Lục Thương đã qua đời, lần này hắn đi là để dự đám tang, cô cô của Lục Thương trước khi chưa xuất giá đối với hắn rất tốt, sau khi gả ra ngoài cũng thư từ qua lại không ngừng với trong nhà, vì Lục Thương mười mấy tuổi đã cô độc, cô cô còn đặc biệt đón hắn tới chơi, sau lần đó hầu như hằng năm Lục Thương đều đến ở cùng nàng một khoảng thời gian, chỉ là hai năm gần đây thân thể nàng không tốt lắm, đặc biệt gửi thư không cho Lục Thương đến thăm để tránh nhiễm bệnh, ai ngờ rằng phong thư cuối cùng năm nay là do cô phụ (*) gửi tới, nói người đã đi rồi, cho nên Lục Thương mới vội vã xuất môn, ngay cả hành lý cũng không kịp chuẩn bị. Cuối cùng quản gia còn thở dài, lơ đãng nói, biểu muội của Lục Thương vô cùng thích người biểu ca này, mẫu thân vừa ra đi nhất định sẽ thương tâm gần chết, Lục Thương ở bên cạnh nàng thêm ít ngày cũng không có gì đáng trách.

(*) Chồng của cô.

Đường Cam như bị người giáng một đòn vào đầu, gõ đến bối rối, chậm chạp nói: “Đương gia… Lục Thương có biểu muội?”

Quản gia chỉ cho là y dậy sớm nên vẫn còn buồn ngủ, đầu óc không tỉnh táo, cười cười nói: “Thiếu gia chưa nhắc đến sao? Biểu muội nhà cô mẫu, tính ra bằng tuổi ngươi, nhưng mà vẫn chưa lấy chồng…” Quản gia chưa nói xong liền thay thế bằng một nụ cười hơi tinh quái, ông vểnh râu mép vỗ vai Đường Cam, một mặt “Ngươi hiểu ta hiểu”.

“Đường chưởng quỹ! Chưởng quỷ có ở đây không!” Trong tiền thính chợt có người cao giọng la to một tiếng, Đường Cam bỗng chốc hoàn hồn, bận bịu đặt chén trà trong tay xuống đi ra ngoài tiếp đón, trong bụng truyền đến một cơn quặn đau nhỏ bé, Đường Cam nhíu mày không để ý, chỉ cho rằng mình còn đói.

Bởi vì do ngày hôm nay, số ngươi đến mua bánh trung thu cùng điểm tâm lại nhiều thêm một chút so với trước lễ, tay chân Đường Cam không hề dừng lại, đau đớn trong bụng ngày càng mãnh liệt, còn kèm theo cảm giác nóng sốt, khi Kim Túc đưa đồ ăn trưa cho y, chỉ thấy sắc mặt y trắng bệch, thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, thằng bé cuống quít hỏi: “Công tử, ngươi làm sao vậy?”

Lúc này Đường Cam mới tiễn xong vị khách cuối cùng trong tiệm, một trận quặn đau lại dâng lên, trước mắt y có chút sây sẩm, tay bấu khung cửa thật chặt, ngay cả vụn gỗ lắt nhắt đâm vào trong móng tay cũng không có cảm giác, Kim Túc chạy tới đỡ y, sốt ruột nói: “Công tử! Ngươi ngồi xuống trước đi, ta đi mời đại phu đến!”

“Không cần, chỉ là đau bụng thôi, có lẽ là đói bụng, vừa lúc ngươi tới đưa cơm.” Đường Cam muốn phất tay, nhưng cánh tay cũng vô lực không nhấc lên nổi, y yếu ớt bước đi ngồi xuống, run rẩy rót một chén trà, mới đưa đến bên mép đã bị Kim Túc đoạt lấy, “Đau bụng không thể uống trà! Ngươi vẫn còn lạnh đấy!” Nói xong bày những thứ trong hộp đựng thức ăn ra, rồi lại chạy đến nhà bếp nấu nước.

Đường Cam giơ đũa gắp nửa bát cơm như ép vịt ăn, khóe mắt thoáng nhìn thấy có người tiến vào tiệm, y cố gắng chống bàn đứng lên, một bên chào hỏi: “Quý khách muốn mua gì?” Còn chưa đứng vững, trong bụng lại là một cơn quặn đau đứt ruột gan, hai đầu gối Đường Cam mềm nhũn, mọi thứ quay cuồng điên đảo trong mắt, còn chưa kịp nhắm mắt lại thì ngã vào trong một cái ôm kiên cố ấm áp.

“A Đường?!”

Đường Cam nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, ý thức chợt rõ ràng một ít, trước mắt y như đắp một lớp lụa trắng, nhìn cái gì cũng đều là sương mù mông lung, vì vậy y theo bản năng dùng bàn tay có hơi run rẩy nắm lấy vạt áo của Lục Thương, quanh quẩn bên chóp mũi là hơi thở mang theo chút phong trần mệt mỏi trên người hắn, Đường Cam nở nụ cười nho nhỏ, một câu “Ngươi đã về rồi” còn chưa kịp nói ra, liền nặng nề ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment